Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1212: Q.3 - Chương 1212: Kỳ Phùng Địch Thủ




– Tôi muốn làm thịt tên khốn đó!

Hồ Tuyết Mai trầm mặt rút dao ra định đuổi theo ra tay, Đỗ Long giữ tay cô lại, nói:

– Đừng lãng phí sức lực, lúc nãy tôi cho nó một trận rồi.

Hồ Tuyết Mai nói:

– Vậy cũng phải túm lấy nó hỏi cho rõ chứ, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ mặc không lo hai tiểu quỷ đó?

Đỗ Long nói:

– Phương diện tra án tôi là chuyên gia, cho dù nó không nói, tôi cũng sẽ tra ra tung tích của hai đứa trẻ đó, cái này cô cứ yên tâm. Được rồi, Hồng Quân, tôi và Băng Thanh phải về rồi, anh phái ai hộ tống chúng tôi?

– Tôi đi!

Trần Kiện Hải tự mình đứng ra đầu tiên. Hạ Hồng Quân có chút kỳ lạ liếc nhìn y một cái, nói:

– Được rồi, a Hải còn có tiểu Mai, Đoàn Huệ Minh các người lái ba chiếc xe đưa Đỗ Long về, người khác theo tôi cùng xử ký những tên bắt cóc đó.

Đỗ Long cười nói:

– Làm sạch sẽ tí, làm những tên khốn đó càng ngớ ngẩn càng tốt.

Xe minibus đưa bọn người Đỗ Long về gần khu vực nhà khách, sau đó bọn người Đỗ Long men theo đường cũ về tới nhà khách. Dưới sự giúp đỡ của Nhạc Băng Phong, bọn người Đỗ Long thuận lợi về tới phòng của mình.

– Nghỉ nghơi cho thật tốt, trời sắp sáng rồi.

Đỗ Long khoanh chân ngồi trên giường, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.

Thẩm Băng Thanh đã nằm xuống, thấy thế y nói:

– Đợi một chút. Đỗ Long, lúc nãy cậu ngăn cản Hồ Tuyết Mai chi vậy? Bây giờ không có tên họ Bành trong tay, cậu định làm thế nào điều tra tiếp?

Đỗ Long nói:

– Lúc nãy Tiểu Tăng đã nói rồi, lúc tên họ Bành dẫn hai người đó đi đã là ba tháng trước, cho dù nóng lòng nữa cũng vô dụng, nên xảy ra sớm đã xảy ra rồi.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Vậy thì mặc kệ sao?

Đỗ Long nói:

– Đương nhiên phải xen vào, nhưng giải quyết hắc thủ đứng phía sau càng quan trọng hơn. Chỉ cần hắc thủ đó ra tay, chuyện khác tất nhiên sẽ dễ dàng giải quyết.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Đối với hai đứa trẻ mà nói, sớm một giây được giải cứu cũng là chuyện may mắn vô cùng.

Đỗ Long nói:

– Cậu yên tâm, tôi không có nói không điều tra đâu. Tiểu Tăng chỉ cho chúng ta một khoảng thời gian, tôi sẽ bảo Băng Phong kiểm tra nhật ký cuộc gọi trong thời gian đó của gã họ Bành. Có thể bắt người đi từ trong tay ông chủ Vương, nhất định không phải người bình thường. Chỉ cần tra được số điện thoại, như vậy phạm vi sẽ nhỏ rất nhiều, tới lúc đó tôi điều tra kĩ thêm một chút nữa. Bây giờ chúng ta quá bận rộn, ngoại trừ vụ án này ra, vụ án cặp mẹ con đó, và vụ án sát thủ liên hoàn đều phải điều tra. Còn những người mất tích của tổ ba, cũng phải lần lượt tra. Băng Thanh, tôi bảo đảm chỉ cần hai đứa trẻ đó còn sống, tôi nhất định có thể bình yên giải cứu bọn chúng ra.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Được rồi, bây giờ vụ án trong tay quả thật hơi nhiều, thấy manh mối rối như tơ vò, tôi cũng có chút choáng váng. Cậu vẫn có thể mạch lạc dựa theo mức độ cấp bách sắp xếp, thật là phục cậu.

Đỗ Long cười nói:

– Giải cứu hơn 90 người ra đã trút một gánh nặng lớn rồi, bằng không mới phiền phức đấy.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Chuyện cậu giấu những người đó cậu định khi nào mới nói với bọn người đội trưởng Hoàng, Giám đốc sở Trì?

Đỗ Long nói:

– Cái này… tôi suy nghĩ một chút…

Sáng sớm, người của tổ chuyên án dốc toàn bộ lực lượng, chia ra thành hơn 10 đội chạy về hướng các mục tiêu. Lúc này Đỗ Long vẫn không có nói với Trì Khánh Bân và Hoàng Kiệt Hào tin tức những người bị bắt cóc đó đã được giải cứu. Vở tuồng sắp lộ ra rồi, cũng gạt bọn họ tạm thời thôi.

Động tác nhỏ của Đỗ Long không có ai phát hiện, mọi người theo kế hoạch hôm qua mà triển khai hành động. Đỗ Long đầu tiên là đi thăm lão đại gia gia mà ngày hôm qua xếp ở vị trí đầu tiên. Người này sống ở một khu đất rộng ở ngoại ô. Cục Công an thành phố phái chiếc xe cảnh sát đi trước dẫn đường. Đỗ Long thỉnh thoảng nhìn về phía sau, dường như đang tìm kiếm chiếc xe bám theo.

– Không có người theo dõi,

Cuối cùng Đỗ Long nói:

– Điều này chứng tỏ đối phương không sợ, hoặc trong cục Công an có tai mắt, hoàn toàn không cần theo dõi chúng ta.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Còn phải nói, trong cục Công an thành phố Song Môn ít nhất có Phó cục trưởng là có vấn đề.

