Hiện tại đêm khuya vắng người, trên đường không có người đi lại, vừa rồi có hai chiếc xe đi ngang qua cũng không dừng lại, Đỗ Long tin tưởng hẳn là không bị ai phát hiện.
Cái túi màu đen kia thoạt nhìn có vẻ giống túi đựng vượt tennis, lúc Đỗ Long tháo súng bỏ vào trong túi thì phát hiện bên trong rõ ràng còn có một hộp đạn!
Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại lấy khẩu súng này, có lẽ chỉ là động tác bản năng, cũng có lẽ lấy đi khẩu súng này có thể che dấu thân phận hung thủ? Nếu tổ chức bên trên biết hắn lén đi Tam Giác Vàng một chuyến, kết quả là dẫn tới rất nhiều sát thủ thì điều này hiển nhiên cũng không phải chuyện gì tốt đẹp cả.
Trong lúc Đỗ Long chạy về hội sở giải trí Phi Đằng, dọc đường hắn cũng đã tính xong làm thế nào để xử lý sạch sẽ khẩu súng này, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút tiếc nuối… Yêu thích súng ống vốn cũng là bản tính của đàn ông, Đỗ Long cũng không phải ngoại lệ, hơn nữa nói không chừng ngày nào đó thấy ai không vừa mắt thì liền có thể từ xa cho tên đó một phát không phải sao?
Trong lúc suy nghĩ miên man, Đỗ Long đã về tới hội sở giải trí Phi Đằng. Lúc hắn vừa bước vào tầng 5 thì gặp ngay được Thiệu Na và Chu Kính Hàm từ trong hành lang đi tới.
Thiệu Na kinh ngạc nói: - Cảnh sát Đỗ, sao trễ thế này cậu mới về? Tôi còn tưởng cậu cùng Nhã Hân đi đâu rồi chứ.
Đỗ Long cười nói: - Cục công an có chút chuyện, tôi đi xử lý một chút. Bà chủ Thiệu vẫn còn làm việc à?
Thiệu Na cười nói: - Hiện giờ tất cả đều vừa mới bắt đầu, nhất định phải trông coi thường xuyên, khi nào công việc đi vào quỹ đạo thì mới có thể thoải mái được. Cảnh sát Đỗ, hôm nay thằng em trai ngu ngốc của tôi gây phiền phức cho cậu, tôi thật sự xin lỗi…
Đỗ Long cười nói: - Thanh niên mà, có ai mà không phạm sai lầm đâu? Chỉ cần biết sửa sai đúng lúc là tốt rồi, Chu Kính Hàm, võ công của cậu không tệ, có rảnh chúng ta lại đọ sức một phen. Bà chủ Thiệu cứ từ từ làm việc, tôi đi trước đây.
Đỗ Long mở cửa đi vào phòng làm việc của Lâm Nhã Hân, Chu Kính Hàm không kìm nổi quay đầu lại nhìn. Thiệu Na thở dài, nói: - Tiểu Hàm, cô gái hợp với em nhiều như vậy, sao em lại cứ cắm đầu vào chỗ đó? Lâm Nhã Hân so với chị chỉ nhỏ hơn một chút, hơn nữa tầm mắt của cô gái này rất cao…
Chu Kính Hàm hừ một tiếng, nói: - Chị Na, ý của chị là em không đủ tư cách phải không?
Thiệu Na thở dài: - Chị không phải có ý này, chẳng qua… ôi… chị cũng không biết phải nói thế nào cho em hiểu. Dù sao thì em vẫn không cần si tâm vọng tưởng là được.
Chu Kính Hàm cau mày, nói: - Chị Na, em không còn là con nít nữa, em biết nên làm thế nào.
Thiệu Na biết Chu Kính Hàm sẽ không buông tha một cách đơn giản như thế, trong nội tâm của cô thầm than một tiếng, cũng lười quản nhiều như vậy làm gì. Người trẻ tuổi không chịu qua cảnh máu chảy đầu rơi thì không thể tỉnh ngộ, sau này cứ nhắc nhở Lâm Nhã Hân trước một câu là được.
Đỗ Long về tới phòng làm việc của Lâm Nhã Hân, bên trong không có bất kỳ thay đổi nào. Mở tủ quần áo ra, Lâm Nhã Hân vẫn còn bị trói nằm trong đó. Cảm ứng được sự thay đổi của ánh sáng, Lâm Nhã Hân phát ra mấy tiếng rên rỉ “ưm ưm”. Đỗ Long bế cô ra khỏi tủ, cởi bỏ dây thừng rồi thay cô xoa bóp. Lâm Nhã Hân lấy khăn tay bị nhét trong miệng ra, nói: - A Long, em đã nghĩ kỹ rồi, ở trong nước muốn xin mở quỹ từ thiện rất khó, nhưng chúng ta có thể dùng phương thức cổ phần để từ từ khống chế một số quỹ từ thiện khác. Đến khi chúng ta nắm quyền khống chế trong tay, chúng ta có thể nghĩ cách thay đổi hiện trạng rồi.
Đỗ Long lắc đầu nói: - Rất khó, ý anh không phải nói việc khống chế quỹ từ thiện có bao nhiêu khó khăn, mà ý anh là việc thay đổi hiện trạng. Cho dù em có thể khống chế tất cả các quỹ từ thiện thì liệu sẽ có gì khác biệt hay sao? Những số tiền kia lớn đến đâu thì cũng không phải là nhổ từ lông nhạn mà ra hay sao? Anh thấy em vẫn nên tỉnh lại đi, tùy tiện quyên góp một chút để có thanh danh tốt là được.
