Sau khi nói dối bị Đỗ Long vạch trần, Hoàng Diễm Bình chán nản ngồi xuống, bà nói:
– Được rồi, tôi nói thật với các cậu… Người phụ nữ này tên là Lại Phương
Bình, là bạn học của tôi từ trung học đến đại học. Gia cảnh cô ấy không
tốt lắm, tôi thường giúp đỡ tài chính cô ấy, cho nên quan hệ chúng tôi
luôn rất tốt…
Hoàng Diễm Bình nói lúc bà gặp khó khăn Lại Phương
Bình cũng vẫn theo bên bà, mãi tới Hoàng Diễm Bình kết hôn, Lại Phương
Bình mới độc lập một mình đi tìm cuộc sống của mình. Ba năm sau Hoàng
Diễm Bình được kiểm tra không thể mang thai, Hoàng Diễm Bình không dám
nói với Lương Khải Phát một lòng muốn có con. Nhưng bà biết rõ giấy
không gói được lửa, nếu mãi không mang thai, sớm muộn sẽ bị chồng nghi
ngờ, thế là nghĩ tới cách lừa dối sinh con thế.
Chị em tốt Lại
Phương Bình trở thành lựa chọn hàng đầu của Hoàng Diễm Bình. Lúc đó Lại
Phương Bình tạo dựng sự nghiệp thất bại, cuộc sống đang gặp khó khăn,
dưới khẩn cầu của Hoàng Diễm Bình, bà nhận lời mang thai thế. Sau đó vào một đêm tối đen, dưới cảnh đêm khuya đèn tắt, dưới tình huống Lương
Khải Phát không biết rõ sự tình, Lại Phương Bình thay Hoàng Diễm Bình
lên giường với Lương Khải Phát.
Nghe tới đây, mọi người mới bừng
tỉnh ngộ, thì ra mẹ ruột của Lương Nghị chính là Lại Phương Bình! Khó
trách bà ta bí hóa hóa liều đi thuê sát thủ giết người. Thì ra là vì con trai của mình!
Sau khi Lại Phương Bình lặng lẽ hạ sinh Lương
Nghị rồi giao cho Hoàng Diễm Bình, thì biến mất một khoảng thời gian rất dài, lúc xuất hiện ra đã là một nữ doanh nhân thành công. Hoàng Diễm
Bình cảm kích bà giữ kín chuyện, cùng không ngăn cản bà và Lương Nghị
gặp nhau. Thế là Lại Phương Bình thường xuyên tới nhà họ Lương mượn cớ
tìm Hoàng Diễm Bình chơi, trên thực tế là thăm con trai mình.
Người lớn lên trong nghịch cảnh thường sẽ càng thành công hơn. Kinh tế, địa
vị xã hội của Hoàng Diễm Bình và Lại Phương Bình dần dần xảy ra nghịch
chuyển. Lại Phương Bình dựa vào nỗ lực của mình trở thành một nữ phú hào rất có tiếng tăm. Người quen biết bà đều biết, người phụ nữ này không
dễ chọc. Chỉ cần đầu tư vào tỉ lệ thuận với cái bỏ ra, cái gì bà cũng
dám làm. Chính là tính cách này dẫn đến sau khi bà biết được con trai
mình chết bất đắc kỳ tử lập tức nghĩ tới báo thù.
– Bà ấy từng đến tìm tôi, muốn tôi cùng làm, nhưng tôi không có nhận lời bà ấy.
Hoàng Diễm Bình nói:
– Vốn cho rằng bà ấy chỉ là nhất thời xúc động, không ngờ bà ấy thật sự thuê sát thủ.
Đỗ Long đưa giấy viết đến, nói:
– Bà Hoàng, mời bà đem số di động, địa chỉ thường trú của Lại Phương Bình và tất cả thông tin về bà ấy mà bà biết nói cho chúng tôi biết.
Dưới hướng dẫn của Đỗ Long, Hoàng Diễm Bình viết tài liệu của Lại Phương
Bình lên giấy. Đỗ Long cầm lấy tài liệu thì lập tức đưa cho Hoàng Nham,
sau đó nói với Hoàng Diễm Bình:
– Bà Hoàng, rất cảm ơn bà giúp đỡ chúng tôi làm việc. Nếu bà có tin tức mới liên quan với Lại Phương
Bình, xin bà gọi điện nói cho tôi biết.
Hoàng Diễm Bình nhận lấy danh thiếp của Đỗ Long, sau đó Đỗ Long liền từ biệt.
Hoàng Nham theo đi ra, y thấp giọng nói:
– Chúng ta cứ như vậy mà đi à? Lời nói của đàn bà đó có đáng tin không?
Đỗ Long nói:
– Cậu nói đi?
Hoàng Nham nói:
– Tôi cảm thấy chúng ta không thể dễ dàng tin lời nói của bà ấy. Nói
không chừng bây giờ bà ấy đang gọi điện cho Lại Phương Bình đó đấy.
Đỗ Long nói:
– Bí mật báo tin là có thể, nhưng hợp mưu, khả năng không lớn. Số điện
thoại bà ấy cho nhất định cũng có vấn đề, có lẽ không phải số của Lại
Phương Bình thường dùng. Nhưng chút thủ đoạn này bọn họ cũng không gạt
nổi chúng ta. Nếu biết số điện thoại của bọn họ lên mạng kiểm tra một
chút thì biết rồi.
