Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 459: Q.3 - Chương 459: Tắm chung




Khi tia nắng đầu tiên chiếu đến xã Mãnh Tú thì tiếng động của trực thăng cũng từ xa truyền đến. Trực thăng không hạ cánh, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, Tần Tuấn cùng nhảy từ trực thăng xuống mặt đất. Sau khi bọn họ tiếp đất thì trực thăng liền bay đi.

Khi hội Đỗ Long trở về đồn công an là lúc mà người trực ca sáng và tối đang giao ca với nhau. Thấy Đỗ Long và Tần Tuấn bước nhanh vào trong đồn thì tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Hội Triệu Huy có mối quan hệ không tệ với Tần Tuấn vui mừng hỏi:

-Tàn Tuấn, cậu được cứu rồi hả? Không sao chứ?

Đỗ long nói:

-Cậu ấy bị làm sao còn đứng ở đây được sao, tôi ngược lại bị thương đây tại sao không thấy ai hỏi thăm một câu vậy?

Lúc này mọi người mới đổ dồn nhìn về phía Đỗ Long hỏi thăm. Đỗ Long chạy suốt cả đêm nên trên người có rất nhiều chỗ bị sứt sát, cả người lem luốc mặt mũi bẩn thỉu. Chỗ nghiêm trọng nhất trên người chính là vết rách lớn trên đùi và vết bỏng.

Vì để chuyển hướng ánh mắt mà Tần Tuấn ra sức ca ngợi Đỗ Long vô cùng kì diệu. Đỗ Long dương dương tự đắc đứng cạnh thỉnh thoảng bổ sung hai câu. Thẩm Băng Thanh mặt vẫn sa sầm, đợi đến lúc Đỗ Long nói đến chuyện lúc trước muốn mình làm chứng, Thẩm Băng Thanh thản nhiên đáp:

-Một đêm không ngủ, cậu không buồn ngủ nhưng tôi buồn ngủ rồi. Cả người bẩn thỉu thế kia cậu không thấy khó chịu hả?

Đỗ Long nấc một cái nhìn nhìn người mình đúng là rất bẩn, nói:

-Thẩm Băng Thanh nói đúng đấy, cả ba chúng tôi đều mệt rồi. Hơn nữa Tần Tuấn mấy bữa không ăn rồi, mau đi ăn uống tắm rửa rồi ngủ một giấc, ba giờ chiều họp nên đừng chậm trễ.

Trong lúc Đỗ Long đang dội nước lạnh trong phòng tắm thì Thẩm Băng Thanh mang hai thùng nước đi vào, trong đó có 1 thùng là nước nóng. Đỗ Long cười hỏi:

-Băng Thanh, cậu cũng tắm à?

Thẩm Băng Thanh hừ một cái coi như là câu trả lời. Đỗ Long nhún vai nói:

-Cậu vẫn giận tôi à, không phải tôi không có chuyện gì rồi sao?

Thẩm Băng Thanh mang hai thùng nước vào trong góc nhà tắm, xả nước lạnh vào thùng không đồng thời nhanh chóng cởi quần áo bẩn trên người ném vào bệ giặt đồ, sau đó pha nước ấm bắt đầu tắm.

Đỗ Long nhìn bộ dạng của Băng Thanh mặc quần đùi ngồi xổm gội đầu liền cười nói:

-Băng Thanh, cậu có vẻ béo lên rồi đấy, không phải là ăn ở Myanma béo lên đấy chứ?

Thẩm Băng Thanh vẫn hừ một tiếng không thèm để ý. Đỗ Long giơ tay đầu hàng nói:

-Được tồi, tôi sai rồi. Tôi không nên mạo hiểm như vậy, chẳng qua là tôi nắm chắc rồi. Băng Thanh, cậu muốn như thế nào mới chịu tha lỗi cho tôi đây.

Thẩm Băng Thanh dội một gáo nước lên đầu trôi đi gần hết bọt, anh ta nói:

-Tôi giận bản thân mình thôi, tôi không có năng lực gì, muốn giúp cũng không giúp được, chỉ đành trơ mắt ngồi một chỗ mà chờ, tôi thật vô dụng…

Thẩm Băng Thanh nặng nề đập gáo nước xuống, Đỗ Long lắc đầu nói:

-Cậu đừng tự làm khó mình, cậu rất có năng lực, đây là chuyện mà ai cũng biết. Lần này tôi không mang cậu đi cùng, là vì lúc tôi và Tần Tuấn vắng mặt, duy nhất chỉ có cậu có thể chủ trì đại cục. Ngoài ra, chỉ có cậu có thể ngăn cản bố tôi cắt ngang hành động của tôi. Còn nữa, trong núi lúc đêm có rất nhiều rắn, nhện và chuột… tôi biết cậu sợ những loại đó…

Thẩm Băng Thanh cúi đầu lặng im không nói. Đỗ Long đi tới vịn vai của Băng Thanh và ngồi xổm xuống nói:

-Chớ nghĩ lung tung, cậu là người anh em thân thiết nhất của tôi, cũng là người tôi tin tưởng nhất. Nhưng mỗi người đều có bí mật riêng nên có một số chuyện tôi không biết nên nói với cậu như thế nào. Băng Thanh, tôi có thể cam đoan, cậu ở bên cạnh tôi chính là sự ủng hộ lớn nhất, không có cậu tôi chẳng làm được gì cả.

