Kỹ sư Hoa nói:
– Tất nhiên là phải có kỹ sảo chứ. Nhiều đường như vậy chúng tôi không thể đi hết một lượt. Thường thì chúng tôi có mấy
điểm đến, đào mấy miếng đất lấy về làm hóa nghiệm là được. Trước tiên
phải chọn trước mấy đường, sau đó đi từng đường một là được. Anh cảnh
sát, chúng tôi hoàn toàn không liên quan gì đến hai người chết đấy.
Đỗ Long nói:
– Kỹ sư Hoa, anh đừng nóng vội, đợi tôi hỏi xong anh hãy nói. Kỹ sư Hoa,
thường thì các anh ai phụ trách chọn đường đi? Lần này là ai chọn?
Kỹ sư Hoa nói:
– Tôi là thầy, tất nhiên là tôi chọn.
Đỗ Long nói:
– Vậy sao? Tôi nhìn không ra, anh thử nghĩ kỹ lại xem? Lúc anh chọn đường có chịu ảnh hưởng của ai không? Ví dụ như trong lúc anh chọn đường
Vương Vĩ có cho anh ý kiến không?
Ký sư Hoa nhíu mày nghĩ kỹ lại , anh ta có vẻ đăm chiêu nói:
– Cái này hình như…Có chuyện đó. Đường là do tôi chọn, nhưng sáng nay lúc xuống giếng… Trong năm đường, đường này là Vương Vĩ chọn. Vốn dĩ không
đi qua chỗ đó, nhưng…Chúng tôi ngửi thấy một mùi thối từ xa. Vương Vĩ
nói phải đi qua xem, nên chúng tôi liền qua xem…Thật không ngờ lại gặp
phải hai cái xác này. Sớm biết đã không đi qua rồi.
Đỗ Long nói:
– Kỹ sư Hoa bị khiếp sợ, điều này rất dễ hiểu. Nhưng nếu không phải các
anh phát hiện hai thi thể này, thì có thể bí mật này sẽ bị chôn vùi rất
nhiều năm. Nên tôi phải thay hai mẹ con họ cảm ơn kỹ sư Hoa, bọn họ trên trời có linh chắc chắn sẽ phù hộ anh.
Kỹ sư Hoa lắc đầu nói:
– Cảnh sát Đỗ, không nghi ngờ chúng tôi có tình nghi nữa sao?
Đỗ Long nói:
– Kỹ sư Hoa thì không có nghi ngờ gì, còn Vương Vĩ thì khó nói. Dù cậu ta không có liên can trực tiếp đến vụ án, thì nhất định cũng là nhận chỉ
thị của người khác. Kỹ sư Hoa thân thiết với cậu ta chẳng nhé không nhìn ra chút sơ hở sao? Thái độ hôm nay của Vương Vĩ hoàn toàn khác với ngày thường.
Kỹ sư Hoa nghĩ kỹ lại, càng nghĩ càng rối. Vì Đỗ Long nói rất đúng, biểu hiện hôm nay của Vương Vĩ thực sự khác xa ngày thường.
Có vài chuyện nếu không có người đánh thức thì cả đời cũng chẳng hay biết
gì, nhưng hễ động vào thì tựa như một cục xà phòng, đột nhiên vỡ ra…Tất
cả mọi thứ đều hiện ra rõ ràng trước mắt.
Đỗ Long để anh ta nghĩ một chút rồi mới nói:
– Sao? Kỹ sư Hoa có phát hiện gì không?
Dù kỹ sư Hoa bắt đầu nghi ngờ học sinh mình đưa tới, nhưng anh ta lại
không muốn bán đứng học sinh của mình. Anh ta chần chờ một chút lắc đầu
nói:
– Tôi không biết.
Đỗ Long hiểu rõ anh ta như lòng bàn tay, hắn nói:
– Kỹ sư Hoa tự hiểu trong lòng là được, không cần nói ra, lúc nữa tôi tự tìm Vương Vĩ hỏi.
Kỹ sư Hoa cười khổ nói:
– Cảnh sát Đỗ, tôi không hiểu sao cậu ta phải làm như vậy, nhưng nhiều
nhất là cậu ta bị người ta dụ dỗ. Xin đừng làm khó cậu ta.
Đỗ Long chào kỹ sư Hoa, đi đến trước mặt Vương Vĩ. Cậu ta nhìn hắn thở phì phì, nghiêng mặt sang một bên.
Đỗ Long có cách đối phó với loại tiểu tử ngốc thế này, nhưng hôm nay hắn cũng đã chuẩn bị dùng một chiêu đặc biệt.
Đỗ Long cười tủm tỉm nói:
– Các cậu đi ra xa một chút, tôi phải nói chuyện với kỹ thuật viên Vương Vĩ.
Mọi người đều có chút không hiểu, nhưng vì tin tưởng Đỗ Long và nghe lệnh,
nên bọ họ vẫn quay người đi. Chỉ có Thẩm Băng Thanh hỏi một câu:
– Anh định làm gì?
Đỗ Long cười ha hả nói:
– Tôi phải thân thiết một chút với kỹ thuật viên Vương Vĩ, hay là câu xử đi?Thẩm Băng Thanh liếc nhìn Vương Vĩ chán ghét nói:
– Anh cứ từ từ chơi đi.
Nói xong Thẩm Băng Thanh cũng đi luôn, chỉ còn Đỗ Long ở lại bên cạnh Vương Vệ.
