Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1167: Q.3 - Chương 1167: Hối hận thì đã muộn




Rạng sáng không biết đã mấy giờ, Hàn Ỷ Huyên đang nằm ngủ say trong lòng Đỗ Long bỗng nhiên tỉnh lại. Cô nhẹ nhàng đẩy chân tay Đỗ Long ra rồi bước xuống giường. Mặc xong quần áo, khi cô hôn trộm Đỗ Long một cái lúc phải rời đi, hắn đột nhiên giơ tay ra ôm lấy cô.

Hàn Ỷ Huyên sợ tới mức thở nhẹ một tiếng. Đỗ Long hôn một cái lên cổ cô, nói:

- Sao thế, muốn âm thầm bỏ đi sao? Sau đó lại giả bộ chưa xảy ra chuyện gì hả?

Hàn Ỷ Huyên thấp giọng nói:

- Bạn gái của anh nhiều quá, tôi không muốn gây rắc rối, anh buông tay ra đi.

Đỗ Long nói:

- Tôi mặc kệ, tôi muốn cô đồng ý với tôi, từ nay trở đi sẽ thường xuyên đến với tôi. Nếu không tôi sẽ đến Đài truyền hình tìm cô, cùng làm với cô trong phòng làm việc của cô.

Hàn Ỷ Huyên nói:

- Được rồi, sợ anh rồi. Sau này có cơ hội tôi sẽ đến tìm anh. Còn nữa, muốn tìm tôi thì gọi vào cái số tối qua đấy, nếu gọi cho tôi bằng cái số trước thì đừng trách tôi không để ý đến anh.

Đỗ Long cười nói:

- Biết rồi, sau này mỗi tháng phải tới thành phố Lỗ Tây một lần, tiền vé máy bay tôi sẽ trả. Nhớ chưa vậy? Nếu không…

- Được rồi, tôi đi đây.

Hàn Ỷ Huyên hôn một cái lên mặt Đỗ Long. Đỗ Long buông tay ra, Hàn Ỷ Huyên xoay người bước ra khỏi phòng.

Đỗ Long lập tức tỉnh dậy, bật đèn ngồi trên giường, rút ra điếu thuốc rồi châm lửa, thong thả nhả ra một làn khói. Trên mặt Đỗ Long lộ ra một nụ cười đắc ý.

- Hay cho một Hàn Ỷ Huyên, ha ha.

Đỗ Long khẽ cười rộ lên rồi vừa ngâm nga bài hát vừa tắm, sau đó mặc quần áo rời khỏi khách sạn.

Mặc dù không còn sớm nữa nhưng Đỗ Long vẫn về nhà. Hắn không đánh thức Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong, vào thư phòng lên mạng một lúc rồi thấy thời gian cũng khá muộn rồi mới vào bếp làm bữa sáng. Đến khi bữa sáng đã nấu xong nóng hôi hổi thì Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong cũng đã dậy rồi.

Ăn bát mì trứng gà thơm ngào ngạt, đột nhiên nước mắt Bạch Nhạc Tiên rơi xuống. Đỗ Long nhẹ nhàng đưa khăn giấy cho cô, Bạch Nhạc Tiên lau nước mắt trên mặt, rưng rưng nhìn Đỗ Long nói:

- Anh không hỏi em là tại sao à?

Đỗ Long khẽ thở dài nói:

- Không cần hỏi anh cũng đoán được đại khái, em quyết định thật rồi à?

Bạch Nhạc Tiên dùng sức gật gật đầu một cái, nói:

- Uhm, ngày kia em sẽ đi, thủ tục cũng đã làm xong, ngày kìa em sẽ lên máy bay đi Mỹ.

Đỗ Long nói:

- Đừng đi được không? Anh không thể không có em được.

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Anh cũng không thể không có Băng Phong, không thể không có Tô Linh San, không thể không có Lâm Nhã Hân, không thể không có cô gái tối hôm qua. Đỗ Long, để em đi một thời gian được không? Trong cảnh không có anh thì em mới có thể suy nghĩ kĩ càng về cuộc sống tương lai. Anh cứ như thế này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi. Đỗ Long, kiềm chế tình cảm đi. Anh đã có cô gái tốt như Băng Phong rồi, anh nên cảm thấy vừa lòng rồi.

Đỗ Long thở dài nói:

- Anh biết, anh không tham ô cũng không nhận hối lộ, chỉ có điểm này là dễ bị mọi người công kích. Tiên Nhi, em ở lại đi, anh đồng ý thay đổi, sau này chỉ yêu hai người các em thôi được không?

Bạch Nhạc Tiên lắc đầu nói:

- A Long, những lời này của anh hoàn toàn sai rồi. Trung Quốc không phải là Ả Rập, anh cũng không phải là đang sống ở thời cổ đại. Anh chỉ có thể có một vợ theo quy định của pháp luật, anh định để bọn em ai làm bà hai? Em quyết định rời đi lâu rồi, anh có nói nữa cũng không có ích gì đâu. Băng Phong sẽ ở cùng anh trừ khi một ngày nào đó cô ấy cũng không chịu nổi anh mà rời đi. A Long, đừng phụ bạc Băng Phong, nếu không anh nhất định sẽ hối hận.

Đỗ Long cười khổ nói:

- Bây giờ anh đã hối hận rồi. Tiên Nhi, anh xin lỗi, anh đã phụ sự kì vọng của em.

