Đỗ Long cười nói:
– Tôi đích thân xuất mã làm sao có thể thất bại chứ? Lúc nào cũng giống nhau, tình hình bên trong làm sao rồi? Tên kia
khai báo ra sao?
Hứa Hải có chút buồn bực nói:
– Tên đó
giống như lão hòa thượng, cái gì cũng không chịu nói, chỉ biết nhắm mắt. Chúng tôi thay nhau tra hỏi, đều không có biện pháp với y.
Đỗ Long cười nói:
– Không phải anh nói tên đó dễ đối phó sao? Các anh đã dùng những biện pháp gì? Có đánh cho y một trận hay không?
Tạ Ba nói:
– Không, chúng tôi cảm thấy còn chưa tới mức đó…
Đỗ Long nói:
– Cũng đúng! Phương pháp bạo lực thông thường với tên đó cũng vô ích…
Hứa Hải hỏi:
– Sếp, anh là cao thủ thẩm vấn, trong tình huống này, phải làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc đây?
Đỗ Long nói:
– Cách phá vỡ cục diện bế tắc tùy từng người mà khác nhau, nhưng bất luận làm việc gì, mục đích cuối cùng đơn giản là tìm ra nhược điểm chủ yếu
phá vỡ điểm phòng thủ trong lòng người đó. Tên Tôn Lập Vận này nhìn có
vẻ rất điềm tĩnh lẩm bẩm, trên thực tế y rất căng thẳng, dùng cách này
để trốn tránh sự thật mà thôi. Chỉ cần làm đứt nhịp điệu của y, khiến y
không thể tiếp tục nữa, y không thể không đối mặt với thực tế.
Hứa Hải nói:
– Đội trưởng Thẩm cũng nói như vậy, nhưng tới bây giờ chúng tôi cũng không có cách nào khiến y dừng lại, chẳng lẽ bịt mồm y vào.
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Bịt miệng rồi lòng y vẫn đọc, phải nghĩ biện pháp quấy rối tinh thần y, khiến y không còn lòng dạ nào đọc tiếp mới được.
Đỗ Long nói rất đơn giản, nhưng nên làm thế nào? Mọi người đều đã thử rất nhiều lần, chỉ thiếu chưa động thủ nữa thôi.
Dưới sự quan sát chăm chú của mọi người Đỗ Long nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp:
– Qua năm phút đồng hồ, nếu bọn họ không có cách khiến Tôn Lập Vận mở miệng, tôi đây sẽ tự mình xuất chiêu.
Tất cả mọi người nhìn Đỗ Long một cách kính trọng và ngưỡng mộ, không biết
hắn lại lấy cách nào phá vỡ triệt để sự phòng thủ trong lòng Tôn Lập
Vận.
Đúng lúc sắp hết thời hạn Đỗ Long nói, trong phòng thẩm vấn
đột nhiên có thay đổi, chỉ thấy Thẩm Băng Thanh im lặng một lúc rồi đột
nhiên tức giận. Y vỗ mạnh vào mặt bàn, phát ra một tiếng vang lớn. Người ở phòng quan sát bên này đều hoảng sợ, chỉ thấy Thẩm Băng Thanh đối
diện với Tôn Lập Vận.
Tuy nhiên Tôn Lập Vận vẫn không mở mắt, chỉ hơi nhấp nháy mí mắt một chút, bài văn tiếng Anh học thuộc lòng chỉ
dừng lại một chút mà thôi.
Việc như vậy mọi người ít nhiều đã làm qua, đúng lúc mọi người cho rằng lần này cũng không có kết quả gì. Thẩm Băng Thanh nói:
– Tôn Lập Vận, anh không nói gì cũng không có tác dụng, thực sự chúng tôi đã sớm nắm giữ tình hình hiện có của anh. Động cơ giết người của anh
cùng với quá trình thực hiện chúng tôi đều rõ như lòng bàn tay, anh nói
hay không nói đều giống nhau, giết mười ba người, anh sẽ sớm bị bắn
chết. Trước lúc lâm chung anh có tâm nguyện gì không? Chỉ cần thành thật khai báo, có lẽ chúng tôi sẽ giúp anh hoàn thành.
Tiếng tụng kinh của Tôn Lập Vận ngừng một lúc, mí mắt y khẽ nhúc nhích, dường như có chút xúc động, nhưng lại binhg tĩnh lại, lúc thấy khe hở của tâm hồn trong ánh mắt y sắp khép vào, Thẩm Băng Thanh nói:
– Tôn Lập Vận, mặc dù anh không có tinh thần hợp tác, vậy cũng không nói ra cái
gì, từ giờ sẽ bắt đầu mang anh giam giữ một mình, cũng chính là nhốt
trong ngục tối. Đi thẳng tới tòa án xét xử, vợ con và luật sư cũng không thể gặp mặt anh, càng không có cơ hội xem ti vi, anh sẽ từ từ chết
trong bóng đêm.
Nghe thấy tiếng bọn Thẩm Băng Thanh thu dọn đồ đạc đẩy ghế chuẩn bị rời đi, Tôn Lập Vận cuối cùng đã mở mắt, y nói:
– Cảnh sát, anh..tôi…anh không thể đổi một người tới thẩm vấn tôi sao? Tôi muốn nói chuyện cùng cảnh sát Đỗ.
