Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 383: Q.3 - Chương 383: Manh mối không thể nói ra




Ông Lý dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Ai biết được điện thoại con trai tôi tắt máy suốt, mãi tới mấy ngày trước nó mới quay về. Lúc đó xác chết đã bắt đầu bốc mùi, mấy đêm liền tôi đều mơ thấy ác mộng, tôi nhìn thấy Bạch Hoành Lợi bò lên từ dưới hầm, từng khối thịt trên người rơi xuống, hung hăng xông về phía tôi…

Lã Á Vĩ hừ nhẹ một tiếng nói:

- Không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Tôi thấy ông bịa đặt lung tung, giết người còn ngụy biện.

Ông Lý trợn mắt nhìn anh ta, Đỗ Long chau mày, nói:

- Tiểu Vĩ, đừng vội kết luận sớm như vậy. Ông Lý, theo như ông nói, khi ông nhìn thấy Bạch Hoành Lợi thì y đã chết rồi, nếu vậy xin ông nói cho chúng tôi biết Bạch Hoành Lợi lúc đó nằm ở đâu? Từ khi ông nghe thấy tiếng chó sủa đến lúc nhìn thấy xác Bạch Hoàng Lợi mất khoảng bao nhiêu thời gian?

Ông Lý chỉ vào một khoảng đất trống bên cạnh cửa hầm, nói:

- Lúc đó Bạch Hoành Lợi nằm ở kia, hôm đó trời hơi se lạnh, tôi khoác chiếc áo khoác rồi mới ra ngoài, tính ra mất không tới năm phút đồng hồ.

Đỗ Long hỏi tình hình cụ thể lúc đó, căn cứ theo miêu tả của ông Lý, lúc đó đầu của Bạch Hoành Lợi hướng vào trong sân, chân hướng về phía tường rào, cơ thể y nằm sấp xuống.

Ông Lý sau khi đem xác Bạch Hoành Lợi giấu đi đã dùng nước rửa sạch mặt đất. Tuy nhiên dưới sự quan sát cẩn thận của Đỗ Long vẫn có thể nhìn thấy vết máu còn lưu lại trên mặt đất. Đương nhiên, mắt bình thường không thể nhìn ra được, nhất định phải dùng hợp chất hóa học đặc biệt phun lên mới có thể phát sinh phản ứng hóa học với vết máu tươi còn lưu lại, lại tiếp tục dùng đèn huỳnh quang chiếu, hoặc là đeo một loại kính lọc đặc biệt mới có thể phát hiện được.

Dựa vào tình hình phân bố của vết máu, Đỗ Long có thể khẳng định lời ông Lý nói cơ bản là thật, thậm chí từ tình trạng máu phun tung tóe hắn có thể rút ra kết luận rằng đây chính là hiện trường phát hiện vụ án, Bạch Hoành Lợi chính là bị thương nặng mà chết ở đây.

Hiện trường vẫn còn lưu lại một chuỗi dấu chân và dấu vết lôi kéo từ chỗ Bạch Hoành Lợi nằm tới cửa hầm Đây hẳn là dấu vết lưu lại trong qá trình ông Lý cất giấu thi thể. Ngoài việc đó ra thì không phát hiện thêm gì.

Mặc dù Đỗ Long đã có phát hiện, nhưng hắn chỉ có thể dấu nhưng gì mình đã phát hiện cùng những phán đoán ở trong lòng. Bởi vì trong mắt người khác, nơi ông Lý chỉ là một mảnh xi măng sạch sẽ, không có gì cả.

Đỗ Long hỏi:

- Ông Lý, lúc đó ông còn nhìn thấy người nào khác hay đối tượng khả nghi nào không?

Lã Á Vĩ đứng một bên có chút không kiên nhẫn được, theo anh ta thì quá trình điều tra của Đỗ Long thật sự rất lề mề. Dựa vào những chứng cứ trước mắt, hung thủ là ai hoàn toàn không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.

Ông Lý nhớ lại một chút, lắc đầu nói:

- Cái này… tôi không nhìn thấy. Tôi chỉ nhìn thấy Bạch Hoành Lợi nằm trên mặt đất, máu chay đầy ra, lúc đó tôi rất sợ hãi.

Đỗ Long kiên nhẫn hỏi:

- Ông Lý, chẳng lẽ lúc đó ông không phát hiện hung khí sao? Trên người Bạch Hoành Lợi bị thương ở đâu?

Ông Lý có chút lo lắng nói:

- Tôi không biết, tôi nói tôi rất sợ hãi, chỉ thấy cổ họng y máu chảy không ngừng… Sau này nghe con trai tôi nói cổ của y bị cắt một đường, nó hình như chính là vết thương trí mạng.

Đỗ Long ồ một tiếng rồi nói tiếp:

- Ông Lý, việc của con trai ông sau đó có nói với ông không, tại sao điện thoại di động của anh ta lại tắt suốt vậy?

Ông Lý nói:

- Tôi không hỏi, làm việc đó phải trèo đèo lội suối suốt, điện thoại có mở cũng vô dụng, mấy ngày không liên lạc được cũng là chuyện thường, tôi chỉ nghĩ làm thế nào xử lý cái xác kia, làm sao còn tâm trí để hỏi vẫn đề đó chứ.

- Ông đương nhiên không cần hỏi, bởi vì người vốn là do ông giết.

Lã Á Vĩ đề nghị nói:

- Đồn trưởng Đỗ, ông ta miệng toàn nói láo, vốn không thể tự bào chữa, tôi đề nghị cứ đem ông ta về điều tra rồi nói sau.