Thẩm Băng Thanh ngẩng đầu hỏi:

-Sự ủng hộ lớn nhất của tôi với cậu chính là ở cạnh cậu để cậu giễu cợt, chê cười. Làm trợ thủ giúp cậu làm mấy việc bẩn thỉu lộn xộn, bị cậu chỉ huy xoay quanh mà không biết mình đang làm cái gì? Giá trị tồn tại của tôi là như thế sao?

Đỗ Long nói:

-Sai rồi. Cậu hoàn toàn hiểu sai ý của tôi rồi, còn nghĩ những lời nói của tôi giống như chủ nô cực kì độc ác vậy. Băng Thanh, nếu cậu thật sự cảm thấy tôi không tin tưởng cậu, ngược đãi cậu hoặc là cậu muốn đổi môi trường làm việc thì đều có thể nói với tôi. Tôi đã có hẹn ngầm với bố của Bạch Nhạc Tiên, nếu cậu muốn về thành phố Ngọc Minh thì cũng chỉ cần nói một tiếng thôi.

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:

-Tôi không định đi, chỉ là rất hoang mang. Lúc cậu gặp nguy hiểm tôi không làm được gì lại còn làm trái với tâm ý của mình giúp cậu ngăn cản bố cậu đi cứu cậu… tôi… lòng tôi rất loạn…

Đỗ Long dùng sức ôm vai Băng Thanh, nói vào tai anh ta rằng:

-Ngốc quá, đấy chính là sự ủng hộ lớn nhất với tôi đấy biết không hả? Lúc tôi gặp khó khăn thì một ánh mắt khích lệ hay là một cái bắt tay, thậm chí một cái ôm… đối với tôi mà nói đều là sự khích lệ lớn nhất. Nếu cậu cảm thấy tôi không nên bỏ cậu lại rồi một mình mạo hiểm thì trong đợt huấn luyện tiếp theo, cậu phải cố gắng gấp đôi đồng thời khắc phục nhược điểm của mình. Nếu cậu có thể thông qua huấn luyện đặc biệt của Hồng Quân, vậy thì cậu có thể cùng tôi vào sinh ra tử bất cứ lúc nào.

Thẩm Băng Thanh ngẩng đầu nhìn Đỗ Long nghiêm túc hỏi:

-Thật vậy sao? Chỉ cần tôi khắc phục được nhược điểm thông qua huấn luyện, thì sau này cậu sẽ không bỏ tôi lại một mình mạo hiểm không?

Đỗ Long gật đầu nói:

-Tôi bảo đảm.

Thẩm Băng Thanh đưa tay ra nói:

-Vậy chúng ra ngéo tay.

Đỗ Long cười nói:

-Cũng không phải là trẻ con nữa rồi, chúng ta nên như thế này.

Đỗ Long cầm tay của Thẩm Băng Thanh sau đó ôm chặt. Đúng lúc này thì Tần Tuấn ăn no nên cầm quần áo và thùng nhựa đi vào, thấy thế sửng sốt nói:

-Tôi có nên đi ra ngoài một lát không nhỉ?

Đỗ Long buông Thẩm Băng Thanh ra, đứng lên rồi nói với Tần Tuấn:

-Ra ngoài cái đầu cậu. Cậu có thể được cứu thành công, công lao của Thẩm Băng Thanh không nhỏ hơn tôi đâu. Nếu không phải Băng Thanh ngăn cản Cục an ninh Quốc gia lục soát ngọn núi, thì trước khi tôi đến cậu sớm đã bị Sơn Tinh giết rồi. Cậu còn không cảm ơn người ta à?

Tần Tuấn thật sự không biết chuyện này, cậu ta sửng sốt rồi vội hỏi:

-Tiểu Băng, cảm ơn cậu. Vừa nãy là tôi nói đùa thôi, cậu đừng để bụng nhé.

Thẩm Băng Thanh dội một gáo nước làm trôi sạch hết bọt trên đầu, hất đầu mạnh làm nước trên đầu và mặt văng gần hết. Lúc này mới mở to mắt cười sảng khoái nói:

-Đều là đồng nghiệp cả, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. Tôi nghĩ cậu nên ôm Đỗ Long một cái thật nồng nhiệt vào, nếu không cậu ta có thể lạ bị mất ngủ đấy.

Đỗ Long đĩnh đạc nói:

-Ôm thì ôm, mọi người đều là anh em, ôm một cái có gì đâu nhỉ? Tần Tuấn, chúc mừng cậu được cứu trợ thuận lợi, chúng ta ôm một cái nào.

Tần Tuấn cười ha hả, quả nhiên tiến lên ôm Đỗ Long, sau đó nói rằng:

-Đỗ Long nói rất đúng, mọi người đều là anh em nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Sếp Long, tôi nghĩ kĩ rồi, năng lực ứng biến của chúng ta thực sự rất kém, quả thực phải huấn luyện thêm chút nữa. Có điều huấn luyện cần nhiều thời gian và sân tập, thiết bị và chi phí hỗ trợ nữa. Cậu nói cậu có thể giải quyết, tôi có thể được biết trước cậu dự định như thế nào không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.