Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 597: Q.3 - Chương 597: Mạng lưới quan hệ quan trọng nhất




Bảo vệ là một nghề nghiệp đặc thù, theo quy định thì công ty bảo an phải lập hồ sơ cho mỗi nhân viên bảo vệ của mình, nhưng có rất nhiều công ty đều không tuân thủ quy định này một cách nghiêm chỉnh. Bọn họ tùy ý tuyển mộ một số người không có việc làm để làm bảo vệ, kết quả là cấp chỗ trống cho những phần tử phạm tội chui vào. CMND của Lý Bân này là giả, nếu hồ sơ được lập qua cục công an thì làm sao gã có thể lừa dối đến tận hôm nay được!

Đỗ Long thấy mọi người có vẻ thất vọng, hắn liền nói:

- Giả thì giả, không có quan hệ gì cả, ít nhất thì hiện tại chúng ta có ảnh chụp chính diện của gã, đồng thời còn biết được rất nhiều tin tức về gã, so với vài phút trước thì đã có tiến triển rất lớn rồi.

Đường Minh Hoa cũng nói:

- Tổ trưởng Đỗ nói đúng lắm, mục tiêu cho dù có lợi hại thế nào thì cũng là một người bình thường, gã có giảo hoạt hơn nữa cũng không thể bằng chúng ta hợp sức được. Vương Lập Bân, cậu chuyển ảnh chụp của Lý Bân đến cục công an thành phố Lỗ Tây, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm kiếm, đồng thời so sánh ảnh chụp của Lý Bân với dữ liệu tội phạm của cục công an. Tổ trưởng Đỗ, tôi tính qua bãi đỗ xe điều tra thêm một chút, có lẽ sẽ tra ra được thân phận thật sự của tên nghi phạm kia.

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Anh hãy đem theo hai người, tôi dự định tự mình tới thành phố Lỗ Tây một chuyến. Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ, hai cậu hãy cùng đi với tôi. Những người khác thì túc trực tại đây, sẵn sàng chờ lệnh bất cứ lúc nào. Vương Lập Bân, cậu tiếp tục điều tra số điện thoại mà tên Lý Bân kia sử dụng, xem xem gã đã từng liên lạc với ai, có thể sẽ lại tìm thêm được dấu vết gì đó cũng nên.

Vương Lập Bân đáp lại một tiếng, Đường Minh Hoa lại nói:

- Tổ trưởng Đỗ, hiện tại tới thành phố Lỗ Tây hình như không cần thiết thì phải? Bất kỳ lúc nào tên Lý Bân kia cũng có thể rời khỏi thành phố Lỗ Tây mà. Trước khi có được tin tức chính xác nơi ở của gã, chúng ta nên mời cục công an thành phố Lỗ Tây phối hợp điều tra là được.

Đỗ Long nói:

- Nếu đơn giản chỉ chuyển một cái yêu cầu hỗ trợ điều tra thì người ta chưa chắc sẽ toàn lực hỗ trợ chúng ta tìm người. Tôi tự mình tới có lẽ sẽ tốt hơn, với lại tôi có một số mối quan hệ ở thành phố Lỗ Tây, hy vọng sẽ tăng thêm áp lực cho bọn họ khi làm việc, càng nhanh tìm được mục tiêu càng tốt.

Đường Minh Hoa bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Vậy đi, chúng ta phân công nhau làm việc.

Mười phút sau, chiếc xe bán tải của Đỗ Long đã chạy như bay ra khỏi bãi đỗ xe của cục công an. Hắn vẫn thích chạy xe bán tải cải trang của mình hơn, hai chiếc xe cảnh sát hiệu Santana kia sẽ để lại cho người khác dùng.

Vẫn là Thẩm Băng Thanh lái xe, Đỗ Long ngồi ở vị trí lái phụ nhắm mắt nghỉ ngơi. Thạch Siêu Vũ ngồi phía sau khá hưng phấn ngó đông nhìn tây. Anh ta là người địa phương thuộc xã Mãnh Tú, trước khi được điều đến thành phố Thụy Bảo thì ngay cả thành phố Thụy Bảo anh ta cũng rất ít khi lên chơi chứ đừng nói là thành phố Lỗ Tây, cho nên anh ta cảm thấy thành xung quanh vô cùng mới lạ.

