Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 894: Q.3 - Chương 894: Sống trong mộng




Tô Linh Vân từng tham gia chào bán công khai mùa xuân Myanmar, ít nhiều cũng có hiểu biết nhất định về nguyên thạch Phỉ Thúy, mặc dù cô không hề biết gì về nguyên thạch thô. Hai nguyên thạch thô mà Đỗ Long chọn lựa kỹ càng đều là giải ra gần hết, cô có thể nhìn thấy chất ngọc bên trong rất rõ. Tô Linh Vân là người biết hàng, đẳng cấp tốt xấu của Phỉ Thúy cô biết rất rõ, chỉ vừa nhìn thì biết hai nguyên thạch thô này đều là chất liệu băng chủng trở lên, một khối đá lớn thế này bán mấy trăm ngàn cũng không thành vấn đề.

Tô Linh Vân bất động thanh sắc đặt hai nguyên thạch thô trên bàn, cô nói: - Phát hiện quặng Phỉ Thúy là chuyện tốt. Sao hai vị nghĩ đến muốn chia sẻ lợi ích với tôi chứ? Với thực lực kinh tế của hai vị khai thác quặng có lẽ không thành vấn đề chứ?

Đỗ Long cười nói: - Nếu là quặng thạch bình thường đương nhiên không có chút vấn đề, nhưng là khai thác quặng Phỉ Thúy… Tiền có thể không phải là vấn đề chủ yếu nhất. Nếu tin tức truyền ra, chỉ sợ người dòm ngó ngó có thể xếp hàng từ Thượng Hải đến Bắc Kinh. Mà chúng tôi lại không có thực lực ứng phó nhiều người muốn chia sẻ bát canh, thậm chí có thể đá văng chúng tôi.

Tô Linh Vân nhớ tới đám đổ khách (khách đánh cược thạch) Hoa Hạ điên cuồng trong hội cược thạch mùa xuân ở Myanmar. Cô hiểu gật đầu, nói: - Hai vị cảm thấy tập toàn Linh Phong chúng tôi có thể ngăn chặn được những người muốn chia bát canh đó sao?

Lâm Nhã Hân nói: - Ít nhất mạnh hơn chúng tôi nhiều.

Tô Linh Vân nghĩ ngợi, nói:

- Được hai vị xem trọng, tôi cũng rất có hứng thú hợp tác với hai vị. Nhưng căn cơ của tập đoàn Linh Phong ở Thượng Hải, sức ảnh hưởng khó vươn tới tỉnh Thiên Nam. Cho dù tập đoàn Linh Phong ra mặt, cũng khó bảo đảm không sai sót, chuyện này phải có người tham gia có thực lực ở phía tỉnh Thiên Nam mới có bảo đảm

Đỗ Long nói: - Ngược lại cái này cũng không cần, chỉ cần tập đoàn Linh Phong ra mặt, hơn nữa biểu hiện cứng rắn một chút, tôi bảo đảm không có ai dám giành với tập đoàn Linh Phong.

- Hả? Tô Linh Vân nhướng mày, nói: - Biểu hiện cứng rắn một chút? Chu tiên sinh xin chỉ giáo cho?

Đỗ Long nói:

- Chủ tịch Tô là biết rõ còn hỏi, tôi tính tình thẳng thắn ăn ngay nói thật, ba của Chu tổng là ngôi sao mới vừa mọc lên trên diễn đàn chính trị. Nếu không có bất trắc gì, sau này ông ấy còn có thể trực tiếp vào trung tâm chính trị nhà nước…

Tô Linh Vân biến sắc, cô bỗng nhiên nói: - Chu tiên sinh đừng nói nữa, tôi làm ăn trước giờ chưa từng ỷ vào thân phận của ba tôi. Trước đây không, sau này cũng sẽ không. Nếu ông có chủ ý này, hợp tác của chúng ta lập tức kết thúc.

Đỗ Long mặt cũng không đổi sắc nói: - Chủ tịch Tô đừng kích động, trên thực tế Chủ tịch Tô có nghĩ là cô hoặc ít hoặc nhiều cũng nhận được rất nhiều ủng hộ từ chỗ ba cô. Đổi là một người dân bình thường, ở tuổi của Chủ tịch Tô có thể cạnh tranh ở thương trường, làm sao có thể có một công ty lớn như vậy? Chủ tịch Tô, nếu cả điều này nhìn cũng không thấu, vậy chúng ta cũng không cần hợp tác?

Tô Linh Vân tuy biết rõ Đỗ Long nói rất đúng, nhưng trong lòng lại thật sự khó có thể chấp nhận. Cô thản nhiên nhìn Đỗ Long một cái, sau đó quay đầu nói với Lâm Nhã Hân: - Chủ tịch Lâm, thành thật xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói tiếp nữa.

Đỗ Long nhún nhún vai, rất tự nhiên đứng lên, nói: - A Hân, chúng ta về thôi. Tôi sai rồi, tôi không nên suy nghĩ hợp tác với người luôn sống trong thế giới ảo tưởng.

Tô Linh Vân bỗng nhiên nói: - Chu tiên sinh, ông dựa vào cái gì nói tôi sống trong thế giới ảo tưởng?