Tạ Ba nói:

– Sao chỉ có từng đó, tôi thấy cục trưởng đó của bọn họ cũng có vấn đề, bằng không địa phương mình quản lý xảy ra chuyện lớn như vậy ông ta cũng không quản, không hỏi sao?

Lời nói của Tạ Ba biểu đạt cách nghĩ của mọi người, nhưng trước mắt không có chứng cớ, cả Trì Khánh Bân cũng không có cách bắt Trương Văn Diệu, người khác liền khỏi phải nói ra.

Vì thế Đỗ Long nói Tạ Ba mấy câu, ăn có thể ăn bậy, có những lời là không thể nói bậy.

Lúc bọn người Đỗ Long tới nhà họ Quan, bọn người Hoàng Hào Kiệt đã theo kế hoạch thay đổi tuyến đường, hết tốc độ lao về xã Diêm Hóa.

Tin tức nhanh chóng truyền tới bên Trương Văn Diệu, Trương Văn Diệu không chút bất ngờ, y chỉ là hỏi:

– Đỗ Long cũng đi rồi hả?

Thư ký của Trương Văn Diệu là Vương Lăng nói:

– Không có, chỉ có bọn người Đỗ Long không đi đường đó.

Trương Văn Diệu nói:

– Tôi rõ rồi, bám theo bọn họ đi, bảo mọi người đi theo là được rồi, đừng can thiệp vào hành động của tổ chuyên án.

Vương Lăng đáp một tiếng, Trương Văn Diệu liền gác máy, nửa thân trước của y hướng về sau, dựa vào cái ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, biểu tình tựa hồ bình thản, trong lòng thật ra phức tạp.

Đỗ Long không có đi xã Diêm Hóa, điều này làm Trương Văn Diệu có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có hứng thú tìm hiểu. Đó là cảm giác kỳ phùng địch thủ lương tài gặp nhau. Với khả năng của Trương Văn Diệu, muốn điều tra ra chân tướng những vụ án mất tích này không phí nhiều sức lực. Cho nên tổ chuyên án nhanh chóng tìm mục tiêu, và ngay lập tức hoàn thành mục tiêu là nằm trong dự liệu của y. Nhưng tại sao Đỗ Long không đi xã Diêm Hóa chứ? Chẳng lẽ hắn căn bản không quan tâm đến phần công lao này? Hoặc hắn nhìn ra cái gì rồi?

Trương Văn Diệu tinh thần run lên, y nhấc điện thoại lên, nói với thư ký Vương Lăng:

– Bảo Phó cục trưởng Nguyễn mang tất cả tư liệu của vụ án mất tích đến cho tôi.

Mấy tháng nay vì người mất tích quá nhiều, vì vậy Trương Văn Diệu cũng có chút sơ sót. Hôm qua Đỗ Long xử lý một vụ án, làm Trương Văn Diệu có loại cảm giác như vừa tỉnh mộng. Trong vụ án mất tích hàng loạt này rõ ràng còn ẩn chứa vụ án hung thủ liên hoàn. Trương Văn Diệu quyết định tự mình điều tra vụ án liên hoàn này, thầm tranh đấu với Đỗ Long một chút, xem ai phá án trước.

Nguyễn Minh Quân rất nhanh cầm đến một chồng tư liệu rất dày. Trương Văn Diệu cẩn thận bắt đầu nghiên cứu tình tiết vụ án.

– Tổ chuyên án thật sự đến rồi!

Trưởng đồn công an Xã Diêm Hóa là Lưu Mậu Tài nhìn thấy một đoàn xe cảnh sát inh ỏi chạy đến, y thầm than trong lòng: May là tối qua đã đưa người đi, hơn nữa tất cả dấu vết đều xử lý rồi, bằng không phiền phức to.

Mấy lãnh đạo Bí thư Đảng ủy xã của xã Diêm Hóa cùng Trưởng đồn công an Lưu Mậu Tài một đoàn nghênh tiếp tổ chuyên án đến. Cái này làm bọn người Hoàng Kiệt Hào ở tình thế bắt buộc cảm thấy có chút không ổn. Điều tra mà bọn họ nhận được làm tổ chuyên án cảm thấy giống như rơi vào vũng bùn. Bên dưới xã Diêm Hóa có bảy thôn, đều ở trên đỉnh núi, mỗi lần đi điều tra phí thời gian sức lực, còn chưa chắc có thể điều tra được gì. Chính là hoàn toàn không điều tra được manh mối gì ở xã Diêm Hóa.

Lúc Hoàng Kiệt Hào cảm thấy vô cùng lo lắng, thì có người càng lo lắng hơn y. Lưu Mậu Tài đột nhiên nhận được điện thoại của ông chủ Vương, y kiếm cớ chạy vào WC mới dám nhận điện thoại, chỉ nghe ông chủ Vương tức giận nói:

– Xảy ra chuyện gì? Những người đó đâu? Sao vẫn không chưa ra? Có phải cậu xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai không?

Lưu Mậu Tài sửng sốt, nói:

– Tối qua đã đưa đi hết rồi, tôi đích thân lên núi, đích thân xử lý tất cả hậu sự. Những người đó bây giờ vẫn chưa ra khỏi núi sao? Sao có thể chứ?

Ông chủ Vương cười lạnh nói:

– Nếu là những người đó xuất hiện, tổ chuyên án còn có thể ở lại xã Diêm Hóa sao? Cậu đúng là con lợn, một đám người đông như vậy để mất bọn họ. Lần này tốt rồi, đợi mất chức ngồi tù đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.