Lâm Nhã Hân thở dài, nói: - Anh nói đúng, ở trong nước muốn thực sự làm từ thiện thật là khó. Nhớ lúc em còn nhỏ, có một vị danh nhân vì quỹ từ thiện của ông ta mà đã phải quỳ gối trước mặt mọi người. Lúc đó em vẫn chưa hiểu được, hiện giờ cuối cùng cũng biết chỗ khó xử của ông ta rồi…
Đỗ Long nói: - Giàu thì lo chuyện thiên hạ, nghèo thì lo cho bản thân. Chúng ta bây giờ còn rất nghèo, vẫn là lo cho chính mình thì hơn… Anh có chút mệt mỏi rồi, tắm xong rồi ngủ cùng anh được không?
Lâm Nhã Hân vâng một tiếng, nói: - Được, để em chà lưng cho anh…
Đỗ Long vừa mới bị kích thích nên sĩ khí hơi trầm thấp. Tuy nhiên, sau khi tắm rửa khiến cả người sảng khoái thì hứng thú lập tức lại tới nữa. Cũng may là cuối cùng hắn vẫn nhớ ngày mai có việc nên không chiến đấu đến tận khuya.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Đỗ Long tỉnh lại liền phát hiện di động có vài tin nhắn, có của Thẩm Băng Thanh gửi tới, cũng có của Triệu Thông Quốc gửi tới, còn có cả của Bạch Nhạc Tiên. Tin nhắn của Thẩm Băng Thanh và Triệu Thông Quốc đều là về tình hình tiến triển vụ án, còn Bạch Nhạc Tiên thì nói cho Đỗ Long biết ba của cô đã xác định thời gian phẫu thuật. Cô hy vọng lúc đó Đỗ Long sẽ có thể ở bên cạnh cô.
Đỗ Long suy nghĩ một lúc, liền nhanh chóng gọi cho Bạch Nhạc Tiên. Sau khi hỏi thăm tình hình thì Đỗ Long quyết định đến lúc đó nhất định sẽ nghĩ biện pháp chạy qua. Bạch Nhạc Tiên cảm thấy vui hơn rất nhiều, sau đó cô cùng Đỗ Long hàn huyên hơn nửa ngày. Lúc này, Đỗ Long sớm đã tạm biệt Lâm Nhã Hân, chạy vội tới đại đội trị an.
- Sao thế? Có gì tiến triển không? Đỗ Long vừa lên lầu đã lôi Triệu Thông Quốc và Thẩm Băng Thanh vào phòng làm việc của mình để hỏi thăm.
Thẩm Băng Thanh nói: - Không phải đã gửi tin nhắn cho cậu rồi sao? Cậu chưa xem à? Sau khi bọn mình phân tích manh mối tại hiện trường cũng như lời khai của nhân chứng, còn có đoạn video mang về từ đại đội cảnh sát giao thông, bọn mình cảm thấy… vụ án này có chút kỳ quái…
Đỗ Long cười nói:
- Kỳ quái? Cái từ này tôi đã nói rồi mà, các cậu đã cảm thấy kỳ quái, vậy các cậu có ý kiến gì không?
Thẩm Băng Thanh nói: - Đây cũng là điều khiến bọn mình suy nghĩ trăm lần vẫn không có câu trả lời. Bọn mình đã suy nghĩ rất lâu, vẫn như cũ không nghĩ ra, nếu chỉ là bọn trộm vặt bình thường thì bọn chúng chỉ cần cạy mở cửa kính xe, sau đó trộm đồ rồi lặng lẽ chuồn đi là được. Vì sao lại còn phải đập phá một chút như vậy? Nếu là đám dư đảng của Chung Ích Toàn thì bọn chúng cố ý làm như vậy để khiến chúng ta chú ý cũng có thể hiểu được, nhưng Chung Ích Toàn hẳn là không thể còn dư đảng, hơn nữa làm như vậy cũng chả có ý nghĩa gì. Đám Chung Ích Toàn cũng không thể vì vụ án đập xe tiếp tục phát sinh mà thu hoạch được chỗ tốt gì.
Đỗ Long cười nói:
- Hai kẻ gây án có phương thức ra tay hoàn toàn khác nhau, cho nên suy luận này của cậu cũng không thể thành lập, còn có kẻ thứ ba hay sao?
Thẩm Băng Thanh nói: - Có, chẳng qua suy luận này không có đáp án, chỉ có một phỏng đoán… Tôi cảm thấy những người đó đập xe chì là vì muốn tạo hiện trường giả, hoặc là vì che dấu điều gì đó. Nghĩ tới nghĩ lui, vụ án này giống như cố ý nhằm vào đại đội trị an của chúng ta. Có lẽ bởi vì chúng ta phá vụ án của đám Chung Ích Toàn, có người thấy không vừa mắt nên cố ý tới quấy rối chăng?
Triệu Thông Quốc tức giận nói: - Nhất định là đám người Hồ Thông Viễn lại giở trò!
Đỗ Long cười nói:
- Chắc chắn là có người phá rồi, chẳng qua không thể phỏng đoán lung tung được, đoạn video kia đâu? Cho tôi xem một chút rồi nói sau.
Thẩm Băng Thanh từ trong túi lấy ra một chiếc USB đưa cho Đỗ Long. Đỗ Long bật máy tính lên, Thẩm Băng Thanh và Triệu Thông Quốc cũng tiến đến bên cạnh để xem, hy vọng có thể sẽ tìm ra được manh mối gì đó.
Đỗ Long vừa mới xem được vài phút, trong video liền xuất hiện mấy tên nghi phạm đập phá xe, những tên này đều mặc quần áo thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai và bịt khẩu trang, thậm có còn có tên giơ ngón giữa lên với camera, ý tứ khiêu khích rất chi là rõ ràng…