Đỗ Long nhìn Hạ Hồng Quân vẽ bản đồ địa hình. Hạ Hồng Quân chỉ cho hắn mấy tuyến đường mục tiêu có thể chạy trốn, rồi nói:
– Trong tay đối phương ít nhất cũng có một khẩu súng tiểu liên Uzi, hỏa
lực rất mạnh. Chúng ta không thể dùng lực, chỉ có thể dùng trí. Ý kiến
của tôi là một người đột nhập vào trong lặng lẽ xử lý bọn họ, chỉ để lại tên cầm đầu. Những người khác đi qua mấy tuyến đường này mai phục, nếu
như có cá lọt lưới lập tức bắt lấy.
Đỗ Long nhìn kỹ một chút bản đồ, sau đó nhìn thật sâu hướng cửa sổ kính đã bị bôi xanh phía đối diện, nói:
– Tòa nhà đó không dễ leo à, phải nghĩ cách im hơi lặng tiếng leo lên. Trước hết phải xử lý tên trông chừng trên mái nhà.
Hạ Hồng Quân nói:
– Phải có bẩy tám phần hy vọng. Không có súng ngắm, tên trên mái nhà kia cũng không dễ xử lý.
Đỗ Long đắc ý mỉm cười nói:
– Anh không có, tôi có à. Không cần đến mười phút nữa thì súng bắn tỉa sẽ đến nơi. Sau đó họng súng ngắm vào đầu tên kia, chúng ta chỉ cần phải
leo lên mái nhà, sau đó lại mò xuống chế ngự ba tên còn lại là được rồi.
Hạ Hồng Quân lườm Đỗ Long nói:
– Sớm biết bên này lọan như thế này, tôi cũng mang theo mấy loại hạng
nặng đến rồi. Được, nếu như đã có súng bắn tỉa thì đơn giản nhiều rồi.
Tôi và Đỗ Long phụ trách mò vào trong, những người khác giữ vị trí ở ba
cửa ngõ này, thì có thể bảo vệ chặt chẽ không chút sơ hở nào rồi.
– Vì sao không cho tôi đi? Tôi vẫn quen phụ trách chủ công đấy.
Hồ Tuyết Mai nói.
– Bốn tên gà mù này, một mình tôi leo lên trên cũng có thể đem bọn họ từng người từng người bóp chết rồi.
Hạ Hồng Quân nói:
– Cũng bởi vì rất đơn giản, cho nên mới để Đỗ Long đi. Cô chưa thấy hắn ta bộ dạng hăm he, tay đã ngứa rất lâu rồi.
Đỗ Long cười nói:
– Tiểu Mai, cô đừng lo lắng, tôi rất lợi hại đấy. Mấy con kiến này tôi thay cô bóp chết bọn chúng.
Hồ Tuyết Mai không nói gì, Đỗ Long và Hạ Hồng Quân vào nhà đổi y phục đi
đêm. Một lát sau hai người cùng đi ra, Đỗ Long gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi điện thoại được nối thông, Đỗ Long nói:
– Như thế nào rồi? Ngắm được mục tiêu chưa?
Trong điện thoại truyền đến một âm thanh dễ nghe:
– Đã nhắm mục tiêu, lúc nào cũng có thể công kích.
Đỗ Long nói:– Cẩn thận ẩn nấp, sau năm phút thì nổ súng. Hồng Quân, chúng ta đi!
Đỗ Long nói xong, thì mở cửa sổ ngược hướng mục tiêu, xoay người nhảy
xuống. Độ cao từ lầu ba không làm khó được hắn. Hạ Hồng Quân thấy hắn
vững vàng nhảy xuống, lúc này mới cười mắng:
– Tiểu tử này đúng là thích thể hiện… Tôi cũng đi xuống, mọi người phân công hành động.
Hạ Hồng Quân không nhảy xuống lầu, mà là đi từ trên cầu thang nhảy hai ba
bước xuống. Những người khác cũng nhanh chóng rời đi. Chỉ lưu lại Hồ
Tuyết Mai ngồi ở phòng khách dùng kính viễn vọng nhìn qua cửa kính tiếp
tục quan sát mục tiêu. Cô bóc đậu phộng từng hột từng hột cho vào miệng
nhai, tinh thần có chút hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì.
Đỗ
Long vững vàng đáp xuống đất, đang đỗ ở trước mặt hắn là một chiếc xe
nhỏ. Lái xe Đoàn Huệ Minh sợ hết hồn, thấy Đỗ Long mới thở phào nhẹ
nhõm. Anh ta trở tay mở cửa xe, Đỗ Long lập tức chui vào. Chưa qua mấy
giây, Hạ Hồng Quân cũng xuống đến. Cửa xe vừa đóng, Đoàn Huệ Minh liền
lái xe đi về hướng tiểu lầu mục tiêu.
Khi đi ngang qua tiểu lầu
không giảm tốc độ chút nào. Đỗ Long và Hạ Hồng Quân nhẹ nhàng mở cửa xe, từ trên xe nhảy xuống. Đỗ Long thuận tay còn đóng lại cửa xe.
Hiện tại đã hơn 9 giờ rồi, trên đường nhỏ người đi đường không nhiều. Bọn Đỗ Long dựa vào đêm tối nhanh chóng đi vào phía sau tiểu lầu mục tiêu. Chỉ nhìn thấy một đường ống nước và một ống thoát nước nắp trên vách tường
xuống. Đối với Đỗ Long và Hạ Hồng Quân mà nói, leo trên thứ này đơn giản chỉ là một việc nhỏ.
