- Hay quá hay quá!
Hồ Tiểu Đông vui mừng kêu lên:
- Như vậy sau này chú có thể thường xuyên đến nhà cháu rồi.
Lâm Nhã Hân lại nói:
- Như vậy... sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu, Đông Đông có gia sư rồi...
Đỗ Long đáp:
- Không sao, không ảnh hưởng gì đến công việc cả. Gia sư cũng chưa chắc đã toàn diện, chị Lâm không nghi ngờ trình độ của tôi
chứ?
Lâm Nhã Hân lo lắng việc khác, thấy Đỗ Long nhiệt tình như vậy nên cũng khó từ chối, đành cười nói:
- Nhưng tôi không trả lương đâu nhé.
Đỗ Long cười hà hà nói:
- Không cần trả lương, chỉ cần chị vào bếp nấu cho tôi ăn là
được. Bây giờ mẹ tôi đi Thượng Hải rồi, bố tôi dăm bữa nửa
tháng cũng không về nhà bữa nào, tôi sống một mình, ăn mì mãi cũng chán.
Lâm Nhã Hân lúc này mới hiểu ra. Nhưng thực
ra những lời của Đỗ Long cũng có thật có giả, hiện tại Thẩm
Băng Thanh đã chuyển đến ở với hắn, do Đỗ Long đã trả hết cả
tiền điện nước, thậm chí tiền xăng xe nên chỉ cần có thời gian rỗi là Thẩm Băng Thanh lại đi mua thức ăn, sau đó nấu nướng,
gọi Đỗ Long cùng ăn. Khả năng nấu nướng của anh ta cũng không
tệ, Đỗ Long chỉ cần ăn no xong rửa bát đũa là được, bởi vậy
nên cuộc sống độc thân của Đỗ Long thực ra cũng không tệ như
hắn nói.
Bữa cơm này cả chủ lẫn khách đều vô cùng vui
vẻ, Đỗ Long ăn xong nhận phần rửa bát, Lâm Nhã Hân chơi điện tử với Đông Đông, sau đó Đỗ Long liền chạy lại thay chân, Lâm Nhã
Hân ngồi ở ghế sofa phía sau hai người, nhìn hai chú cháu hợp
tác chơi điện tử.
Đông Đông thỉnh thoảng lại cười sung
sướng khiến cho Lâm Nhã Hân cũng rất vui mừng. Từ khi bố Đông
Đông đột ngột qua đời trong vụ tai nạn giao thông, Đông Đông rất
ít khi vui vẻ như vậy, có lúc thằng bé ít nói tới mức đáng
sợ. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện đó tới nay, Đông Đông bỗng
nhiên trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Lâm Nhã Hân cũng đã hỏi tư
vấn chuyên gia tâm lý nhi đồng, đương nhiên biết nguyên nhân tại
sao, nhưng khi chị nhìn theo bóng lưng của Đỗ Long, trong lòng
lại không khỏi lắc đầu. Đỗ Long còn quá trẻ, hơn nữa lại có
liên quan tới người đó, cậu ta chắc chắn không thể nào trở
thành bố dượng của Đông Đông được...
Rất nhanh, kỳ nghỉ
quốc khánh đã kết thúc, tất cả mọi người lại quay về với
nhịp sinh hoạt bình thường. Nhà hàng Kim Long vốn định khai
trương nhà hàng con ở khu Bạch Hoa đúng trong thời gian nghỉ
quốc khánh, nhưng do thiết bị phòng cháy chữa cháy không đạt
tiêu chuẩn nên bị Cục phòng cháy chữa cháy ách lại, Lâm Kiến
Quốc cũng đã từng nhờ Đỗ Long chạy giúp cho giấy chứng nhận
đạt tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, nhưng hắn không chút do dự từ chối:
- Ông chủ Lâm, không phải tôi không muốn giúp ông,
nhà hàng là của ông, phòng cháy chữa cháy không đạt tiêu
chuẩn, nhỡ đâu xảy ra cháy nổ, cháy trụi hết thì ai xót của
đây? Tôi nghĩ tốt hơn hết là ông hãy nhanh chóng sửa chữa bổ
sung theo yêu cầu, tôi có thể giúp ông tìm người nghiệm thu nhanh cho ông, tuy việc làm ăn bị chậm mất mấy ngày, nhưng đều là
sự lựa chọn tốt cho cả ông lẫn tôi.
