Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 492: Q.3 - Chương 492: Quyết thắng thiên lý




Trương Ngọc Cần là bí thư Thành ủy mới nhậm chức của thành phố Ngọc Minh. Buổi sáng ngày mùng một tháng sáu, cuộc họp thường vụ diễn ra dưới sự chủ trì của Trương Ngọc Cần. Như thường lệ, mọi người trước tiên báo cáo lại tình hình công tác của bản thân, sau đó đợi nhận nhiệm vụ mới.

Đến lượt Trưởng ban tổ chức Tiếu Phương Ngọc, cô giới thiệu qua về tình hình hội nghị thu hút vốn đầu tư sắp được tổ chức rồi nói:

-Bí thư Trương, tối qua Bí thư Châu uy châu Đức Hồng Mã Quang Minh có gọi điện thoại cho tôi. Ông ta hy vọng có thể dẫn đoàn đại biểu thu hút đầu tư của châu Hồng Đức tới tham dự hội nghị thu hút vốn đầu tư của thành phố Ngọc Minh chúng ta. Việc này chúng ta có lẽ nên thảo luận trong hội nghị thường vụ một chút.

Trương Ngọc Cần hơi chần chừ. Ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Ngọc Minh Phó chủ tịch thành phố Hoàng Vĩnh Cường cười lạnh nói:

-Tôi thấy chẳng có gì đáng để bàn luận cả. Châu Đức Hồng dựa vào đâu mà đòi dẫn đoàn đại biểu tới tham dự hội nghị thu hút đầu tư của chúng ta? Chẳng lẽ chúng ta lại để bọn họ cướp mất vốn đầu tư từ tay chúng ta sao? Mã Quang Minh hiện tại là Bí thư Châu ủy châu Đức Hồng chứ không còn là chủ tịch thành phố Ngọc Minh nữa. Tôi thấy còn rất nhiều đồng chí vẫn không nhận thức được rõ ràng rốt cuộc mình đại diện cho lợi ích của ai nữa.

Tiếu Phương Ngọc biết Hoàng Vĩnh Cường đã về dưới trướng của Trương Ngọc Cần. Trương Ngọc Cần muốn mượn tay Hoàng Vĩnh Cường để công kích thành phố Ngọc Minh vốn dĩ là thế lực của Mã Quang Minh, hoặc là Vương Vĩ thậm chí là Phùng Kiếm Văn. Bởi vậy Hoàng Vĩnh Cường làm Phó chủ tịch thành phố tại cuộc họp thường vụ dám chống đối một Trưởng ban tổ chức như mình chẳng có gì khó hiểu cả.

Lý Nhật Tân vừa mới được thăng chức Phó chủ tịch thường trực thành phố mỉm cười nói:

-Ngài Phó chủ tịch thành phố nói vậy là sai rồi. Chúng ta đều đại diện cho ích lợi của nhân dân. Châu Đức Hồng là đơn vị kết nghĩa của thành phố Ngọc Minh chúng ta, em muốn cầu tiến, là anh nên giúp đỡ một phen. Lẽ nào Phó chủ tịch Hoàng cảm thấy với thực lực của thành phố Ngọc Minh không thể đấu với châu Đức Hồng sao?

Tiếu Phương Ngọc cũng nói:

-Tôi cũng có ý kiến này. Dù sao thì hội trường của chúng ta cũng được xây dựng ở khu phát triển kinh tế mới. Nơi đó rộng như vậy, tùy ý sắp xếp thêm một chỗ ở cho đoàn thu hút đầu tư cũng không có gì đáng ngại. Mã Quang Minh vừa được điều đến châu Đức Hồng, với thời gian gấp vậy cho dù có tổ chức một đoàn tới thì có bao nhiêu thực lực mà đòi tranh nhà đầu tư của chúng ta? Nếu như chúng ta từ chối, tin tức này mà lan ra tôi e sẽ có người nhận xét thành phố Ngọc Minh sợ châu Đức Hồng, hoặc sẽ nói chúng ta chỉ lo phát triển mà không ngó ngàng tới sự sống chết của đơn vị kết nghĩa.

Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật thành phố Ngọc Minh Lưu Minh Khánh nói:

-Trưởng ban Tiếu nói rất có lý. Tôi cũng thấy vậy, không bằng dứt khoát ngỏ lời, chúng ta phát thêm nhiều giấy mời các thành phố và châu lân cận bao gồm châu Đức Hồng tới dự hội nghị thu hút vốn đầu tư của chúng ta. Các vị đừng vội phản đối, trước hết hãy nghe tôi nói hết đã. Muốn có một khu xí nghiệp tân tiến hiện đại ở thành phố Ngọc Minh, thì cần phải có được sự ủng hộ nhiệt tình của các xí nghiệp khác. Thành phố Ngọc Minh chúng ta không thể nhận thầu hết tất cả các xí nghiệp, có những xí nghiệp đầu tư ít, những xí nghiệp bị ô nhiễm không phù hợp xây ở thành phố Ngọc Minh. Thành phố và các châu tham dự nhiều, họ có thể chọn xây dựng ở thành phố Song Môn, châu Đức Hồng,… Đối với họ mà nói có thể giành được chút vốn đầu tư là quá tốt rồi, họ sẽ không bắt bẻ gì. Điều này có thể đẩy nhanh tốc độ phát triển của tập thể tỉnh Thiên Nam. Tôi nghĩ Tỉnh ủy sẽ rất ủng hộ chúng ta làm như vậy. Thành phố Ngọc Minh chúng ta là tỉnh lị, cần phải là lá cờ đầu ngành cuả tỉnh.

Sau khi Lưu Minh Khánh nói xong tất cả mọi người đều đều bắt đầu suy nghĩ. Hoàng Nhật Tân dường như muốn nói gì đó nhưng lại không mở lời. Hắn thấy Mã Quang Minh dẫn đoàn tới đây, cũng như mang theo cái đuôi tới đây, sau đó mặt xám xịt cút đi. Được xem ông ta mất mặt là một chuyện rất thú vị, sao hắn phải cực khổ làm cái trò cản trở người khác chứ?

Trương Ngọc Cần được trung ương trực tiếp xếp vào vị trí đó, thiếu kinh nghiệm công tác tại địa phương. Lãnh đạo kiểu này khi làm việc sẽ không chuyên nghiệp, sẽ không có ý kiến hay, nhưng cũng không gây ra sai lầm gì. Họ quan tâm nhất là ý kiến phía trên. Những lời Lưu Minh Khánh nói khiến mọi người cảm thấy hứng thú nhất. Nếu làm như vậy sẽ được lãnh đạo cấp cao trọng dụng, gọi là bỏ ra chút vốn đầu tư kể cũng đáng. Huống chi với thực lực của thành phố Ngọc Minh, các thành phố và các châu gấp gáp tổ chức đoàn tham dự cũng không có cơ hội giành được khoản đầu tư lớn.

Nghĩ tới tình huống này, Trương Ngọc Cần từ từ gật đầu rồi nói:

-Ý kiến của mọi người đều có lý cả. Thành phố Ngọc Minh đúng là cần phải làm gương cho các thành phố và châu lân cận. Như vậy, Trưởng ban Tiếu sau khi kết thúc cuộc họp lập tức thảo thư mời các thành phố và châu tới dự hội nghị thu hút đầu tư của thành phố Ngọc Minh, đồng thời gọi điện thông báo một tiếng, muốn tới thì tới, không tới thì thôi. Số người đi cũng không nên quá nhiều, giới hạn dưới 20 người. Còn nữa, vị trí chỗ ngồi của bọn họ không cần phải là chỗ đẹp, tóm lại là không thể để cho bọn họ lấn át được. Việc này cứ quyết như thế, mọi người có ý kiến khác không?

Lão Đại đã lên tiếng, mọi người cũng chẳng ai có ý kiến gì, việc này cũng không cần biểu quyết nữa. Lúc Trương Ngọc Cần tuyên bố quyết định sẽ làm như vậy, Lý Nhật Tân, Tiếu Phương Ngọc còn cả Lưu Minh Khánh cố ý liếc nhau một cái, khóe mắt ẩn chứa sự ăn ý rồi chợt biến mất. Hoàng Vĩnh Cường luôn nhìn họ chằm chằm, thấy vậy lòng chợt trầm xuống.