Đỗ Long chỉ chỉ ống nước nhỏ, sau đó chỉ
chỉ chính mình. Hạ Hồng Quân cũng không khách khí với hắn, hai tay vịn
chắc vào ống thoát nước to, dùng cả tay chân leo lên trên.
Đỗ
Long cũng nhanh chóng leo lên. Ở phòng tắm lầu hai có người đang tắm,
nhưng kính cửa sổ sớm đã bị mờ mịt hơi nước, bởi vậy căn bản nhìn không
thấy bên ngoài. Khi bọn Đỗ Long leo ngang qua cửa sổ đó, còn nghe được
người bên trong đang hát.
Ống nước nhỏ và ống thoát nước đến lưng chừng lầu bốn thì không còn nữa, hai bên đều không có vật gì có thể dựa vào leo lên. Trên người Hạ Hồng Quân có công cụ có thể leo lên đỉnh
lầu, nhưng khi cái đó móc vào đỉnh lầu nhất định sẽ kinh động đến tên
đang trông chừng kia. Hiện tại chỉ đợi tay bắn tỉa của Đỗ Long sắp đặt
rồi.
Hai người áp trên tường, trong bóng tối cũng không thể thấy
rõ. Đỗ Long nhìn đồng hồ đa năng trong tay, thời gian dần dần chỉ hướng
thời khắc ước định đó. Khi thời gian đến, Đỗ Long đánh mắt với Hạ Hồng
Quân, Hạ Hồng Quân liền đưa tay ra chuẩn bị kỹ càng.
Không quá
hai giây, chỉ nghe thấy tiếng cười vang lên, chẳng thấy thêm động tĩnh
gì. Hạ Hồng Quân đem móc câu ném lên phía trên, móc câu nhẹ nhàng móc
vào lan can xi măng của mái nhà. Hạ Hồng Quân kéo nhẹ một chút, sau đó
không nói hai lời thì đã leo lên.
Đỗ Long ngay sau đó cũng leo
lên lầu, chỉ nhìn thấy trong chòi hóng mát một người đang ngồi, trên
trán bị súng bắn tỉa bắn vào một phát, đã chết rồi.
Đỗ Long và Hạ Hồng Quân chỉ nhìn gã một cái, Hạ Hồng Quân từ trên lưng gã lấy xuống
một khẩu súng lục Glock 18. Nhìn một chút băng đạn, sau đó liền cầm
trong tay, cùng Đỗ Long luân phiên từ trên lầu đi xuống dưới.
Đỗ
Long cũng lấy ra súng cảnh dụng của mình. Hai người an toàn xuống đến
lầu ba. Lầu ba có một phòng cửa mở, nhưng không mở đèn. Đỗ Long thông
qua mắt nhìn xuyên thấu của hắn, phát hiện trong phòng có một người ngồi ở chỗ đối diện cửa, trong tay cầm một khẩu súng ngắn, vẻ mặt vô cùng
căng thẳng.
Tên kia không ngờ đã phát hiện ra có người xâm nhập
rồi? Đỗ long nắm tay ra hiệu với Hạ Hồng Quân. Hạ Hồng Quân dùng tay ra
hiệu hỏi hắn phải làm sao? Đỗ Long ra hiệu cho Hạ Hồng Quân đi xuống xử
lý hai tên phía dưới, tên này để cho hắn.
Hạ Hồng Quân hơi có
chút do dự, anh ta lo lắng cho an nguy của Đỗ Long. Đỗ Long nhướn mày,
giơ ngón cái chỉ thiên. Hạ Hồng Quân gật gật đầu, đem súng cất đi, bám
vào lan can nhảy ra phía ngoài. Sau đó bám vào sàn gác xoay người một
cái, thì đáp xuống hành lang lầu hai. Linh hoạt hệt như một con báo, nhẹ nhàng uyển chuyển không phát ra một tiếng động gì.
Dưới sự quan
sát của Đỗ Long, người trong phòng đó quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhưng thấy trên bàn bên cạnh bày một cái laptop. Tên đó nhất định là có lắp
máy quay ở trên mái nhà và hành lang, hay là vô tuyến hồng ngoại. Khó
trách gã có thể phát hiện ra bọn Đỗ Long.
Sau khi nhìn một chút
màn hình, tên đó lập tức tức giận vội vàng quay đầu lại, tay nắm chặt
nổi rõ các mạch máu. Trước khi gã muốn bóp cò nổ súng, Đỗ Long đã nhảy
người lên, trên không trung lật người lộn nhào tới bên kia cửa. Cùng lúc hắn xoay người trên không, Đỗ Long tay phải vung ra, dùng một lực cường đại, tiếng một đồng tiền lớn bằng đồng bay ra.
Người ngồi trong
phòng ôm cây đợi thỏ ngón tay đã giữ cò súng, nhưng khi chưa bóp vào cò
súng, đồng tiền đã bay đến, mạnh mẽ đánh vào ngón trỏ của gã. Đồng tiền
tựa như không có gặp phải bất cứ lực cản gì vẫn bình thường xẹt qua, sau đó cắt rách áo của gã, cứa vào da thịt gã. Cứ vậy đâm vào xương sườn
gã, lúc này mới ngừng lại.
Tên đó cảm giác có vật bay đến, nhưng
không kịp phản ứng. Gã dùng lực bóp cò, ngón trỏ đã bóp vào rồi, nhưng
không nghe thấy tiếng súng nổ. Gã nghi ngờ cúi đầu nhìn, lúc này mới
phát hiện ngón trỏ tay phải của mình không ngờ đã bị ngắn đi một đoạn,
máu tươi đang nhè nhẹ phun ra. Đỗ Long vậy mà dùng một đồng tiền lớn đó
cắt đứt đầu ngón tay gã!