Thực ra Đỗ Long sợ
tay này lấy được giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn phòng cháy
chữa cháy rồi lại quên sửa chữa bổ sung, đợi tới khi truy cứu
trách nhiệm thì Đỗ Long cũng bị liên quan theo. Việc gì giúp
được việc gì không giúp được, trong lòng Đỗ Long vẫn biết rất
rõ.
Lâm Kiến Quốc cuối cùng cũng nghe theo lời khuyên của Đỗ Long, cũng một phần là bởi ông ta chỉ là một ông chủ nhỏ, quan hệ chẳng có nhiều, không nghe không được.
Cũng bởi
vậy, nhà hàng Kim Long chậm mất ba ngày mới nhận được giấy
chứng nhận đạt tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, ba ngày này
lại chính là ba ngày cuối cùng của dịp nghỉ quốc khánh. Lâm
Kiến Quốc thầm tính, ba ngày này ít nhất ông ta đã bị mất hơn hai mươi nghìn, trong lòng vẫn thầm trách Đỗ Long không chịu
giúp ông ta. Nhưng do Đỗ Long có chỗ dựa lớn, không ta không dám
nói gì, bởi vậy liền trút bực tức lên người Hạ Hồng Quân.
Cũng may mà Hạ Hồng Quân không phải người nhỏ nhen, cũng chẳng
nói lại với Đỗ Long.
Nhà hàng Kim Long cuối cùng cũng
đã khai trương, Đỗ Long tranh thủ đưa cả Thẩm Băng Thanh đến chúc mừng. Nhà hàng khai trương có ưu đãi, ngoài quan khách mời đến ra, tất cả khách hàng đều được giảm giá một nửa. Chủ nhiệm
khu dân phố cắt băng khai trương, người của đồn công an địa phương chẳng thấy một ai đến. Từ đó có thể thấy Lâm Kiến Quốc vẫn
chưa chạy xuôi hết các mối quan hệ, quan hệ của ông ta cũng quá ít ỏi, cứ như vậy đã khai trương, sớm muộn cũng gặp phiền
phức.
- Ông chủ Lâm, chúc phát tài!
Đỗ Long cười hì
hì chắp tay về phía Lâm Kiến Quốc. Hôm nay hắn chẳng mang gì
đến cả, đến tham dự đã là nể mặt lắm rồi, khách mời hôm nay
phần lớn cũng đều như vậy. Lâm Kiến Quốc cũng cười hà hà,
chắp tay đáp lại:
- Cảnh sát Đỗ, chào mừng anh, sau này anh phải thường xuyên đến đấy nhé.
Đỗ Long cười hì hì đáp nhất định nhất định, sau đó dẫn Thẩm
Băng Thanh vào trong, ngồi ở ghế dành cho quan khách. Đỗ Long
giải thích cho Thẩm Băng Thanh biết tại sao lại quen với ông chủ Lâm, sau đó hai người liền nói sang chuyện khác. Cắt băng khai
trương rồi đốt pháo xong, nhà hàng cũng chính thức bắt đầu
kinh doanh.