Tất cả mọi người trong phòng quan sát đều nhìn về phía Đỗ Long, Đỗ Long lắc đầu nói:
– Trong tình huống này không thể đáp ứng y, trừ phi y làm ra vẻ nhượng bộ tương đối lớn, chúng ta mới thỏa mãn yêu cầu của y, thẩm vấn chính là
một cuộc chiến tâm lý, chúng ta phải nắm giữ thế chủ động.
Quả nhiên, trong phòng thẩm vấn Thẩm Băng Thanh không chút do dự nói:
– Không được. Sếp của chúng tôi đã đi nghỉ rồi, hơn nữa Sếp cũng sẽ không nghe lời sai khiến của anh. Anh muốn gặp Sếp của chúng tôi chỉ có một
cách, đó chính là khai báo rõ tình hình phạm tội của anh. Tôi sẽ suy xét có nên phản ánh tới Sếp hay không. Sếp gặp anh hay không tôi không quản lý được.
Tôn Lập Vận đột nhiên quay mặt nhìn về phía ống kính quan sát bên này, nói:
– Phó Cục trưởng Đỗ, tôi biết anh ở phía sau, chỉ cần anh qua đây tôi
cùng anh nói mấy câu tôi sẽ khai báo. Trong trại nuôi lợn chỉ có năm thi thể, chỗ khác có mấy thi thể không có sự chỉ điểm của tôi các anh vĩnh
viễn không tìm thấy.
– Tên này thật xảo quyệt!
Một điều tra viên mà Hoàng Nham đưa tới nói:
– Phó Cục trưởng Đỗ, làm sao bây giờ?
Đỗ Long nói:
– Y đang phô trương thanh thế, biện pháp tốt nhất là lấy bất biến đáp ứng vạn biến, trại nuôi heo bên kia có tin tức gì không?
Mọi người đều lắc đầu, vì vậy Đỗ Long lấy điện thoại di động ra gọi cho
Hoàng Kiệt Hào. Ở trong phòng thẩm vấn, Thẩm Băng Thanh nói với Tôn Lập
Vận:
– Nói với anh là Sếp Đỗ không ở đây, anh không cần thử nữa,
đầu tiên hay nói từ động cơ giết người của anh. Tôn Lập Vận, từ loại
hình mục tiêu của anh chúng tôi phân tích ra một đáp án. Tất cả mục tiêu của anh đều giống y nguyên cha anh mấy năm trước đã qua đời, đó là vì
sao?
Tôn Lập Vận rất biết quan sát sắc mặt của cảnh sát, y thấy
thần sắc trên mặt Thẩm Băng Thanh có chút nắm bắt không chính xác với
phán đoán của mình. Y không muốn trước mặt cảnh sát bộc lộ suy nghĩ,
liền thuận theo lời của Thẩm Băng Thanh thay đổi vấn đề, y nói:
– Các anh điều tra tới điểm này không tính là gì, tôi sớm muốn giết lão
già đó, đáng tiếc ông ta chết quá sớm, không đợi tới lúc tôi có đủ khả
năng giết ông ta.
Chủ đề vừa khơi ra thì không dễ dàng thu lại,
Tôn Lập Vận bắt đầu kể lại ngọn nguồn mối hận thù với cha mình. Từ nhỏ
cha của Tôn Lập Vận là Tôn Quốc Uy quản thúc y vô cùng nghiêm khắc, động tí là đánh chửi. Có lần sắp sang năm mới, Tôn Lập Vận vì nói sai một
câu liền bị Tôn Quốc Uy đánh một trận hung ác ngay trước mặt người thân. Từ đó trở đi, trong lòng Tôn Lập Vận từ nhỏ đã bắt đầu nảy sinh một
lòng thù hận.
Ở trường học ở nhà Tôn Lập Vận biểu hiện rất tốt,
nhưng Tôn Quốc Uy lại cảm thấy vẫn chưa đủ, ông ta thường xuyên mang
những việc đã qua của bản thân mình thổi phồng lên, nhưng Tôn Lập Vận
đối với những cái đó chỉ cười nhạt. Nếu thực sự tốt như vậy, làm sao
phải sống trong nơi hẻo lánh như vậy, trong công trường làm việc được
bao nhiêu tiền lương? Theo Tôn Lập Vận những thành tích đó đều là vô
dụng, chỉ có làm nhân tài xông pha mới có thể nói hay được.
Từ
lúc Tôn Lập Vận thi đỗ trường trung học trọng điểm, sự quản giáo của Tôn Quốc Uy với Tôn Lập Vận càng nghiêm khắc. Có khi nghiêm khắc tới tình
cảnh quá đáng, ông ta yêu cầu Tôn Lập Vận đem tất cả bài văn đọc làu
làu, chỉ cần đọc sai một chữ, thì sẽ dùng roi da đánh.
– Chính là chiếc roi mà anh đã lấy để đánh người trong trại nuôi heo đúng không?
Thẩm Băng Thanh hỏi.
Tôn Lập Vận cười lạnh nói:
– Lúc bắt đầu thì không phải, bất luận là giá mắc áo hay cây thước, que
cời lò, chỉ cần là thuận tay, ông ta đều cầm lấy đánh tôi. Sau này có
một lần ông ta thật sự không tìm thấy đồ vật gì khác, liền nhổ ăng-ten
ti vi đánh. Về sau có thể phát hiện nó đơn giản chính là dụng cụ tốt
nhất để giáo huấn tôi. Từ đó ngày ngày cất vào trong túi, bất cứ khi nào cần dùng lấy ra đánh. Các anh có thể kiểm nghiệm một chút, bên trên đó
còn dính đầy máu của tôi.