Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 406: Q.3 - Chương 406: Khai cược




Một lát sau, Đỗ Long nói với Đao Cương Hãn:

- Trưởng thôn, đĩa đệm ở eo của anh nhô ra, áp lực thần kinh dẫn tới đau thắt lưng, bệnh này tôi có thể chữa không khỏi, nhiều lắm đấm bóp cho anh một chút để ngừng đau. Anh đi bệnh viện tiêm thuốc, có thể còn phải phẫu thuật… Trưởng thôn, tôi thấy anh còn bị bệnh cao huyết áp, cholesterol cao, anh phải chú ý bữa ăn, ăn nhiều rau và hoa quả, ăn ít thịt đi, còn phải vận động nhiều hơn, đừng ngồi nhiều.

Lời của Đỗ Long khiến Đao Cương Hãn giật mình, hắn nói giống y như đúc với lời của thầy thuốc lúc trước khi Đao Cương Hãn đi tới bệnh viện kiểm tra. Nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Đao Cương Hãn, Đỗ Long cười nói:

- Trưởng thôn, đây là anh đang thử tôi phải không? Anh tới bệnh viện khám rồi chứ?

- Làm sao cậu biết?

Lão trưởng thôn buột miệng, Đỗ Long cười ha hả nói:

- Nếu ngay cả điều đó tôi cũng không rõ, vậy tôi cũng không cần làm cảnh sát rồi.

Đao Cương Hãn nói với vẻ ngạc nhiên:

- Tôi nói là anh làm sao lại biết tôi có đĩa đệm ở eo bị chồi ra… Được rồi, không nhiều lời nữa, anh đúng là có chút tài học, tôi vẫn thật sự xem nhẹ anh. Tôi biết ý đồ tới đây của tiểu tử như anh, tuy nhiên chuyện này tôi không thể nói ra, anh hỏi lại cũng vô dụng, mau tuần tra một vòng rồi trở về xã Mãnh Tú ôm gái ngủ đi thôi.

Hai mắt Đỗ Long sáng lên, hắn nói:

- Lão trưởng thôn, ý của anh là… qua mấy ngày sẽ có hàng sắp vào sao?

Đao Cương Hãn nói:

- Tôi không hề nói gì cả, anh đừng đoán bậy nữa.

Đỗ Long gật đầu nói:

- Tôi hiểu rồi, lần này nhất định là trong xã Mãnh Tú có người tham gia rồi, cho nên lão trưởng thôn khó nói phải không?

Trên mặt của Đao Cương Hãn lộ ra vẻ tươi cười, y nói:

- Hôm nay anh đã cứu kẻ nghịch ngợm, việc kia sẽ huề nhau, tôi khuyên anh lập tức rút lui, đây là lựa chọn sáng suốt nhất. Nói tới đây, anh thích đoán sự tình như thế nào cũng được.

Lúc Đỗ Long đang cân nhắc lời của trưởng thôn, một thôn dân đã cõng con y tới. Đứa trẻ này rõ ràng lúc nhỏ không tiêm thuốc phòng bệnh, mắc bệnh bại liệt trẻ em, đứa bé này bảo Đỗ Long làm sao chữa trị được.

Sau khi khuyên hai cha con thất vọng ra về thì các thôn dân lại tiếp tục dẫn tới hơn mười bệnh nhân. Đỗ Long ra sức xem bệnh cho bọn họ, đa số đều vừa lòng mà đi.

Sau khi để thôn dân tan hết, Đỗ Long đã thấy một cơ hội nói với Đao Cương Hãn:

- Trưởng thôn, anh có thể nói cho tôi biết được không, cuối cùng là người của thôn nào đã tham gia buôn lậu thuốc phiện lần này vậy?

Đao Cương Hãn mỉm cười không nói, Đỗ Long lại dây dưa thêm nửa tiếng, Đao Cương Hãn vẫn không mở miệng như trước. Thẩm Băng Thanh tiến vào gọi Đỗ Long khởi hành, còn chần chừ nữa thì trước lúc trời tối sẽ không kịp tới thôn tiếp theo.

Đỗ Long đành phải nhanh chóng đi. Dựa vào thái độ của lão trưởng thôn, Đỗ Long nghi ngờ hành động buôn lậu thuốc phiện đã bắt đầu, hơn nữa nhất định là dính đến thôn nào đó, nếu không lão trưởng thôn không thể có thái độ như vậy. Lần trước Tông Lập Phong hỏi tình hình, y đã nói ra lưu loát địa điểm đó.

- Không đến thôn khác nữa, chúng ta trực tiếp đi tới thôn Mã Đề và thôn Sa Câu.

Đỗ Long nói.

Trước mắt đám buôn lậu trong chín thôn của xã Mãnh Tú, nhất là buôn lậu thuốc phiện hàng loạt thì chính là thôn Mã Đề và thôn Sa Câu rồi. Trong tình huống vẫn không có manh mối, Đỗ Long chỉ có thể tập trung lấy hai thôn này làm mục tiêu.

Qua một ngày một đêm xốc nảy trên đường, nhóm Đỗ Long cuối cùng cũng đi tới thôn Mã Đề.

Dưới cây cổ thụ trong thôn có một bàn đá, bên cạnh có mấy người thanh niên đang đánh bài, Đỗ Long đánh mắt qua, dò hỏi:

- Các anh biết Đa Ôn Hãn ở đâu không? Tôi tìm anh ta có việc.

Mấy người thanh niên nghe tiếng đều im lặng lắc đầu, Đỗ Long nói:

- Vậy các anh biết ai có thể nói cho tôi biết Đa Ôn Hãn đi đâu không?