Lúc đầu nhà hàng chỉ toàn quan khách được
mời đến, chỉ ngồi hết ¼ của nhà hàng, nhưng không lâu sau khách cũng bắt đầu kéo vào, chưa đầu nửa tiếng sau, nhà hàng đã
chật kín. Tuy nhiên, vẻ mặt Lâm Kiến Quốc lại vô cùng ủ rũ,
không hề có chút vui vẻ gì. Ai cũng nhận ra được những khách
mới vào uống rượu đó phần lớn đều không phải hạng người đứng đắn. Bọn họ chỉ toàn gọi món đắt nhất, rượu đắt nhất của
nhà hàng, cũng không cần biết có bao nhiêu người, bọn họ đều
gọi đầy một bàn, ăn xong cũng không hề có ý thanh toán, cứ
ngồi đấy nói chuyện, khiến cho những khách đến ăn sau đều không có chỗ ngồi, đành bực tức đi tìm chỗ khác.
- Cảnh sát Đỗ, tình hình có vẻ không ổn...
Lâm Kiến Quốc đến bên cạnh Đỗ Long, vẻ mặt lo lắng nói.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều quan khách do Lâm Kiến Quốc
mời đến để lấy uy đều vội vã rời đi. Đỗ Long đương nhiên không
thể làm ngơ, hắn quay lại nhìn đám khách hàng mặt mũi bặm
trợn này, bình thản nói:
- Ông chủ Lâm, trước khi khai trương
ông không nói với Chu mặt rỗ một câu sao? Còn đồn công an nữa?
Ông vẫn chưa chạy thông quan hệ với họ sao?
Lâm Kiến Quốc cười gượng:
- Cảnh sát Đỗ cũng biết Chu mặt rỗ à... Gã thực sự quá mức
tham lam, một ngày đòi 10 nghìn tiền bảo kê, tôi lấy đâu ra
nhiều tiền thế. Người của đồn công an còn tham hơn cả Chu mặt
rỗ nữa, mỗi tháng cũng đòi bằng đấy, lúc có chuyện bọn họ
lại rụt hết cả đầu vào.
Đỗ Long bình thản nói:
-
Đồn công an bọn họ đương nhiên không dám đối đầu với Chu mặt rỗ rồi. Ông nghĩ Chu mặt rỗ dễ nói chuyện như anh Hùng hay sao...
Yên tâm, bọn chúng cùng lắm chỉ đập phá nhà hàng thôi, không
đánh ai đâu.
Lâm Kiến Quốc lưng ướt đẫm mồ hôi:
- Cảnh
sát Đỗ, anh nói nghe đơn giản thế, nhưng tôi phải đi vay ngân
hàng mới mở được cái nhà hàng này. Tháng này chắc chắn là
lỗ, nếu còn bị người ta đập phá nữa thì phải mấy ngày sau
mới có thể mở cửa được. Cảnh sát Đỗ, như vậy tôi chắc chắn
sẽ bị phá sản mất.
- Ông phá sản thì liên quan gì đến tôi. Yên tâm, Hạ Hồng Quân sẽ giúp ông giải quyết đám lưu manh này.
Đỗ Long vẫn bình thản nói. Trong khi hắn người nói chuyện, cả
bàn ăn chỉ còn lại mỗi Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, những người khác nghe nói Chu mặt rỗ sai người đến gây chuyện, đều đã sợ
hãi bỏ về hết cả. Đám lưu manh kia quả cũng không tệ lắm,
gián tiếp chứng thực cho phán đoán của Đỗ Long.
Lâm Kiến Quốc nhìn thấy bộ dạng “chẳng liên quan đến tôi” của Đỗ Long,
chẳng biết làm thế nào nữa, trán ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm
Băng Thanh và Đỗ Long đã phối hợp vô cùng ăn ý, anh ta nhìn
thấy Lâm Kiến Quốc vô cùng lo lắng, liền chậm rãi nói:
- Ông chủ Lý, đồn công an đã nhận tiền, ít nhất trước đó cũng phải nói một câu giúp ông chứ nhỉ?
Lâm Kiến Quốc nghe thấy vậy liền hiểu ra, thì ra Đỗ Long đang bực
ông ta trước đó chẳng nói gì với hắn, ông ta vội tự tát mình
một cái, mếu máo nói:
- Cảnh sát Đỗ, tôi đáng chết, bận
việc khai trương quá, quên mất cả chuyện này. Tôi đáng chết,
thật đáng chết....