Xe cảnh sát một đường lao vun vút, vượt qua một quãng đường dài. Hai giờ sau, khi phía trước đột nhiên xuất hiện một đoàn xe gồm hai chiếc Alto màu đen và bốn chiếc Honda màu bạc, Thẩm Băng Thanh không nói hai lời cố gắng vượt qua. Đến thời điểm vượt qua được một nửa, Thẩm Băng Thanh đột nhiên nói:

- Đỗ Long, hình như là xe của bí thư Đường… Cậu muốn chào cô ta một câu không?

Đỗ Long mở mắt ra nhìn một chút, khoát tay, nói:

- Vượt qua đi, nơi này là đường cấp hai, không cho phép chạy hàng hai trong thời gian dài.

Thẩm Băng Thanh nhấn mạnh chân ga, xe bán tải tăng tốc lao nhanh tới trước, thoáng cái liền vượt qua 100km/h, rất nhanh đã vượt qua đoàn xe chính quyền kia.

Lúc xe cảnh sát vượt qua, Đường Lệ Phượng cũng nhận ra xe của Đỗ Long. Dù sao thì cái biển số xe thuộc thành phố Ngọc Minh kia cũng quá gây chú ý, Đường Lệ Phượng nhớ tới tháng trước, cũng là ở gần chỗ này, cũng chính Đỗ Long đã mở còi báo hiệu xe cảnh sát vượt qua. Theo quy định thì đèn báo và còi cảnh sát là không thể dùng lung tung, cái tay Đỗ Long kia lại đang làm gì thế không biết? Chẳng lẽ lại là châu Đức Hồng đi tham gia hội nghị thu hút đầu tư ở thành phố Lỗ Tây?

Đường Lệ Phượng ngẫm nghĩ một lúc, lấy điện thoại di động ra gọi cho Đỗ Long. Đỗ Long rất nhanh tiếp điện thoại, đầu tiên hắn cười nói:

- Bí thư Đường, chào buổi chiều.

Đường Lệ Phượng nói:

- Đỗ Long, tôi vừa mới thấy xe của cậu, cậu đang tới thành phố Lỗ Tây phải không? Mở còi chạy nhanh thế, thấy xe của tôi cũng không thèm chào một câu, có việc gì mà cậu lại vội vã như vậy?

Đỗ Long giả bộ ngu nói:

- Chị thấy xe của tôi rồi à? Tôi không thấy xe chị… là Thẩm Băng Thanh lái xe, tôi ngồi bên ngủ gật mà… Chị lại đi tham gia hội nghị thu hút đầu tư phải không? Tôi đang đi phá án, Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị của thành phố Thụy Bảo – Lý Thụy Trân bị bắt cóc rồi, trước mắt có lẽ cô ta đang ở một nơi nào đó trong thành phố Lỗ Tây, chúng tôi phải nhanh chóng tìm ra bọn cướp để cứu cô ấy.

- Lý Thụy Trân bị bắt cóc sao?

Đường Lệ Phượng hơi kinh hãi, cô và Lý Thụy Trân đều là phụ nữ, tuổi tác lại tương đương, lại đều đang rất thành công trong công việc, bởi vậy hai người khá quen thuộc với nhau. Đường Lệ Phượng nói:

- Khó trách tại sao cậu lại vội vã như thế… có manh mối gì phải không? Lý Thụy Trân là niềm kiêu hãnh của châu Đức Hồng chúng ta, cậu nhất định phải đảm bảo cô ấy không chịu bất kỳ tổn thương nào!

Đỗ Long nói:

- Chúng tôi sẽ cố hết sức, nhưng sự việc phát triển thế nào lại rất khó đoán trước, tôi cũng không dám cam đoan.

