Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 485: Q.3 - Chương 485: Lễ vật tuyệt vời




- A! Cứu mạng a! Các người là đồ biến thái! A….

Đường Lệ Phượng bị tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho tỉnh lại. Cô mở to mắt, chỉ thấy trước mặt có một màn hình thật lớn, trên đó đang phát một đoạn video đáng sợ.

- Cô gái kia chính là Cổ Ngọc Vân, còn kẻ đang cường bạo cô ta chính là cháu ngoan của cô Thạch Vũ Hiên…

Một âm thanh chói tai vang lên sau lưng Đường Lệ Phượng.

Đường Lệ Phượng muốn quay đầu lại nhìn xem, nhưng cái ghế dựa cao quá đã chặn tầm mắt của cô lại, hai tay cô bị băng dính trong suốt trói chặt vào tay ghế. Đường Lệ Phượng vừa mới bắt đầu giãy dụa thì người kia liền nói:

- Đừng có mà nhúc nhích, cứ vui vẻ mà thưởng thức tội ác của cháu trai cô đi. Nếu cô không muốn xem thì tôi sẽ cho người đưa cô đến chỗ nó để nó cho cô biết nó đã làm thế nào.

Đường Lệ Phượng cả kinh, tâm trạng loạn hết lên, cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Thạch Vũ Hiên và người của y đang dùng các cách thức khác nhau, thay phiên nhau tra tấn Cổ Ngọc Vân. Nghe âm thanh bên trong đó, thấy bọn Thạch Vũ Hiên tươi cười đắc ý, Đường Lệ Phượng đau lòng tới cực điểm. Là một người phụ nữ, cô rất căm hận hành vi của bọn Thạch Vũ Hiên, mà là một người bề trên, cô càng thêm chán nản đối với Thạch Vũ Hiên.

- Cô biết không? Thạch Vũ Hiên lập nên một cái Cửu Long bang, nó là bang chủ Kim Long, người ta gọi nó là Kim thiếu gia. Mấy tên Hắc Long đều là đàn em của Thạch Vũ Hiên. Thạch Vũ Hiên nhờ vào cái gì mà có thể khống chế được mấy cái tên xã hội đen bướng bỉnh, khó thuần phục đó chứ? Đó là vì nó có một dì nhỏ rất giỏi, lại còn có một ông chú vênh váo nữa. Cái gì mà trẻ tuổi bị mê hoặc? Tôi nhổ vào ấy. Tòa án, viện kiểm sát cho ra kết luận ấy chắc chắn là do Thành ủy nhúng tay vào mà thôi.

Đường Lệ Phượng đau khổ nói:

- Đừng nói nữa. Sao cậu không đem cái video này giao cho cảnh sát làm vật chứng đi?

Đỗ Long cười lạnh:

- Có ích gì không? Chứng cứ trong phòng Thạch Vũ Hiên cũng đã đủ chứng minh hết thảy, nhưng sau khi điều tra thì lại không có gì hết. Còn mấy phần chứng cớ ADN rút ra từ người Cổ Ngọc Vân cũng biến mất, vậy chúng có thể đi tới đâu đây? Cô đừng nói với tôi là cô không biết!!!

- Tôi thực sự là không biết mà!!

Đường Lệ Phượng lớn tiếng kêu lên. Đỗ Long quát:

- Câm miệng đi! Cô chẳng qua là không muốn biết mà thôi, cô có thể ngăn cản được hết thảy, có thể khiến cho Cổ Ngọc Vân có được công lý chân chính, nhưng mà cô cái gì cũng không làm. Cô ngầm đồng ý cho mọi chuyện xảy ra, tất cả mọi chuyện đều do đầu sỏ là cô gây nên!

Tâm tư của Đường Lệ Phượng bị Đỗ Long bóc trần, khiến cô đau khổ kêu lên:

- Đừng nói nữa, tôi không biết, tôi thật sự không biết gì hết….

Đỗ Long cười lạnh:

- Mặc kệ là cô có biết hay không, nhưng rất nhanh thôi cô sẽ được hưởng thụ đãi ngộ giống với Cổ Ngọc Vân cho xem. May mắn chính là bọn Hắc Long bị nhốt lại hết rồi, cô cứ xem đi, cháu trai cô sẽ dùng phương pháp như thế tới thu thập cô. Khi mọi chuyện kết thúc tôi sẽ gọi 110, báo cảnh sát cho cô, ha ha ha, đây là báo ứng, báo ứng đó mà….

- Không! Đừng mà! Van xin các người… Hãy tha cho tôi.

Đường Lệ Phượng bị lời nói của Đỗ Long và hình ảnh đáng sợ trên màn hình giày vò, sắp tới giới hạn của sự sụp đổ rồi. Từ trước tới nay cô luôn tỏ ra bên ngoài là một người rất kiên cường, nhưng trên thực tế chỉ là một cô gái bình thường chưa từng ăn phải quả đắng mà thôi.

Đỗ Long cười âm trầm:

- Cô nghe đi, Cổ Ngọc Vân cũng cầu xin đó, cô ấy khi trốn được ra ngoài cũng đi khắp nơi cầu xin, thậm chí còn quỳ gối ở trước tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố. Có lẽ cô có thể liếc qua một cái, nhưng cô lại không hề để ý. Cô bây giờ đã cảm thấy được cái cảm giác kêu trời không ứng, gọi đất không linh chưa? Ha ha ha ….