Lâm Kiến Quốc tự tát mình mấy cái,
tuy chẳng quá nặng tay, nhưng cũng đủ thể diện rồi, Đỗ Long
thấy vậy cũng hừ một tiếng, nói:
- Ông chủ Đỗ, thực ra
việc này rất đơn giản, nói trước một câu là xong. Bây giờ
người ta đã sai người đến rồi, chuyện này chẳng thể thương
lượng được nữa. Việc này do ông tự chuốc lấy, tôi có thể giúp ông một lần, không thể giúp ông cả đời được. Ông hãy tự nghĩ
xem ngày mai, ngày kia, còn những ngày sau nữa sẽ phải đối phó với Chu mặt rỗ thế nào.
Lâm Kiến Quốc lúc này chỉ cầu mong bình an qua khỏi ngày hôm nay, sao còn tâm trí nghĩ xa xôi
như vậy được. Nghe ông ta cầu xin khẩn thiết, Đỗ Long gọi điện
cho Trưởng phòng công an quận Bạch Hoa Uẩn Cảnh Huy. Uẩn Cảnh Huy
đã lưu số điện thoại của hắn, nhìn thấy hắn gọi đến, đợi
chuông reo ba lượt liền ấn nghe, cười nói:
- Tiểu Đỗ, hôm nay sao lại nhớ đến tôi thế?
Đỗ Long nói:
- Trưởng phòng Uẩn, ông công việc bận rộn, tôi không có việc gì
không dám làm phiền ông. Là thế này, hôm nay bạn tôi khai trương
nhà hàng, tôi đến chúc mừng, không ngờ có một đám lưu manh kéo đến, tôi thấy tình hình không ổn, không khéo lại có chuyện to, ông thấy việc này phải làm thế nào?
Uẩn Cảnh Huy sững người, hỏi:
- Nhà hàng bạn cậu mở là nhà hàng Kim Long phải không?
Nghe Đỗ Long đáp, Uẩn Cảnh Huy cười khổ nói:
- Tiểu Đỗ, bây giờ là lúc nào rồi mà cậu mới gọi điện cho
tôi... Chuyện này có chút khó giải quyết... để tôi nghĩ xem
phải làm thế nào...
Người như Chu mặt rỗ thực ra có
những quan hệ rất khó nói với Cục công an, nếu không thì cũng
đã sớm ngồi bóc lịch từ lâu rồi. Uẩn Cảnh Huy trước đó đã
biết được thông tin, bởi vậy Đỗ Long vừa nói ông ta đã biết là nhà hàng nào có chuyện, suy nghĩ một lát ông ta liền nói:
- Đỗ Long, bây giờ không có ai ngăn cậu chứ? Hay là cậu dẫn bạn anh bỏ đi vậy?
Đỗ Long đáp:
- Trưởng phòng Uẩn, như vậy không hay lắm... Tôi đã nhận lời với người ta giải quyết việc này rồi...
Uẩn Cảnh Huy cau mày, chuyện này ông ta vốn không chọc vào, Chu mặt rỗ mà điên lên thì sau này khu vực do ông ta quản lý cũng tha
hồ mà bận rộn. Nhưng nếu mà đắc tội với cháu của Chủ tịch
thành phố Mã thì ông ta cũng chẳng được yên thân, việc này
đúng là có chút phiền phức...
Đỗ Long biết ông ta khó xử, liền đề nghị:
- Chi bằng thế này, tôi sẽ tự nghĩ cách để cho đám người của
Chu mặt rỗ rút đi, phiền Trưởng phòng Uẩn ém chuyện này đi cho,
sau này bạn tôi và Chu mặt rỗ sẽ tự thương lượng giải quyết.