Sau khi tan họp, Tiếu Phương Ngọc liền gọi ngay cho Mã Quang Minh, thông báo cho ông ta biết tin tốt lành này và nói cho ông ta biết những điều kiện hạn chế. Mã Quang Minh cười nói:

-Hai mươi người thì hai mươi người. Nhiều hơn thì tôi cũng không biết nên chọn thế nào nữa. Tôi ở châu Đức Hồng còn chưa nhớ nổi tên của hai mươi người kìa. Tiểu Tiếu, cảm ơn cô, đợi tôi dẫn hai mươi người tới thành phố Ngọc Minh, nhất định sẽ mở tiệc cảm ơn mọi người.

Tiếu Phương Ngọc than nhẹ một tiếng, nói:

-Mới đến xin đừng vội chủ quan. Điều này đã nói rõ rồi đó. Bí thư Mã, nếu như ông nhậm chức Bí thư Thành ủy thành phố Ngọc Minh thì tốt quá.

Mã Quang Minh cười nói:

-Ở đâu cũng là làm cách mạng, chẳng có gì để quá tiếc nuối. Người mới nhận nhức tuy rằng được điều từ trung ương về, thiếu ý kiến chủ quan, nhưng nếu hắn là người thông minh thì mọi người phải hết sức cẩn thận đấy. Lãnh đạo kiểu này sẽ rất khó lấy lòng đây.

-Tôi biết…

Tiếu Phương Ngọc nói với Mã Quang Minh:

-Lâu rồi không được nghe tiếng cười sảng khoái của Bí thư Mã. Xem ra ông tới châu Đức Hồng như cá gặp nước rồi. Có vài người đảm nhiệm Bí thư Châu ủy châu Đức Hồng cuối cùng đều được vào Tỉnh ủy, ông cố gắng lên nhé!

Mã Quang Minh sau khi để điện thoại xuống thì thấy trong lòng ấm áp. Ông ta phát hiện hai ngày nay tính tình mình có sự thay đổi rõ rệt, tự mình thiêu đốt lên lòng nhiệt huyết với công việc, đó là vì cái gì? Điều này lẽ nào bắt nguồn từ cú điện thoại của thằng nhãi ngu ngốc kia, cả những ý kiến vớ vẩn của hắn nữa sao? Ừ, thì ra tất cả quả thực đều rất là vớ vẩn. Trải qua những khó khăn trong công việc kinh doanh, hiện giờ tất cả đã trở thành sự thật, còn duy nhất một việc không biết, đó là làm như vậy thực sự có ý nghĩa gì hay không?

Mã Quang Minh suy nghĩ một lát, rồi nhấc điện thoại gọi cho Đỗ Long tới.

Lúc này Đỗ Long đang dẫn người đi dán thông báo quét súng ở thôn Sa Câu, nhận được điện thoại của Mã Quang Minh cười nói:

-Đều làm tốt cả rồi chứ? Chú Mã xuất ngựa quả nhiên trúng hai đích, chú muốn nói chuyện với Tô Linh Vân à? Tôi còn chưa sắp xếp ổn thỏa, nhưng có một người tôi có thể sắp xếp cho chú Mã nói chuyện trước. Cô ta đã đồng ý đầu tư cho xã Mãnh Tú ít nhất là một tỷ, tóm lại là không để cho chú Mã tay không mà về đâu. Đó là ai à? Thông tin này hãy để tới buôỉ tối đi. Đúng tám giờ tối, cô ta sẽ gọi điện cho chú. Tôi cam đoan rằng chú sẽ rất ngạc nhiên đấy, ha ha…

Đỗ Long cúp điện thoại khiến Mã Quang Minh bực bội. Thằng ranh này vẫn có thói quen xấu đó mãi chưa sửa. Ở xã Mãnh Tú có thể đầu tư một tỷ, ông chủ thần bí này bỏ một khoản kinh phí lớn thật, không biết là gia đình giàu có nào? Có một tỷ trong tay, lần này đi đến thành phố Ngọc Minh nắm chắc phần thắng rồi. Thằng nhãi Đỗ Long có vận may thật….

Khi Mã Quang Minh tỉnh dậy là lúc Đỗ Long gặp nguy hiểm lớn. Bởi vì hắn đã dán thông cáo về việc thu vũ khí rất quyết liệt, hơn nữa còn là ở thôn Sa Câu nơi súng ống tràn lan nhất xã Mãnh Tú. Mấy tên cảnh sát bị hắn ép tới đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú lạnh gần như đến ác nghiệt của người dân thôn Sa Câu, khiến bọn họ có cảm giác lạnh buốt sống lưng.

