– Ba hôm trước?
Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh:
– Băng
Thanh, điều tra về Trương Vinh Lương một chút, xem video trong các khách sạn và các phương tiện giao thông công cộng có cậu ta hay không?
Đầu năm nay bất luận là nghỉ tại khách sạn hay đi xe thậm chí là ra các cửa hàng internet đều cần phải xuất trình chứng minh nhân dân. Đưa số chứng minh nhân dân của Trương Vinh Lương vào, phía cảnh sát sẽ tiện tra
hướng đi trong một khoảng thời gian nào đó của một người, tiếp theo sẽ
nhanh chóng tìm được nơi ở của mục tiêu.
Đương nhiên hệ thống này cũng không phải vạn năng, ví dụ như hiện tại, sau một hồi Thẩm Băng
Thanh tìm kiếm cũng không tìm thấy chút tung tích gì của Trương Vinh
Lương. Điều này chỉ có hai khả năng, thứ nhất, Trương Vinh Lương vẫn ở
tại địa phương, chưa hề đi đâu. Thứ hai cậu ta đã dùng thân phận nào đó
có thể che giấu được để rời khỏi thành phố Song Môn, ví dụ như tự mình
lái xe hoặc dùng chứng minh nhân dân giả.
– Không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.
Thẩm Băng Thanh nói:
– Có khả năng Trương Vinh Lương vẫn ở trong thành phố Song Môn.
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Không thể nào, chắc chắn là Trương Vinh Lương đã đi rồi. Trừ phi hai mẹ con này không phải do cậu ta giết, nhưng điều này gần như là không thể. Không tìm thấy thông tin, chứng tỏ Trương Vinh Lương có tật giật mình,
hoặc là cậu ta không đi, hoặc là sẽ đi rất xa. Băng Thanh cậu tra các
chuyến bay từ thành phố Ngọc Minh ra nước ngoài một chút đi, tìm một
thanh niên tuổi từ hai mươi ba tới hai mươi lăm, đi một mình… À không,
phải là hai người mới đúng, một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi. Tóm lại là
không quá bốn mươi tuổi, cậu thử tìm một chút xem.
Sau một hồi tìm kiếm Thẩm Băng Thanh đứng lên nói:
– Tìm thấy hơn mười đôi như thế, thật không ngờ trong vòng ba ngày mà có nhiều người ra nước ngoài đến vậy.
Đỗ Long nói:
– Cho ảnh của họ lên máy chiếu để mọi người cùng xem một chút.
Thẩm Băng Thanh phát ảnh của một đôi, mọi người nhìn kỹ một lần thì đúng là
người thanh niên kia. Làm cảnh sát hình sự nhiều năm đã tôi luyện lên
đôi mắt sắc sảo, đa số mọi người khi xem ảnh đều có thể nhận ra được sự
khác nhau với Trương Vinh Lương, nên ảnh được chiếu rất nhanh, một lúc
đã xem xong cả mười đôi rồi.
– Không có.
Người đầu tiên hô lên là Tạ Ba. Mọi người đều nhìn Đỗ Long nghi hoặc, Đỗ Long mặt không biến sắc, nói:
– Nếu đổi lại là tôi, cũng sẽ không để mọi người dễ dàng tìm ra như thế.
Băng Thanh, mở rộng tìm kiếm trên cả các chuyến bay trong nước của thành phố Ngọc Minh.
Thẩm Băng Thanh lại tìm thêm một lượt nói:
– Lần này sẽ nhiều lắm đấy.
Đỗ Long nói:
– Nhiều? Mấy trăm hay là mấy nghìn? Chiếu nhiều ảnh cùng một lúc là xem hết thôi.
Thẩm Băng Thanh chiếu nhiều bức ảnh trên cùng một màn hình, mọi người mở to
hai mắt cẩn thận xem xét. Chuyển không biết bao nhiêu trang, lúc mọi
người đã quáng hết cả mắt, Đỗ Long đột nhiên nói:
– Dừng, mọi người xem, hình thứ năm hàng thứ ba có giống Trương Vinh Lương không?
Tất cả mọi người đều nhìn theo mục tiêu theo như Đỗ Long, chỉ thấy người
trong tấm ảnh để tóc dài, đeo cặp kính không gọng, thoạt nhìn không hề
giống Trương Vinh Lương. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ có thể nhận ra người này
và Trương Vinh Lương có không ít điểm tương đồng.
Đỗ Long nói:
– Phóng to tấm ảnh lên! Đặt ảnh của Trương Vinh Lương bên cạnh để so sánh.
Thẩm Băng Thanh nhất nhất nghe theo, đặt hai tấm hình cùng một chỗ, lập tức nhìn là hiểu ngay, mọi người đều nói:
– Là cậu ta, chính là cậu ta, mắt và mũi hoàn toàn giống, không sai!
– Cục trưởng thật lợi hại, mắt tôi hóa hết cả, nhìn không ra!
Mọi người lần lượt khen ngợi, sau đó dụi dụi mắt, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh:– Tìm xem tài liệu của người này.
Không ngờ thân phận giả của Trương Vinh Lương có thể tra ra được từ hệ thống
của bộ Công an, hơn nữa còn là thành phố Song Môn. Điều này chứng tỏ
thân phận này là có thật, chỉ có điều không hiểu vì sao lại cho Trương
Vinh Lương mượn dùng.