Uẩn Cảnh Huy thầm nghĩ anh đánh người của Chu mặt rỗ hoặc anh bị
người của Chu mặt rỗ đánh thì càng phiền phức, đang định nói
đợi lát nữa gọi điện bảo người của Chu mặt rỗ rút đi, sau đó mình làm trung gian để hai bên thỏa thuận, thì đã nghe thấy
đầu điện thoại bên kia có tiếng cãi cọ.
Thì ra có gã
đàn em của Chu mặt rỗ uống say, lôi một cô phục vụ vào sờ mó
lung tung, những người phục vụ khác vội lại ngăn cản, đám đàn
em của Chu mặt rỗ liền đứng hết cả lên, tình thế đối đầu đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
Người của Chu mặt rỗ
đông hơn, xô đẩy nhân viên nhà hàng, lời lẽ khó nghe. Hạ Hồng
Quân là bảo vệ nhà hàng, lập tức xông vào, cũng bị đám người kia xô đẩy mấy cái. Đỗ Long thấy vậy liền chửi:
- Chúng mày dám đánh bạn tao, mẹ mày muốn chết à?
Nói xong Đỗ Long liền ném điện thoại trong tay ra, đập trúng vào
đầu gã lưu manh đang ôm cô nhân viên phục vụ, điện thoại lập tức vỡ tan tành. Gã lưu manh mặt mày bặm trợn kia cũng bị ném vỡ đầu, xây xẩm mặt mày, cô nhân viên phục vụ nhân cơ hội giẫy
dụa thoát thân.
Trước khi điện thoại bị ngắt liên lạc,
Uẩn Cảnh Huy nghe thấy tiếng gầm của Đỗ Long, thầm kêu không ổn. Chu mặt rỗ và Đỗ Long, một người hoành hành ngang ngược, một
người tuổi trẻ hiếu thắng, hai người này mà gặp nhau không xảy ra chuyện mới lạ. Uẩn Cảnh Huy vội vã triệu tập cấp dưới
tới nhà hàng Kim Long, trên đường đi ông ta không ngừng cầu khấn, xin đừng xảy ra chuyện gì lớn.
Đỗ Long ném điện thoại
đi, tình hình cũng nhanh chóng trở nên nghiêm trọng, người của
Chu mặt rỗ đều nhất loạt đứng lên, đập bàn đập ghế, cầm ghế
hoặc chân bàn đập phá bốn xung quanh.
- Mẹ kiếp, đánh cho tao! Đừng đánh tàn phế là được!
Đỗ Long hô lớn, Hạ Hồng Quân vừa nghe liền hiểu ngay. Thẩm Băng Thanh tuy không muốn đánh nhau, nhưng nhìn hiện trường hỗn loạn, thậm chí có gã lưu manh còn xông về phía anh ta, anh ta cũng không
thể ngồi im được nữa, vác ghế lên, đỡ chiếc ghế mà đối phương đập tới, rồi giơ chân đạp bay đối phương.
Tuy người của
Chu mặt rỗ đông, nhưng bên này có ba cao thủ Đỗ Long, Hạ Hồng
Quân, Thẩm Băng Thanh, ba người như hổ giữa bầy cừu đánh cho
người của Chu mặt rỗ ngã lăn ra hết. Gã lưu manh vừa rồi bị
Đỗ Long ném điện thoại trúng đầu vốn là tên đàn em hung hãn
nhất của Chu mặt rỗ, nổi tiếng vừa hung hãn vừa đánh đấm
giỏi, nhưng trước mặt Hạ Hồng Quân, gã chỉ như một con tép riu, chưa được một chiêu đã bị giật sai khớp vai, chỉ còn biết nằm kêu rên trên mặt đất.
Đám đàn em của Chu mặt rỗ thấy
tình thế không ổn liền tìm cách tháo lui, nào ngờ nhân viên
nhà hàng xông hết lên, phần lớn đám lưu manh đều bị ấn lăn ra
đất ăn đánh hội đồng, chỉ có mấy gã là chạy thoát thân.
