Đỗ Long nhớ rõ tuần trước lúc tham quan nhà Vương Đạt Đào từng gặp một
người, đó là Khương Đỉnh Thiên, ông chủcủa phòng đấu giá Đỉnh Thiên. Sau sự việc còn phát hiện Khương Đỉnh Thiên còn có một thân phận khác là
đại đệ tử của Tịnh Thủ Môn.
Mặc dù Tịnh Thủ Môn không ít quy củ,
hạn chế đệ tử không ăn cắp đồ lung tung. Nhưng quy củ là quy củ, chưa
chắc sẽ có người theo. Nói không chừng ngày đó Khương Đỉnh Thiên chính
là đến khảo sát địa hình.
Đỗ Long nhấc điện thoại lên bấm số, nhưng rồi lại không gọi. Hắn gửi một tin nhắn cho Cổ Nguyệt Hồ nội dung rất đơn giản:
– Biệt thự Vương Đạt Đào bị trộm.
Vài phút sau Cổ Nguyệt Hồ trả lời:
– Không phải chúng tôi làm. Tôi cũng đang theo dõi, trước mắt vẫn chưa có manh mối.
Đỗ Long tin Cổ Nguyệt Hồ sẽ không lừa hắn, nhưng Khương đại huynh của cô thì hắn không được tin tưởng cho lắm, Đỗ Long trả lời:
– Giữ liên lạc nhé, cùng liên hệ tin tức. Không thể để quốc bảo lọt ra nước ngoài.
Sau khi gửi tin nhắn, Đỗ Long gọi điện cho Hàn Ỷ Huyên, muốn trả lại bài
phỏng vấn. Vốn dĩ Đỗ Long trước khi đi sẽ nhận phỏng vấn của cô, sau đó
liền lập tức quay về Thành phố Lỗ Tây. Giờ có việc làm rồi, thì không
còn thời gian nhận phỏng vấn nữa.
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
–
Em biết anh phải tham gia phá vụ án Vương Đạt Đào đúng không. Giờ em
đang ở ngoài biệt thự Vương Đạt Đào, anh mau đến đi, lúc nữa cho em ít
tin tức nhé.
Phóng viên đánh hơi thật nhanh. Hàn Ỷ Huyên còn chưa là phóng viên chuyên nghiệp mà đã phản ứng nhanh thế này rồi, có thể
thấy tất cả các phóng viên đều đã biết Đỗ Long tham gia vào vụ án mất
trộm của biệt thự Vương Đạt Đào….
Hoàng Kiệt Hào cuối cùng cũng thấy Đỗ Long rảnh rồi, anh ta quay đầu lại hỏi:
– Anh xem xong tư liệu rồi sao? Có suy nghĩ gì không?
Đỗ Long nói:
– Nói sao nhỉ. Mặc dù đã điều tra một ngày, nhưng vẫn rất ít manh mối. Kẻ trộm rất am hiểu nhà Vương Đạt Đào giấu bảo bối, có thể là do người
quen làm. Nhưng Vương Đạt Đào thường mở tiệc tùng, người đến đi cũng
toàn là quan lại quyền quý, muốn tra từng người là rất khó.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Đây cũng chính là điểm tôi không hài lòng nhất. Sự việc đã xảy ra lâu
đến vậy mà mới có chút manh mối, nói thẳng ra là trò đùa. Vụ án lớn như
vậy mà tối qua về không ai nói với tôi, sáng nay tôi xem tin tức buổi
sáng mới biết chuyện.
Đỗ Long cười nói:
– Là ai phụ trách vụ án này?
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Anh Ngụy, anh còn nhớ không?
Đỗ Long chợt nói:
– Là anh ta à, cũng là người quen. Anh ta còn là đội trưởng đội hình sự Tây Sơn không?
Hoàng Kiệt Hào nói:– Ừ, nói một cách chính xác là Trung đội trưởng của một trung đội hình sự Tây Sơn. Vụ án này do anh ta phụ trách.
Ngụy Hưng Bang là môt đồng đội khi Đỗ Long vừa mới đến một trung đội ở Tây
Sơn, sau đó bọn Thẩm Ngọc Thiết, Hoàng Kiệt Hào, Đỗ Long trước sau đều
được điều đi hết. Ngụy Hưng Bang liền trở thành trung đội trưởng của một trung đội hình sự, anh ta cũng là một lão hình sự. Theo như bọn Đỗ Long thấy thì Ngụy Hưng Bang lòng dạ quá sâu, hơn nữa là lúc phá án không đủ linh hoạt. Có lúc có chút cảm giác cổ hủ, thậm chí là chân tay lóng
ngóng. Nên mấy năm nay Đỗ Long cùng Hoàng Kiệt Hào đều lên chức, còn
Ngụy Hưng Bang vẫn dậm chân tại chỗ.
Nghe nói vụ án này là do anh Ngụy phụ trách, Đỗ Long lập tức hiểu ra vài phần. Với tính cách của anh ta nói không chừng khi vào biệt thự của Vương Đạt Đào đến hít thở bình
tĩnh còn khó nữa là, lúc tra án đương nhiên mất đi trình độ.
Xe
cảnh sát kêu kinh ỏi đến biệt thự cao cấp bên Điền Trì. Biệt thự của
Vương Đạt Đào bị xe cảnh sát, xe phóng viên cùng người xem bao vậy. Xe
của Hoàng Kiệt Hào gầm rú chầm chậm chen vào đám người, sau đó đi vào
khu vực cách li nhờ sự trợ giúp của cảnh sát trực phiên.