Đỗ Long cười nói:

- Chủ tịch Tô, cuộc đời này của cô chính là sống trong ảo mộng, hoặc nói là trong hồ cá pha lê. Cho dù nói chuyện với chúng tôi cũng cách một tấm kính thủy tinh an toàn. Tôi có thể đánh cược với cô, nếu cô thật sự không dựa vào ba cô, cho cô thời gian một tháng cô cũng không có được tờ giấy phép kinh doanh. Không dựa vào ba cô… ha ha, thật là buồn cười.

Tô Linh Vân bị Đỗ Long chọc tức đỏ mặt, cô tức giận nói: - Nếu tôi làm được thì sao?

Đỗ Long quả quyết nói: - Nếu cô làm được, tôi thua toàn bộ khu quặng cho cô, còn làm công không cho cô mười năm!

- Được!

Tô Linh Vân kích động nói: - Tôi cược với anh. Chị Nhã Hân chị thấy rồi, đây là anh ấy ép tôi!

Lâm Nhã Hân có chút trách cứ trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói: - Tiểu Vân, ý của Dịch Thăng chỉ là muốn bảo cô lấy danh nghĩa tập đoàn Linh Phong tuyên bố phát hiện ra một khu quặng Phỉ Thúy, định tiến hành khai thác mà thôi…

Tô Linh Vân trong đầu chỉ muốn chứng minh mình, cô nói: - Em mặt kệ, em cược với anh ấy xong rồi hãy nói! Tiểu Mai, cô vào đây!

Nữ thư ký của Tô Linh Vân là Lý Diễm Mai đi vào, Tô Linh Vân căn dặn: - Tiểu Mai, cô đi chuẩn bị một bộ tài liệu, lấy danh nghĩa của cô xin một tờ giấy phép kinh doanh. Chuẩn bị cho xong tất cả mọi thứ, chiều tôi cùng cô đi cục Công thương làm thủ tục!

Lý Diễm Mai kinh ngạc nói: - Chủ tịch Tô, cô muốn dùng danh nghĩa của tôi đi mở công ty mới ?

Cơn giận còn sót lại của Tô Linh Vân vẫn chưa tan nói: - Đừng hỏi tại sao, làm tốt chuyện tôi giao thì được rồi.

- Ah… Lý Diễm Mai kinh ngạc đi ra ngoài, Đỗ Long cười nói: - Vậy buổi chiều chúng ta gặp ở cục Công thương nhé, Chủ tịch Tô nhớ thông báo nhắc nhở tôi một tiếng nha.

Tô Linh Vân hừ một tiếng, nói: - Hy vọng tới lúc đó Chu tiên sinh còn nhớ đặt cược của mình.

Đỗ Long cười nói: - Đương nhiên tôi nhớ, không phải là một khu quặng Phỉ Thúy và khế ước bán thân mười năm sao? Tôi thật sự không có để vào mắt. Cứ như vậy nhé, vì chứng minh thanh bạch của Chủ tịch Tô, chiều gặp!

Đỗ Long và Lâm Nhã Hân rời khỏi công ty của Tô Linh Vân, Lâm Nhã Hân tức giận nói: - Cái tên này, cố ý kích động cô ta làm gì. Đám con cháu quý tộc đó, vừa hưởng phúc ấm của đời cha, vừa lại muốn thoát khỏi xiềng xích gông cùm vô hình đó. Tô Linh Vân đã tốt lắm rồi, ít nhất cô ta không có chủ động dùng con cờ của cha cô ấy để dọa người.

Đỗ Long cười nói: - Anh chính là muốn kích động cô ấy, không như vậy cả đời cô ấy cũng sẽ sống trong cái bóng của cha cô ấy. Anh là đang giúp cô ấy đấy chứ… ừ, lát nữa em cũng nhanh chóng đánh tờ giấy mời, dùng danh nghĩa của em, xin mở một công ty mậu dịch nhé.

- Chúng ta phải mở công ty ở Thượng Hải à? Tại sao? Lâm Nhã Hân có chút mơ hồ, Đỗ Long cười nói: - Tới lúc đó em sẽ biết.

Ba giờ chiều, Đỗ Long và Lâm Nhã Hân tới cửa phòng công chứng cục Công thương khu Từ Hối Thượng Hải. Chỉ thấy phòng công chứng trống rỗng không có một người, người làm việc ngược lại ai nấy đều đang nghiêm trang nhìn về phía cửa đang mở. Một người dáng vẻ như bảo vệ thấy có người đến, y bước lên liếc nhìn Đỗ Long một cái, sa sầm mặt nói: - Hôm nay mở cuộc họp học tâp không có làm việc, ngày mai các người hãy đến nhé.

- Ồ, vậy chúng ta đi.

Đỗ Long kéo Lâm Nhã Hân rời khỏi, Lâm Nhã Hân nói: - Hôm nay không làm việc, vậy chẳng lẽ chúng ta uổng công rồi

Đỗ Long cười nói: - Em ơi, thông minh một đời hồ đồ nhất thời, ở bên cạnh anh thì sẽ không động não có phải không? Những người đó giống không làm việc à? Đây rõ ràng là có người sắp xếp, mục đích có thể chính là để tiếp đãi Tô Linh Vân

Lâm Nhã Hân nói: - Vậy làm thế nào, chẳng lẽ anh muốn thua

Đỗ Long cười nói: - Họ có kế Trương Lương, tôi có cách leo qua. Đợi xem, tôi muốn Tô Linh Vân nếm thử mùi vị bị người khác khinh thường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.