Tuy đánh đấm chỉ diễn ra trong mấy phút, nhưng nhà hàng thì đã
bị đập phá tan tành, bàn ghế gãy ngổn ngang, ngoài ra còn có
mấy gã lưu manh nằm ôm bụng, không ngừng phát ra những tiếng kêu rên.
Tuy nhà hàng bị đập phá tan tành, nhưng người của
nhà hàng Kim Long lại hoan hô ầm ĩ, nếu Đỗ Long mà không lên
tiếng ngăn lại thì đám lưu manh kia chắc đã bị bọn họ đánh
nguy hiểm đến cả tính mạng. Cuối cùng bọn chúng bị Đỗ Long
lấy dây cước trói ngược hai ngón tay cái với nhau, rồi ra ngồi
một chỗ. Từ khi đi theo Chu mặt rỗ đến giờ, bọn chúng chưa bao
giờ phải nếm trải nỗi khổ này.
- Cảnh sát Đỗ, bây giờ phải làm thế nào?
Lâm Kiến Quốc mặt nhăn như quả táo khô, nói:
- Chu mặt rỗ chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, phen này tôi chết chắc rồi.
Đỗ Long liếc nhìn ông ta một cái, cười lạnh:
- Trong lòng ông thầm vui mừng mới đúng. Ông nhìn chỗ bàn ghế
này, đều là đồ cũ mua ở chợ hàng second hand, có đập cũng
chẳng tiếc. Còn có đám camera kia, ông đừng nói với tôi là
bỗng nhiên khôn ra, biết cần phải lắp camera nhé. Chuyện hôm nay
ông đã sớm dự tính trước rồi, ngay cả tôi cũng bị ông gài
bẫy, gan ông cũng không nhỏ nhỉ?
Lâm Kiến Quốc bị Đỗ Long nói toạc ra mưu mô, ông ta cười hì hì nói:
- Cảnh sát Đỗ quả nhiên có con mắt tinh tường, chút trò vặt
này không giấu được anh. Thực ra tôi cũng không muốn giở trò
này ra đâu, chẳng phải là bị Chu mặt rỗ ép không còn cách nào khác sao?
Đỗ Long hừ lạnh, nói:
- Nể mặt Hạ Hồng
Quân, tôi giúp ông lần này, không có lần sau nữa đâu. Ông mà còn dám lừa tôi, tôi chắc chắn sẽ cho ông biết thân biết phận.
Lâm Kiến Quốc cười hì hì, ra sức nịnh nọt Đỗ Long. Đúng lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên ầm ĩ, cũng không biết có bao nhiêu cảnh sát đến, từ cửa kính nhà hàng nhìn ra ngoài, chỉ thấy
trước cửa nhà hàng dừng kín xe cảnh sát, cảnh tượng rất ghê
gớm. Trưởng phòng công an quận đích thân ra tay quả nhiên khác hẳn!
- Đồng chí cảnh sát, cuối cùng thì các anh cũng đã đến, nhà hàng của tôi bị người ta đập phá thê thảm quá...
Lâm Kiến Quốc mặt như đưa đám kể khổ với cảnh sát.
“Đắc tội với Chu mặt rỗ, mày đương nhiên sẽ chẳng được yên ổn...”
Uẩn Cảnh Huy nghĩ thầm trong bụng, ông ta chỉ quan tâm tới sự an nguy của Đỗ Long, nên vừa gặp đã hỏi luôn:
- Đỗ Long đâu? Tình hình thế nào?
Lâm Kiến Quốc theo đúng lời dặn dò của Đỗ Long, tiếp tục mếu máo nói:
- Cảnh sát Đỗ... anh ấy bị người của Chu mặt rỗ đánh bị thương rồi...