Hoàng Kiệt Hào và Đỗ Long vừa xuống xe, thì những phóng viên đó như uống phải thuốc kích thích ho hét lên:
– Đội trưởng Hoàng, Phó cục trưởng Đỗ, xin hỏi bảo vật quốc gia bị mất tìm thấy chưa? Vụ án có manh mối gì hay chưa?
Hoàng Kiệt Hào không them quay đầu lại, đi thẳng vào cổng biệt thự. Còn Đỗ
Long liếc nhìn mấy phóng viên kích động kia một cái, nháy mắt đã nhìn
thấy Hàn Ỷ Huyên bên cạnh đám người đó. Cô không chen chúc góp vui ở
phía trước, mà e dè đứng một bên.Đỗ Long khẽ gật đầu với cô, sau đó đi
vào biệt thự cùng Hoàng Kiệt Hào.
Ngụy Hưng Bang nghe thấy tiếng
ra đón, đằng sau anh ta còn có Vương Đạt Đào. Tâm trang Ngụy Hưng Bang
có hơi phức tạp, gã ta nhìn Hoàng Kiệt Hào và Đỗ Long một cái, sau đó
cười tươi giơ tay ra bắt tay chào hỏi hai người. Hoàng Kiệt Hào và Đỗ
Long vào đội hình sự sau gã ta rất lâu, nhưng bây giờ cảnh hàm lẫn quan
hàm đều cao hơn gã ta, không thể không suy nghĩ.
Đỗ Long bắt tay Ngụy Hưng Bang gọi một tiếng anh Ngụy, Vương Đạt Đào nói với Đỗ Long có chút khoa chương:
– Phó cục trưởng Đỗ, cuối cùng cậu cũng đến rồi, vừa rồi tôi cầu xin khổ
sở với Bí thư Bạch…Cậu mau giúp tôi điều tra xem rốt cục là ai chơi tôi. Sau khi tìm lại đồ, tôi nhất định cho mấy tên khốn nạn đó chết không
chỗ chôn.
Đỗ Long nói:
– Ông chủ Vương, sau khi vụ án được phá, nhất định sẽ có pháp luật trừng trị những kẻ phạm tội đó. Tội trộm cắp không đến nỗi chết, lời của ông hơi khoa trương quá rồi.
Vương Đạt Đào cười khổ nói:
– Được được được, nói gì cũng được. Chỉ cần tìm lại đồ cho tôi, thì có
bái mấy tên trộm đó làm tổ tông cũng được. Phó cục trưởng Đỗ, cậu nhất
định phải giúp tôi đấy.
Đỗ Long gật đầu nói:
– Vậy tôi
không nói chuyện tào lao với ông nữa. Tôi vẫn nhớ nơi này của ông phòng
vệ rất nghiêm ngặt, sao lại bị kẻ trộm thừa dịp mà vào vậy? Tôi muốn nói chuyện lần lượt với từng bảo vệ trực tối hôm đó, đội trưởng Hoàng anh
thấy sao?
Hoàng Kiệt Hào biết Đỗ Long rất giỏi trong việc thẩm tra, gật đầu nói:
– Được, anh nói chuyện với bảo vệ, tôi xem hiện trường.
Vương Đạt Đào dẫn Đỗ Long đến thư phòng của ông ta, tạm thời nơi này trở
thành nơi làm việc của Đỗ Long. Tối hôm đó tổng có 12 bảo vệ trực ban,
trong đó có bốn người chuyên môn phụ trách bảo vệ biệt thự. Vì bên cảnh
sát đang điều tra, nên bọn họ đều ở hiện trường. Đỗ Long chuẩn bị một
chút, sau đó gọi từng người vào thẩm tra.
Nhìn mấy bảo vệ trẻ trước mặt có chút thấp thỏm, Đỗ Long nói;
– Để tiết kiệm thời gian và loại bỏ hiềm nghi cho các cậu nhanh nhất, nên tôi định dùng một cách thẩm tra tôi tự tạo ra với các cậu. Đặc điểm của cách này là, tôi phải bắt mạch các cậu như Đông y. Trong quá trình thẩm tra, chỉ cần các cậu nói dối tôi lập tức có thể cảm nhận được. Nếu như
mọi người đồng ý tôi dùng cách này để thẩm tra, thì xin mọi người nói
tên và số chứng minh thư, sau đó đồng thời nói đồng ý chấp nhận bắt mạch thẩm tra. Đây là một gợi ý, nếu không có ý kiến thì đọc lên, nếu không
đồng ý ….
Cậu bảo vệ trẻ nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý. Cậu ta chiếu theo gợi ý của Đỗ Long đọc to lên. Ngoài tên với số chứng
minh thư ra, sau khi đọc song Đỗ Long mời cậu ta ngồi xuống trước mặt
mình, yêu cầu bảo vệ giơ tay đặt trên bàn. Đỗ Long ngồi cách bàn dùng ba ngón tay ấn vào mạch của bảo vệ, đợi cậu ta chuẩn bị xong Đỗ Long bắt
đầu thẩm tra.
– Những đồ vật đó có phải cậu trộm không?
Câu hỏi đầu tiên của Đỗ Long đã làm cho bảo vệ tim đập nhanh hơn, nhưng hắn biết đây là một phản ứng bình thường của con người. Người bảo vệ này
căng thẳng chỉ vì lo sợ mình sẽ bị hiểu nhầm, lo là mình sẽ mất đi công
việc không tệ này mà thôi.