Đường Lệ Phượng trong cơn xúc động, phẫn nộ, áy náy, còn có sự sợ hãi và bị đả kích nặng nề, khi Cổ Ngọc Vân trong video hét thảm một tiếng thì cô cũng ngất luôn.

Thạch Vũ Hiên ở biệt thự đã không thể nào bình tĩnh mà chờ đợi được nữa, rốt cuộc có tiếng động truyền đến từ ngoài cửa. Khi Thạch Vũ Hiên mở cửa ra thì có một người mang một thùng gỗ đặt trước cửa, nhìn Thạch Vũ Hiên nói:

- Xin mời kí nhận, cái thùng này cũng nặng ra phết, không biết bên trong là gì nữa?

Thạch Vũ Hiên khi nhìn tới cái thùng gỗ kia thì liền không nhìn đi chỗ khác nữa, hai mắt y sáng hẳn lên;

- Tất nhiên là đồ tốt rồi. Cậu có nằm mơ cũng không thể nào biết được nó là cái gì đâu.

Người giao đồ chỉ nhún vai, cũng không có hỏi nữa, chờ Thạch Vũ Hiên kí nhận xong liền quay người đi luôn. Cái thùng cao nửa mét kia quả thực là rất nặng, Thạch Vũ Hiên thực vất vả mới có thể kéo cái thùng đó vào trong biệt thự được. Sau khi đóng cửa lại, y hí hửng lấy dụng cụ ra để mở hòm gỗ, bên trong còn có một cái hộp giấy nữa, sau khi mở ra thì một đại mỹ nữ liền xuất hiện trước mắt y.

Đường Lệ Phượng vẫn mặc bộ đồ công sở giống trong bữa ăn tối, trên người cũng không có bất kì dây trói nào hết. Có điều cô đã bị hôn mê, giống như là ngủ say vậy.

- Quả thực là rất đẹp, giống như trong mơ vậy! Tôi đã chờ ngày này hơn mười năm rồi, món quà quốc tế thiếu nhi…. cuối cùng giấc mộng cũng thành hiện thực rồi!

Thạch Vũ Hiên không kìm nổi mà than thở. Y cũng biết đây không phải là mơ, tất cả đều là chân thật. Thạch Vũ Hiên đang thưởng thức thì thấy Đường Lệ Phượng đang giơ tay lên xoa mặt. Cô sắp tỉnh lại!

Thạch Vũ Hiên giật mình. Y vội vàng bế Đường Lệ Phượng ra khỏi cái thùng gỗ, lao vào trong phòng khách, rồi đặt cô lên bàn trà. Ngay khi Đường Lệ Phượng đang mơ màng mở hai con mắt ra, Thạch Vũ Hiên đã dùng một cuộn dây thừng buộc chặt tay hai tay cô với nhau rồi cột tay phải vào chân bàn.

Khi Thạch Vũ Hiên chuẩn bị buộc tay trái của Đường Lệ Phượng thì Đường Lệ Phượng đã hoàn toàn tỉnh lại, cô kinh hãi giãy dụa:

- Tiểu Hiên! Buông ra! Cậu đang làm cái gì đó? Mau thả tôi ra!

Thạch Vũ Hiên dù sao cũng là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, Đường Lệ Phượng dù cho có giãy dụa nhưng rồi cũng sẽ bị khống chế mà thôi. Rất nhanh, tay trái của cô cũng bị trói vào một cái chân bàn khác, Thạch Vũ Hiên đắc ý cười:

- Dì nhỏ, dì vẫn chưa hiểu à? Tôi chính là muốn chơi dì, tôi đã đợi ngày này hơn mười năm rồi!!!

Đường Lệ Phượng cũng biết nơi này là nơi nào, càng rõ ràng tình cảnh của bản thân mình. Nội tâm cô bỗng nhiên lạnh lẽo, không ngờ chỉ trong nháy mắt mà đổ mồ hôi toàn thân.

Bởi khi Cổ Ngọc Vân bị xâm hại, cũng có một đoạn như thế, cùng một vị trí, cùng một tư thế. Chẳng qua có chỗ khác chính là xung quanh người Cổ Ngọc Vân có nhiều người, mà Đường Lệ Phượng chỉ có Thạch Vũ Hiên ở bên.

Nhưng điều này thì cũng chẳng có gì khác biệt cả. Khi Thạch Vũ Hiên cầm chân của Đường Lệ Phượng lên thì cô ra sức chống cự, rồi kêu lên:

- Tiểu Hiên, mau bỏ ra, đây là phạm tội đó! Cậu không nên mắc thêm lỗi lầm nữa! Đây chính là trọng tội, sẽ bị phạt tù chung thân đó!!

Thạch Vũ Hiên rất là hưởng thụ nắm lấy bàn chân xinh đẹp tuyệt trần của Đường Lệ Phượng. Giày của cô đã bị cởi ra, lộ ra đôi chân bó chặt trong chiếc tất chân. Thạch Vũ Hiên khẽ vê ngón tay lên gan bàn chân kia. Cả người Đường Lệ Phượng bỗng nhiên thót lại, Đường Lệ Phượng không nhịn nổi mà bật cười.

Thạch Vũ Hiên mê mẩn nói:

- Dì nhỏ à, chân của dì vẫn mẫn cảm như thế sao, còn nhờ hồi xưa chúng ta vẫn hay cù chân nhau không? Dì luôn thua tôi, nhưng cuối cùng dì luôn chơi xấu, hôm nay thì dì không thể trốn được đâu!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.