Uẩn Cảnh Huy nghe thấy liền giật mình, rồi nhìn thấy Đỗ Long đang
được một người bảo vệ đỡ, từ trong nhà hàng đi ra, mặt mũi
tái nhợt, trán còn sưng vù, dán hai miếng băng to đùng. Hắn
vừa nhìn thấy Uẩn Cảnh Huy liền phẫn nộ kêu lên:
- Trưởng
phòng Uẩn, đám lưu manh kia quả thực quá mức ngông cuồng! Không
chỉ ăn uống không trả tiền mà còn quấy rối tình dục nữ nhân
viên của nhà hàng, còn đập phá tan tành nhà hàng nữa!
Uẩn Cảnh Huy thầm nghĩ tất cả những điều đó cũng chẳng nghiêm
trọng bằng vấn đề trên mặt cậu..., rồi bước nhanh lên, nhìn kỹ mặt Đỗ Long, trong lòng đột nhiên cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Với con mắt của một cảnh sát hình sự lão luyện, lẽ nào ông
còn không nhận ra, trên mặt Đỗ Long đang trát đầy bụi.
Tuy nhiên, Uẩn Cảnh Huy vẫn vô cùng nghiêm túc nói:
- Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc.
Uẩn Cảnh Huy tiến vào bên trong nhà hàng, bên trong vẫn còn nguyên
cảnh tượng bị đập phá ngổn ngang, bàn gãy ghế đổ nằm la
liệt. Tuy nhiên, khi cảnh tượng đám người của Chu mặt rỗ bị
nhốt vào một góc xuất hiện trước mặt Uẩn Cảnh Huy, ông ta
không khỏi giật mình. Đỗ Long chỉ mấy gã vẫn còn đang không
ngừng kêu rên, nói với Uẩn Cảnh Huy:
- Trưởng phòng Uẩn,
chính lũ lưu manh này đã đập phá nhà hàng, nhưng đã bị tôi
ngăn chặn được, trong khi ngăn chặn bọn chúng tôi đã bị bọn
chúng đánh bị thương, chúng tôi có băng ghi hình làm chứng cứ.
Uẩn Cảnh Huy nhíu mày, nói với thuộc hạ:
- Giải hết về!
Đám lưu manh kia nhìn thấy cảnh sát đã tới, không ngờ gan cũng to hơn, kêu lên:
- Là do bọn chúng ra tay trước, chuyện này cùng lắm thì là ẩu đả, sao lại chỉ bắt chúng tôi.
- Tay tao gãy rồi! Tao nhớ mặt mày rồi! Tao sẽ tố cáo mày!
- Ai da... ngực tôi đau quá, chắc chắn là đã bị nội thương rồi,
tôi phải đến bệnh viện chụp X-quang, thằng đó đã đá trúng
ngực tôi, ai da... Chắc chắn đã gãy mất hai cái xương sườn rồi!
Đám thuộc hạ của Chu mặt rỗ không ngừng chỉ về phía Đỗ Long, Hạ
Hồng Quân kêu lên, muốn bảo cảnh sát bắt cả đám người Đỗ Long
lại. Cảnh sát thấy đám người đó bị thương rất nặng liền đưa
mắt nhìn Uẩn Cảnh Huy. Uẩn Cảnh Huy vẫn còn đang chần chừ do
dự thì bỗng nhiên thấy người bảo vệ đang đỡ Đỗ Long đột nhiên
tiến lại, nắm lấy cánh tay lủng lẳng của gã đang kêu to nhất,
không đợi cảnh sát kịp ra tay ngăn chặn thì anh ta đã đẩy cánh
tay lên trên một chút, rồi nghe “cục” một cái, cánh tay của gã
đang lớn tiếng kêu rên đó không còn đau nữa, khôi phục lại như
bình thường.
- Làm sai khớp tay bọn chúng là để ngăn cản bọn chúng phạm tội!
Đỗ Long lên tiếng giải thích, một gã lưu manh khóe mép đang rỉ máu không phục kêu lên:
- Vậy còn tôi thì sao? Xương sườn của tôi chắc chắn đã bị gãy rồi!