Đường Lệ Phượng than nhẹ một tiếng, nói:

- Sao lại xảy ra chuyện thế này không biết… Cậu cứ làm hết sức đi, tôi sẽ không gây thêm áp lực cho cậu, tôi phải tham gia hội nghị thu hút đầu tư ở thành phố Lỗ Tây, có thể phải ở lại vài ngày, có tin tức gì thì cậu phải lập tức cho tôi biết.

Đỗ Long buông điện thoại, Thạch Siêu Vũ dùng ánh mắt sùng bài nhìn Đỗ Long. Cảnh sát ở cục công an thành phố Thụy Bảo có thể cùng bí thư thành ủy nói chuyện với nhau liệu có mấy ai? Chỉ cần điều này thôi thì Đỗ Long đã mạnh hơn rất nhiều so với mấy phó cục trưởng khác rồi. Thạch Siêu Vũ quả thực rất bội phục hắn.

Xe chạy tới thành phố Lỗ Tây đã là năm chiều, Đỗ Long đoán lúc này Mã Quang Minh có lẽ không có việc gì, thế nên hắn liền gọi điện thoại cho ông.

Đỗ Long cười nói:

- Bí thư Mã, cháu sắp tới thành phố Lỗ Tây rồi, thế nào, một ngày của người đàn ông độc thân không quá tốt sao? Có cần cháu giúp chú cải thiện cuộc sống một chút không?

Mã Quang Minh cười nói:

- Chú đang muốn cho gã nhà giàu cháu xuất một tí huyết đây, chẳng qua hôm nay chú phải tiếp một người khách rồi, không thể làm thịt cháu được nữa. À đúng rồi, trong số những vị khách này có người cháu quen đấy, hay cháu cũng qua đây đi.

Đỗ Long biết Tô Linh Vân và Lâm Nhã Hân đều không ở thành phố Lỗ Tây, thế nên hắn không có tâm tư đi bồi tiếp người khác uống rượu, hắn nói:

- Vậy coi như cháu chưa nói đi, để lần sau nhé, cháu đến thành phố Lỗ Tây để phá án. Bí thư Mã, việc này cần ngài giúp cháu một tay, thành phố Thụy Bảo của chúng ta có một Ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị bị bắt cóc, trước mắt có khả năng đang bị giam ở một nơi nào đó trong thành phố Lỗ Tây. Chúng cháu đã chuyển yêu cầu hỗ trợ điều tra cho cục công an thành phố Lỗ Tây, chẳng qua cháu e người ta không coi trọng việc này. Nếu thành viên Mặt trận Tổ quốc gặp chuyện không may thì cũng rất phiền toái, cho nên… ngài có thể nói hộ dùm cháu một tiếng với cục công an thành phố Lỗ Tay hay không, nhờ bọn họ tăng cường phối hợp một chút…

Mã Quang Minh nói:

- Ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị bị bắt cóc? Việc này không thể tha thứ được, đợi tí nữa chú sẽ gọi điện cho cục công an châu Đức Hồng, cục công an thành phố Lỗ Tây là bên đó quản lý, bọn họ sẽ giúp cháu hết sức.

Lời này của Mã Quang Minh rất có trọng lượng, từ khi ông ta “đơn thương độc mã” giết ngược trở về thành phố Ngọc Minh, mạnh mẽ đoạt hơn năm tỷ tiền đầu tư cho châu Đức Hồng thì ông ta đã ngồi vững vàng chiếc ghế bí thư châu ủy, bước đầu đã tạo lập được quyền uy, cuối cùng cũng không còn ai dám khinh thường ông ta nữa. Dù sao thì ông ta cũng là người đứng đầu danh chính ngôn thuận, cộng với việc này cũng không phải việc tư, ông ta gọi cho cục trưởng cục công an giúp một việc, còn sợ người ta không vội vội vàng vàng xem đây là việc quan trọng mà cật lực xử lý hay sao?

Có lời này của Mã Quang Minh, trong lòng Đỗ Long lại nắm chắc thêm vài phần. Hắn thoải mái nằm ngửa ra sau, đột nhiên thấy được ánh mắt sùng bái của Thạch Siêu Vũ trong kính chiếu hậu, Đỗ Long cười ha ha, cái gì cũng không nói, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.