-Thu lại súng ống thuốc nổ tàng trữ phi pháp, nghiêm khắc trừng trị những hành vi phạm tội có liên quan đến vũ khí vật liệu nổ trái phép. Để đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân, nghiêm cấm chế tạo, buôn bán, vận chuyển trái phép….Nghiêm cấm tàng trữ súng ống, đạn dược, thuốc nổ, … Phàm là vi phạm vào các quy định trên, phải lập tức ra đầu thú và mang tất cả súng ống đạn dược thuốc nổ phạm pháp giao cho đồn công an xã Mãnh Tú.

Từ khi bản thông báo này được công bố cho đến trước ngày 31 tháng 6 tới, người tự thú nộp hàng cấm sẽ được giảm nhẹ tội theo quy định của pháp luật hoặc miễn không xử phạt. Nếu như quá thời gian quy định mà không tự giác đến nộp hàng cấm sẽ bị cưỡng chế thu hồi vũ khí và sẽ bị pháp luật trừng trị nghiêm khắc.

Bản thông cáo to đùng như vậy, có điều người dân thôn Sa Câu sẽ chẳng ai cẩn thận nhìn kỹ những dòng thông báo đó. Rất có khả năng Đỗ Long bọn họ quay lại thì bản thông cáo này sẽ không cánh mà bay.

Đỗ Long đã dán ba bản thông cáo ở thôn Sa Câu, quay đầu nhìn chỉ thấy sau lưng những người vây quanh lác đác xuất hiện bóng dáng của bọn Bạch Trung Hành, Đỗ Long hô to:

-Bạch Trung Hành, nhớ báo tin cho anh em của cậu, ngày 31 tháng 6 nhất định phải đem toàn bộ súng ống đạn dược thuốc nổ hàng cấm mà hắn cất giấu giao nộp toàn bộ cho công an, đừng quên đấy.

Bạch Trung Hành trầm giọng:

-Nếu không giao thì sao?

Đỗ Long mỉm cười nói:

-Không giao? Nếu không giao bắt buộc phải cưỡng chế thôi.

Lời của Đỗ Long khiến mọi người xôn xao. Bỗng Bạch Trung Hành cười lớn:

-Cảnh sát Đỗ định đem người tới từng nhà để thu giữ sao?

Đỗ Long không trả lời hắn, bất giác cao giọng nói:

-Thời đại giờ khác rồi, xã Mãnh Tú cần phát triển mạnh hơn. Điều kiện tiên quyết là phải có môi trường an toàn. Xã Mãnh Tú tàng trữ một lượng lớn vũ khí trái phép như vậy sẽ rất nguy hiểm, vậy nên cấm súng là việc tất yếu phải làm, không ai có thể ngăn cản. Chuyện của ba mươi năm trước chắc mọi người vẫn còn nhớ rõ. Chỉ cần là việc chính quyền đã quyết định thì không việc gì là không thể hoàn thành.

Nhắc tới chuyện ba mươi năm về trước, như đốt lên một thùng thuốc súng, khiến người thôn Sa Câu lúc đó rất tức giận. Những người ở đó đều nổi trận lôi đình nhìn Đỗ Long với sự căm phẫn tột độ, còn có những người âm thầm đưa tay ra phía sau.

Vài cảnh sát Đỗ Long đưa tới đều nâng cao cảnh giác, tay mỗi người đều đặt trên bao súng, chỉ có Đỗ Long làm như không có chuyện gì cứ trừng mắt nhìn Bạch Trung Hành.

Bạch Trung Hành và Đỗ Long nhìn nhau hồi lâu. Bạch Trung Hành đột nhiên vỗ tay, tiếng vỗ tay đã làm dịu đi tình thế căng thẳng trước mắt. Mọi người ngạc nhiên nhìn Bạch Trung Hành, chỉ thấy hắn mỉm cười nói:

-Cảnh sát Đỗ quả là nhân vật của thời đại, ba mươi năm nay anh là người dám đến thôn Sa Câu nhắc lại chuyện của ba mươi năm về trước. Cảnh sát Đỗ, tôi tôn trọng anh vì anh là một chính nhân quân tử, hôm nay cho các người rời đi an toàn, nếu lần sau mà cảnh sát Đỗ ngài còn muốn đến thôn Sa Câu, tôi mong là anh hãy ngồi xe tăng mà vào. Bằng không tôi cũng không dám chắc về sự an toàn của anh đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.