Sau khi bọn Đỗ Long vào xe cảnh sát cũng không có lập tức rời khỏi. Qua một lúc, cuối cùng xe cảnh sát rời khỏi nhà
máy Khải Phát, chạy về phía xa. Hoàng Diễm Bình đưa mắt dõi theo xe cảnh sát rời đi, quả nhiên bà móc điện thoại gọi cho Lại Phương Bình. Nhưng
không biết bọn Đỗ Long đã tra được số điện thoại di động cá nhân của
Hoàng Diễm Bình và Lại Phương Bình. Thậm chí cũng đã tập trung vị trí
vào Lại Phương Bình.
Xe cảnh sát của Đỗ Long và xe của bọn Hoàng
Nham sau khi rời khỏi nhà máy Khải Phát không lâu thì tách ra đi. So với bắt Lại Phương Bình, Đỗ Long còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đỗ Long lái xe chạy tới một chỗ đỗ xe của trung tâm thành phố, sau khi đỗ
xe xong, thì một mình đi bộ. Sáng Mồng 1 Tết, người đi đường trên đường
vẫn rất nhiều, phần lớn cửa hiệu đều vẫn chưa mở cửa, mọi người đi lại
vội vã, nhưng trên mặt hơn phân nữa đều mang nụ cười ấm áp.
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng kêu cứu:– Có ai không, bắt cướp, bắt cướp!
Đỗ Long nghe thấy tiếng kêu cứu, hắn cũng không có nghe tiếng xông lên
trước bắt cướp, chỉ là lặng lẽ bước đi nhanh mà thôi. Chỉ nghe tiếng hô
bắt cướp nhanh chóng tới gần, sau đó một người đàn ông to khỏe nhanh
chóng chạy tới đập vào mắt Đỗ Long.
Đỗ Long không nói tiếng nào
đứng chặn giữa đường. Người đàn ông to khỏe đó chạy đến nhìn thấy giữa
đường đứng là cảnh sát, không những không chạy tránh, ngược lại còn nhắm thẳng chạy về phía đó. Đợi lúc y nhìn thấy mặt của Đỗ Long, người đàn
ông to khỏe đó dừng bước, xoay người liền muốn chạy.
Đỗ Long quát to:
– Cậu chạy thoát nổi không? Đứng lại cho tôi!
Người đàn ông to khỏe đó chính là Tôn Hạo Hổ, sau khi y nghe thấy tiếng quát
lớn của Đỗ Long hai chân nhũn ra, liền quỳ lên đất, sau đó ôm đầu khóc
rống nghẹn ngào.
Đám người vây xung quanh không biết đầu đuôi,
còn cho rằng bọn cướp đó bị Đỗ Long hét một tiếng sợ đến phát khóc. Chỉ
thấy Đỗ Long đi lên trước, nắm lấy tay của tên cướp liền kéo tay tới sau lưng còng lại. Tên cướp thoạt nhìn khá khỏe mạnh lại không hề khán cự,
mọi người kinh ngạc lại phấn chấn, liền nháo nhao vỗ tay lên.
Tôn Hạo Hổ bị còng hai tay, cúi đầu vẫn đang khóc, bên cạnh có lão nhân gia thấy thế không kìm được nói:
– Đồng chí cảnh sát, thấy cậu ta khóc thành như vậy, có lẽ cũng là bất
đắc dĩ mới đi vào con đường này, phê bình giáo dục một chút thì được
rồi. Chàng trai, cho dù cậu khó khăn hơn nữa cũng không nên đi vào con
đường phạm tội nhé…
Đối mặt lão nhân gia này, Đỗ Long đúng thật có chút dở khóc dở cười, hắn đành cười nói:
– Lão nhân gia, tôi sẽ xử lý công bằng…
Một người đàn ông thở hổn hển chạy đến, thấy Tôn Hạo Hổ bị bắt, y vui mừng nói:
– Đồng chí cảnh sát, cảm ơn anh bắt tên trộm này. Lúc nãy nó cướp ví da của tôi. Ôh, chính là cái trong tay anh.
Đỗ Long giơ cái ví da đoạt từ trong tay Tôn Hạo Hổ lên, hỏi:
– Là cái này phải không? Bên trong có vật gì? Cậu nói thử xem?
Người đó nói:
– Bên trong có một ví tiền, trên ví tiền có chứng minh thư của tôi, tên của tôi là…
Sau khi Đỗ Long xác nhận không sai trả cái ví cho người đó, sau đó hỏi:
– Cậu muốn báo án không? Nếu muốn báo án thì theo tôi tới Cục Công an.
Người đó ngại phiền phức, liền thôi báo án. Đỗ Long dẫn Tôn Hạo Hổ trở lại
chỗ đỗ xe, hắn mở còng tay ra, đẩy Tôn Hạo Hổ tới ngồi sau xe, mình cũng ngồi vào. Tôn Hạo Hổ che mặt không dám đối mặt với hắn. Đỗ Long châm
điếu thuốc hút một hơi, nói:
– Hút thuốc không?
Tôn Hạo Hổ lắc đầu, Đỗ Long nói:
– Tên ngốc cậu, tôi biết ngay cậu sẽ làm bậy, cho nên đặc biệt theo cậu.
Cậu cho rằng làm như vậy thì có thể vào trại tạm giam, sau đó tìm cơ hội giết Lương Khải Phát?
Tôn Hạo Hổ không có lên tiếng, nhưng Đỗ Long lại biết tên này chính là nghĩ như vậy
Đỗ Long thở dài, nói:
– Cho dù cậu thành công rồi, cậu nghĩ tới hậu quả không? Thi thể của anh
cậu vẫn chưa xuất tang, ba mẹ cậu đã già cháu vẫn còn nhỏ, cậu bỏ mặc
bọn họ như vậy không lo? Tôn Hạo Hổ ơi Tôn Hạo Hổ, cậu thật là óc lợn à!