Đỗ Long không đi điều tra nguồn gốc thân phận này, hắn tiếp tục nói với Thẩm Băng Thanh:
– Thử tra xem Trương Vinh Lương đã dùng thân phận này đi đến những đâu?
Lần này tra ra rất nhanh, Trương Vinh Lương bay đến Quảng Châu rồi tới Thâm Quyến, rồi đi Hồng Kong. Từ Hồng Kong bay tới Kuala Lumpur sau đó thì
biến mất.
Nhìn thấy kết quả như thế này mọi người đều vô cùng
thất vọng. Một tên nghi phạm rành rành ra như thế tự nhiên chạy ra nước
ngoài mất. Từ việc giấu giếm che đậy này xem ra mẹ con Từ Kim Đán mất
tích hiển nhiên có liên quan tới Trương Vinh Lương. Lần này cậu ta chạy
trốn ra ngước ngoài chỉ sợ sẽ không quay lại nữa. Truy bắt ở nước ngoài
không hề dễ dàng, cứ cho là biết cậu ta đang ở đâu đi chăng nữa cũng rất khó có thể trục xuất cậu ta về nước theo trình tự.
Mọi người đều nhìn Đỗ Long, hắn trầm ngâm một hồi rồi nói:
– Mặc dù nghi phạm duy nhất đã chạy trốn ra ngước ngoài rồi, nhưng vụ án
này chúng ta vẫn phải tiếp tục điều tra. Băng Thanh, sắp xếp tài liệu,
chúng ta tới gặp giám đốc Trì xin lệnh lục soát, tới nhà Trương Vinh
Lương tìm chứng cứ.
Thẩm Băng Thanh nói:
– Trước mắt đã xác định được thân phận của nghi phạm, còn cần Băng Phong khôi phục lại số video kia nữa không?
Đỗ Long nói:
– Có, đương nhiên là có rồi. Trước mắt chúng ta vẫn chưa có cách gì chứng minh được việc mẹ con Từ Kim Đán mất tích có liên quan đến Trương Vinh
Lương. Do đó chúng ta phải tìm cách thu thập chứng cứ móc nối mối quan
hệ giữa nghi phạm và người mất tích. Chúng ta phải dùng toàn lực tra án, dù có là một manh mối nhỏ xíu cũng không được coi thường, càng không
thể bỏ qua.
Mọi người thầm nhún vai, đều cảm thấy không nhất
thiết phải làm như thế này. Nhưng Đỗ Long là lãnh đạo, Băng Phong là
người phụ nữ của hắn mà hắn cũng không thương tiếc, nếu đã vậy thì mọi
người đành phải làm theo chứ sao.
Nhạc Băng Phong đang bận làm và không hề biết rằng trong mắt mọi người công việc của mình đã thành việc làm vô bổ. Cô ta vẫn làm việc cần mẫn, phân loại rõ ràng những video đã khôi phục lại được.
Sau khi sắp xếp công việc cho mọi người xong xuôi, Đỗ Long đến bên cạnh Nhạc Băng Phong. Nhạc Băng Phong ngẫu nhiên
quay lại nhìn hắn một cái, miệng hơi hé cười, bộ dạng đáng yêu đó đã đủ
khiến Đỗ Long cảm thấy vô cùng ý vị rồi.
– Xong rồi!
Nhạc Băng Phong sung sướng kêu một tiếng, cô quay đầu nói với Đỗ Long:
– Cổng khu chung cư mà mẹ con Từ Kim Đán sống cách camera ở ngã tư không
xa. Em đã khôi phục lại được một phần rồi, từ tám giờ sáng tới mười một
giờ mười phút.
Đỗ Long nhìn cô mỉm cười vuốt cằm, nói:
–
Vất vả cho em rồi, chuyển video sang máy tính bên cạnh cho anh để anh
xem. Nếu tìm được hành tung của hai mẹ con Từ Kim Đán vậy thì tra men
theo con đường họ đi dễ hơn nhiều rồi.
– Đúng thế.
Nhạc Băng Phong vui vẻ quay lại, nói cách kinh ngạc:
– Những người khác đâu rồi? Mọi người đều đã đi làm việc hết rồi sao?
Đỗ Long cười nói:
– Đúng thế. Bọn họ đi điều tra các manh mối khác rồi, chỉ có anh ở đây với em thôi.
Nhạc Băng Phong thấy quả nhiên xung quanh không có người, cô lườm Đỗ Long một cái rồi nói:
– Mau làm việc đi! Làm xong việc thì nhanh chóng về nhà. Không hiểu tại sao em không thích thành phố Song Môn này chút nào.
Đỗ Long cười nói:
– Anh cũng không thích nơi này, vì nhà của chúng ta không ở đây… Ừ, để anh xem nào…
Cùng lúc Đỗ Long mở video quay cả bốn hướng của ngã tư cẩn thận xem xét.
Nhạc Băng Phong thấy hắn chăm chú như vậy nên tiếp tục quay lại làm
việc. Đỗ Long lén tua video đến mốc hơn mười giờ, rồi chưa đầy mười giây sau hắn bỗng hô lên:
– Tìm được rồi! Băng Phong, em xem, mười giờ mười ba phút, Từ Kim Đán và Hồ Thanh Thanh đi ra!