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Tiểu Vĩ, vụ án này không đơn giản như vậy, cậu cảm thấy ông Lý cho dù cầm hung khí, vậy làm sao có thể dễ dãng giết chết thanh niên khỏe mạnh cường tráng như Bạch Hoành Lợi chứ?

Lã Á Vĩ nói:

- Có lẽ ông ta đánh lén sau lưng. Đúng vậy, nhất định là ông ta kêu Bạch Hoành Lợi tới nhà nhờ giúp việc gì, sau đó đánh lén giết chết Bạch Hoành Lợi.

Đỗ Long cười nói:

- Cậu cho rằng ông Lý là sát thủ chuyên nghiệp sao? Ra tay gọn gàng như vậy, Bạch Hoành Lợi đến cơ hội kêu cứu còn không có sao?

Lã Á Vĩ chui vào ngõ cụt, anh ta tiếp tục phán đoán, nói:

- Nếu ông ta cho Bạch Hoành Lợi uồng thuốc ngủ thì sao? Hay là ông ta có người giúp đỡ? Đúng vậy, nhất định là ông ta và con trai đã cùng đánh lén Bạch Hoành Lợi. Lý Danh Doanh thân hình cao lớn hơn Bạch Hoành Lợi, chỉ cần bịt lại miệng y, Bạch Hoành Lợi sẽ không thể kêu cứu, thế là bị bọn họ giết chết.

Đỗ Long cười nói:

- Phân tích của cậu cũng không phải không có khả năng, nhưng mời cậu tìm chứng cứ trước rồi nói. Tiểu Vĩ, tôi biết cậu không phục. Như thế này đi, chúng ta đánh cược một ván. Cậu cho rằng ông Lý hoặc Lý Danh Doanh là hung thủ, nhưng tôi không cho là như vậy. Đợi khi phá được án, từ nay về sau, trong công việc người thua sẽ nghe theo lời người thắng. Cậu có dám cược với tôi không?

Lã Á Vĩ đang vò đầu bứt tai, nghe vậy liền nói:

- Cược thì cược, đồn trưởng Đỗ, anh là lãnh đạo, nếu anh thắng từ nay về sau anh nói một tôi tuyệt đối không nói hai. Còn nếu tôi thắng, tôi cũng không dám như vậy, sau này gặp phải vụ án gì, anh để tôi đi xem xét trước là được rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Ông Lý, ông đã thấy rồi, tôi ra sức ủng hộ ông, đừng làm tôi thất vọng… Ông Lý… Lý Danh Doanh đi đâu rồi?

Ông Lý sửng sốt, vội thốt lên:

- Đi Quý Dương rồi…

Đỗ Long ha hả cười nói:

- Hóa ra anh ta đi Quý Dương… Ông Lý, ông nói sớm ra có phải tốt không, hại tôi lãng phí nhiều nước bọt như vậy… Xác chết đâu, con trai ông giấu đâu rồi?

Ông Lý biết mình lỡ lời, buồn bực nói:

- Tôi không biết, con trai tôi dùng vải bạt bọc lại rồi cả đêm khiêng ra ngoài, không biết đã ném chỗ nào.

Đỗ Long nói:

- Được rồi, chuyện này đợi tôi tìm được con trai ông sẽ rõ ngay. Ông Lý, tại thời điểm ông phát hiện xác Bạch Hoành Lợi, trên chân y có thiếu mất một chiếc giày không?

Ông Lý nghĩ lại một chút rồi lắc đầu nói:

- Tôi cũng không nhớ rõ, con trai tôi cũng không nói.

Đỗ Long ấn nút tạm ngừng ghi âm, nói:

- Những điều tôi muốn hỏi đã hết rồi, Lã Á Vĩ, cậu còn có chuyện gì muốn hỏi không?

Lã Á Vĩ dùng ánh mắt khâm phục nhìn Đỗ Long, nói:

- Đồn trưởng Đỗ, anh rất lợi hại, tôi không còn gì muốn hỏi nữa.

Đỗ Long nói:

- Nếu đã không còn vấn đề gì, vậy chúng ta đi thôi. Ông Lý, hầm ủ dưa kia tốt nhất nên đậy lại. Mùi xác chết không thể nào rửa sạch trong không gian kín mít như vậy, cho dù có mở cửa hầm để mưa dập gió vùi thì ít nhất cũng sẽ hôi thối tới 2, 3 năm.

Ông Lý từ lúc lỡ lời nói ra hướng đi của cậu con trai vô cùng hối hận, ông thở phì phì trừng mắt nhìn Đỗ Long. Đỗ Long cười cười nói:

- Tuy tôi vẫn cảm thấy các người không giết người, nhưng trước khi vụ án được làm sáng tỏ, mong ông Lý tốt nhất đừng nên rời khỏi thôn Lĩnh Thượng, tránh gây hiểu lầm. Trưởng thôn Từ, chuyện này giao cho các anh.

Trưởng thôn Từ Cần Phát nói:

- Chú Lý, bất luận nói thế nào thì Bạch Hoành Lợi cũng chết trong nhà chú, xác vẫn chưa biết ở đâu, chuyện này nhất định vẫn chưa xong, chú thành thật ở trong nhà cho tôi, đợi các đồng chí trong đồn công an điều tra rõ, tôi và đồng chí Bí Thư sẽ mở cuộc thảo luận Ban quản lý thôn để xem nên xử lý thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.