Mấy người thanh niên vẫn lắc đầu, thậm chí có một người trực tiếp bảo tiếp tục đánh bài, không để ý tới nhóm Đỗ Long.

Bọn người này không chịu nói Đa Ôn Hãn đi đâu, trong lòng Đỗ Long lại sinh nghi. Hắn xuống xe, đi nhanh về phía đối phương. Mấy tên tiểu tử ngừng tay, ánh mắt cảnh giác nhìn Đỗ Long, Đỗ Long cười nói:

- Các anh đã không biết Đa Ôn Hãn đi đâu, vậy tôi đành phải chơi bài cùng các anh chờ anh ta về, các anh chơi lại xì tố chứ? Tố bao nhiêu? Xem anh thua tới mức mặt tái đi rồi, mau nhường chỗ đi, xem tôi thắng anh ta như thế nào!

Lời nói của Đỗ Long khiến tên tiểu tử này ngây cả người. Đỗ Long đi tới bên cạnh một người thanh niên đã thua tới mức trước mặt không có bao nhiêu tiền đánh bài nữa, đẩy bờ vai của anh ta, muốn anh ta nhường chỗ.

Người thanh niên muốn nổi giận, người thanh niên đối diện nghiêng nghiêng đầu, nháy mắt ra hiệu với anh ta, nói:

- Sếp Đỗ muốn chơi thì cùng sếp chơi, nhưng chúng tôi chơi tố rất lớn, không biết sếp Đỗ có dám chơi hay không.

Người thanh niên thua nhiều đã nhường chỗ, Đỗ Long sau khi ngồi xuống cười nói:

- Có gì mà dám hay không dám chứ? Các anh chơi nhiều tôi cũng dám hầu theo, chỉ sợ chơi nhiều quá, có người sẽ thua thôi.

Người thanh niên trên mặt lộ ra một nụ cười, nói:

- Sếp Đỗ quả nhiên rất đặc biệt, chúng ta vừa đặt là mười nghìn, người có bài lớn mỗi lượt đều có thể đặt thêm, không có hạn mức cao nhất. Sếp Đỗ, anh xác định mình thật sự muốn chơi không? Trên chiếu bạc không thể đổi ý đâu.

Đỗ Long cười nói:

- Đặt mười nghìn quả nhiên không nhỏ, nhưng vẫn không dọa nổi tôi, các anh muốn đưa tiền cho tôi, tôi muốn còn không được. Nhanh tính toán rõ ràng số tiền của các anh đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.

Người thanh niên cười nói:

- Số tiền của chúng tôi trong lòng tự hiểu rõ, sếp Đỗ muốn đổi mấy phỉnh đánh bài không?

Đỗ Long quay đầu lại nói:

- Băng Thanh, cái túi phía sau chỗ chúng ta ngồi hình như có tầm một trăm nghìn, lấy trước ra tới đổi ít phỉnh chơi.

Thẩm Băng Thanh đi lấy tiền, người thanh nhiên kia nói:

- Mới tầm một trăm nghìn, chỉ sợ còn chưa đủ một ván chơi, sếp Đỗ là người lấy lương cố định, sẽ không sợ thua hết tiền mua nhà kết hôn chứ?

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Anh tên là gì? Anh không cảm thấy anh quá lắm điều không? Nếu lên chiếu bạc thì tôi không sợ thua, vì để công bằng, tôi xào bài, các anh kinh bài, đưa bài đây.

Lúc Đỗ Long xào bài một cách thuần thục, người thanh niên kia nói:

- Tôi tên là Mã Tích Kỳ, sếp Đỗ phải nhớ kỹ, lúc viết giấy nợ cũng đừng hỏi lại nữa.

Đỗ Long cười ha hả, đặt bài xào xong vào giữa bàn, nói:

- Ai tới kinh bài, lật bài?

Mã Tích Kỳ kinh bài, sau đó lật lên một quân tám bích, y cười ha hả nói:

- Xem ra vận may của tôi không tệ, sắp phát tài rồi.

Người thanh niên bên phải Đỗ Long bốc bài trước, Đỗ Long cười nói:

- Đáng tiếc là tám đen, không phải tám đỏ, anh căn bản là đang nằm mơ.

Mọi người đặt một phỉnh ra giữa bàn, sau đó tự bốc hai cây bài, sau khi thấy rõ bài thì họ úp một cây bài xuống, lá còn lại thì đặt ngửa trên bàn.

Đỗ Long lật lên là một cây chuồn, quân chưa lật là một cây sáu đỏ. Từ cây bài ngửa xem ra hắn lớn nhất, tuy nhiên thông qua ánh mắt nhìn thấu, Đỗ Long đã thấy quân chưa lật của ba người khác, trong đó trong tay tên tiểu tử bên trái Đỗ Long lại có một con át chủ.

- Tố thêm.

Đỗ Long nói một cách lặng lẽ, đặt thêm một thẻ vào đó, sau khi tất cả mọi người cùng theo thì lần lượt bốc cây bài thứ ba.

Đỗ Long lại bốc được một cây rô, hắn lặng lẽ lật cây sáu đỏ lên, sau khi mọi người lật bài vẫn là quân Q của hắn lớn nhất. Đỗ Long dùng mắt nhìn thấu một vòng, đôi của y đã quá lớn, hắn đánh chắc thắng chắc mà nói:

- Lại tố thêm.

Tất cả mọi người không chịu theo một cách yếu kém nữa, sau đó tiếp tục bốc bài, chơi tới lần lật bài cuối cùng đều không có ai sánh với Đỗ Long. Đỗ Long một vòng đã thắng một trăm hai mươi nghìn, tiền vốn của hắn dường như gấp bội rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.