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Không cần phải nói xin lỗi đâu, thực ra em cũng có lỗi. Lúc trước em đã sớm biết anh là một người lăng nhăng rồi nhưng vẫn không kìm được mà ở bên anh. Anh giống như một đốm lửa mà bọn em thì giống như những con thiêu thân lao vào lửa. Hiện giờ anh đã qua cái tuổi vui đùa rồi, hơn nữa cũng đã trở thành lãnh đạo bậc trung rồi, tiền đồ của anh rộng mở, cần phải tiến xa hơn nữa. Anh phải khiêm tốn một chút đi, đừng để cho Băng Phong phải thất vọng.

Đỗ Long gật gật đầu, cầm bàn tay lạnh lẽo của Nhạc Băng Phong, hắn nhìn Bạch Nhạc Tiên hỏi:

- Tiên Nhi, em muốn đi bao lâu? Lúc nào thì trở lại?

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Ít nhất cũng ba năm. Nếu như có thể tìm được công việc tốt bên đó thì không chừng em sẽ không về nữa.

Đỗ Long thở dài nói:

- Anh không có quyền gì để không cho em đi nhưng anh vẫn hi vọng em có thể sớm trở về. Tiên Nhi, anh yêu em, thật đấy!

Bạch Nhạc Tiên nghẹn ngào nói:

- Em biết, em cũng yêu anh nhưng những người anh yêu quả thật là hơi nhiều. Xin lỗi, em phải đi rồi, vẫn còn một chút việc phải bàn giao. Tạm biệt.

- Ngày mai lúc nào em đi?

Đỗ Long hỏi.

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Anh không cần tiễn em đâu, tối nay em cũng không về nữa. Tạm biệt, A Long.

Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long ôm nhau một cái rồi cô kiên quyết xoay người rời đi. Nhạc Băng Phong đuổi theo nói:

- Chị Tiên, em ra ngoài cùng chị nhé. A Long, em đi làm đây.

Nhìn hai bát mì trước mặt hầu như vẫn chưa được đụng đến, tâm trạng của Đỗ Long vô cùng tồi tệ. Tuy rằng hắn đã có chuẩn bị về tinh thần nhưng khi đối mặt vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Đỗ Long phiền muộn mặc áo khoác, cũng rời khỏi nhà. Năng lực dự cảm của hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể cảm ứng được ba tháng sau nên việc Bạch Nhạc Tiên có trở về hay không hắn cũng không biết được.

Bước vào phòng làm việc không lâu sau thì Thẩm Băng Thanh ôm vào một chồng văn kiện, sau khi đặt trên mặt bàn thì cậu ta hỏi:

- Tôi đã giúp ông kí rồi, ông xem có vấn đề gì không.

Đỗ Long ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Băng Thanh, trên mặt miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Kí rồi là được rồi, tôi tin ông.

Thẩm Băng Thanh hỏi:

- Sao thể? Hôm nay nhìn sắc mặt ông rất khó coi.

Đỗ Long nói:

- Không có gì, aizzz, Bạch Nhạc Tiên ngày kia đi Mỹ, sáng nay tôi mới biết.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Đi học à? Một tuần hay một tháng? Không cần phải than khóc vậy chứ?

Đỗ Long nói:

- Cô ấy đi học, đi tận ba năm cơ. Hơn nữa cô ấy còn nói với tôi là có thể sẽ không trở về nữa.

Thẩm Băng Thanh chợt nói:

- Thảo nào…không ngờ cũng có ngày ông bị bỏ rơi.

Đỗ Long tức giận:

- Ông không thể ăn nói khéo léo một chút được à? Cái đồ không có chút lòng thông cảm gì cả.

Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Vạy ông muốn tôi nói như thế nào? Được rồi, đừng buồn nữa. Tôi nhìn thấy được là cô ấy yêu ông vô cùng sâu sắc, không quá hai ngày cô ấy sẽ hối hận thôi. Đến khi cô ấy trở về rồi thì ông có thể nhìn trái ôm phải ấp, giữa chừng thì vẫn có thể chuồn đi yêu đương vụng trộm gì đó.

Đỗ Long tràn đầy oán niệm nhìn Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh nói:

- Được rồi, đừng phiền não vì cái chuyện nhỏ nhặt này nữa. Tôi vừa nhận được một vụ án, nếu như ông không có việc gì làm thì đi giải sầu với tôi đi.

Đỗ Long cũng không muốn tiếp tục ngây ngốc trong phòng làm việc nữa, hắn đội mũ cảnh sát, thắt dây lưng, cầm lấy cái túi đựng máy tính bảng rồi ra ngoài cùng Thẩm Băng Thanh. Hắn cũng không lái xe, ngồi ngẩn người trên xe của Thẩm Băng Thanh, đến nơi mới bị Thẩm Băng Thanh gọi xuống xe.

Nạn nhân là nữ, mặc quần áo chết đuối dưới ao. Pháp y vẫn chưa tới nhưng thi thể đã được vớt lên bờ. Đỗ Long liếc mắt nhìn thi thể một cái nói:

- Bị giết, bị bóp chết rồi mới ném xuống ao, thời gian tử vong là khoảng buổi tối ngày hôm trước. Cơ thể hung thủ cường tráng nên dễ dàng bóp chết cô ấy nhưng trên cách tay có thể sẽ lưu lại vết tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.