Từ cuộc nói chuyện của hai người, Vương Vĩ đã ngửi thấy mùi vị nguy hiểm, cậu ta căng thẳng nhìn về phía Đỗ Long nói:
– Anh định làm gì? Đừng có làm bừa, tôi hiểu luật đấy!
Đỗ Long nhìn từ trên xuống, giơ tay ra ấn vai Vương Vệ, cậu ta vung người
định hất tay hắn ra. Nhưng tay Đỗ Long như dính lấy vai cậu ta hất thế
nào cũng không ra. Sau đó Đỗ Long hơi dùng lực Vương Vĩ lập tức cảm thấy vai mang một gánh nặng.
– Hiểu luật càng tốt, biết luật phạm luật tội nặng hơn một mức!
Đỗ Long cười lạnh nói:
– Vương Vĩ ,cậu có ngon thì kêu đi, xem ai đến cứu cậu. Chẳng phải cậu
không thích thân thiết sao? Tôi cứ thích thân thiết với cậu đấy. Nếu còn không thành thực khai báo, thì tôi sẽ dẫn cậu về cục Công an, nhốt vào
phòng tối thân mật! Nói, là ai bảo cậu cố ý phát hiện hai thi thể đó.
Đỗ Long đeo kính dâm làm Vương Vĩ không thể nhìn thấy mắt hắn, nhưng gần
như cậu ta cảm nhận được ánh mắt mê mẩn của Đỗ Long đang nhìn thấu mình, như kim đâm vào người. Toàn thân Vương Vĩ đều nổi hết da gà. Nghe thấy
Đỗ Long uy hiếp, Vương Vĩ cắn chặt răng lâu sau mới nói ra một câu:
– Anh…Anh nói lung tung gì đấy, là chúng tôi tình cờ gặp phải thôi!
Đỗ Long cười lạnh nói;
– Tình cờ gặp sao? Tôi chôn một trăm hòm vàng bên dưới, cậu mang máy dò
kim loại dò tìm nửa tháng cũng tìm chưa chắc thấy. Muốn giảo biện cũng
phải kiếm cơ hay một chút. Vương Vĩ cậu kiếm cơ chán quá, hay là cậu
muốn tôi bắt cậu nhốt vào phòng tối thân mật? Vậy thì đi theo tôi!
Tay Đỗ Long dùng lực, Vương Vĩ không làm chủ được lập tức bị đẩy xuống núi. Vương Vĩ trở nên hoảng loạn, cậu ta kêu:
– Cứu mạng! Cứu mạng!
Nhưng không biết là do hoảng loạn quá nên cơ thể co rút, hay là do Đỗ Long dở trò, tiếng kêu của Vương Vĩ phát ra khỏi cổ họng liền như có người chặn lại, âm thanh đó biến điệu bén nhọn. Và quan trọng nhất là nhỏ như
tiếng muỗi kêu, căn bản không truyền quá hai mét.
Đỗ Long nói:
– Kêu nữa là tôi nhét đất vào mồm đấy! Hay là… Cậu mong tôi nhét thứ gì?
Vương Vĩ bị nghẹn, Đỗ Long đẩy cậu ta đến chỗ dừng xe giữa sườn đồi, mở cửa
xe chui đầu vào. Vương Vĩ lại kêu oan, nhưng bộ dạng bàng quan của những cảnh sát bên cạnh cuối cùng cũng làm Vương Vĩ vỡ òa.
– Đừng nhốt tôi vào phòng tối, tôi nói… Tôi nói…
Vương Vĩ dùng chân chống cửa xe nhất định không vào, đồng thời kêu lên:
– Đừng bắt tôi. Tôi không làm gì, chỉ là bị thiếu nợ, tôi bị ép…
Tiếng hét vủa Vương Vĩ mọi người trên dưới núi đều nghe rất rõ, họ đều rất
kinh ngạc. Vừa rồi còn là người kháng cự đến cùng, sao tự nhiên lại đồng ý khai cung?
Tạ Ba cảm thán:
– Phó cục trưởng thật lợi
hại…Thật sùng bái anh ấy…Rốt cục là anh ấy dùng cách gì, mà chỉ có vài
chục mét ngắn ngủi đã làm nghi phạm mở miệng nhỉ?
Mọi người đều lắc đầu không hiểu, chỉ có Thẩm Băng Thanh nói:
– Tâm lý. Anh ấy nắm được điểm yếu của nghi phạm, đồng thời tiến hành uy hiếp hiệu quả, nên kết quả rất tốt.
Mọi người gật đầu, Thẩm Băng Thanh lại nói:
– Hiểu được điểm này rất dễ, nhưng để làm được là rất khó.
Mọi người lại gật đầu, hiểu dễ làm khó, đạo lý này ai không hiểu chứ? Nhưng có mấy người chuyển được từ đạo lý thành hành động thiết thực chứ?
Thẩm Băng Thanh chạy xuống núi, mọi người đều ngẩn ra rồi mới cùng chạy
theo. Cũng chính lúc này Đỗ Long quay đầu lại, mặt mũi tươi cười lớn
tiếng gọi:
– Sao các cậu chậm chạp thế, mau xuống đây!
Lúc này mọi người lại cảm thán trong lòng. Hiểu Phó cục trưởng Đỗ đến vậy cũng chỉ có duy nhất đội phó Thẩm…