Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 466: Q.3 - Chương 466: Thần tiên đánh nhau




Kim thiếu gia tên thật là Thạch Vũ Hiên, khi bị Đỗ Long túm lấy cổ áo kéo đi thì y liều lĩnh kêu la lên:

- Mày là chi đội nào? Mày biết tao là ai không? Là ai phê chuẩn mày đến đây bắt tao? Gọi lãnh đạo của mày ra đây cho tao!

Đỗ Long lạnh lùng cười, nói:

- Pháp luật cho phép tôi có thể tại chỗ bắt bất cứ nghi phạm nào đang phạm tội hành hung. Trước pháp luật mọi người bình đẳng, cho dù cậu là con của chủ tịch nước, tôi cũng được phép bắt.

Đỗ Long bắt Thạch Vũ Hiên còng tay vào đuôi xe mô tô của y, sau đó còng từng tên một trong nhóm Thạch Vũ Hiên….

- Có biết đồn công an nào gần đây không?

Đỗ Long lớn tiếng hỏi.

Có người đứng sau đám người la lên:

- Năm mươi mét về phía đông có, tôi đã gọi điện báo cảnh sát rồi, nhưng lâu như vậy vẫn chưa có cảnh sát đến, tên côn đồ này xưa nay không ai dám quản!

Đỗ Long quay lại trước mặt Thạch Vũ Hiên đang cười một cách lạnh lùng, Thạch Vũ Hiên lạnh lùng cười nói:

- Mày biết điều thì thả tao ra, tao có thể xem như chưa hề xảy ra chuyện gì, nếu không tao bảo đảm công việc cảnh sát của mày cũng sẽ kết thúc!

Đỗ Long hận nhất kẻ ỷ thế hiếp người như thế này, hắn hận không thể cho y hai cái tát, nhưng hắn đã nói ra thân phận của mình, nếu mà đánh ở trước mặt mọi người, dĩ nhiên sẽ có được tiếng reo hò vỗ tay của bách tính phía sau, nhưng sẽ mang đến cho mình những phiền toái mà mình không muốn. Cho nên hắn nhịn được sự kích động, hắn từ trong túi quần lấy ra điện thoại Smartphone cũ ba bốn năm trước. Đỗ Long bấm 110, sau đó đặt máy vào bên tai của Thạch Vũ Hiên, nói:

- Báo cảnh sát đi, gọi người đến cứu ngươi đi!

Thạch Vũ Hiên nhìn Đỗ Long có phần không hiểu, tai nghe được giọng nói ngọt dịu dàng của nhân viên trực điện thoại 110, y liền nói:

- Tôi là Thạch Vũ Hiên, chú tôi là Thạch Khắc Phong phó cục trưởng cục công an. Tôi đã bị người ta bắt cóc, ngay sau bến xe khách, nhanh thông báo cho chú tôi, phái một đội đặc công đến cứu tôi!

Sau khi Thạch Vũ Hiên nói xong Đỗ Long liền cúp điện thoại, Vũ Thạch Hiên nhìn Đỗ Long một cách đắc ý, nói:

- Hối hận rồi hả? Thành thật thả tao ra đi, sau đó khấu đầu tao ba cái, tao sẽ tha cho màyg!

Đỗ Long hừ một tiếng, nói:

- Thằng ngốc không biết trời cao đất rộng, đợi đấy xem!

Đỗ Long lớn tiếng nói với người xung quanh:

- Còn có ai từng bị tên côn đồ Kim thiếu gia này ức hiếp hoặc hãm hại mau đến nói với tôi!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả bà chủ họ Trương vừa rồi cũng đều không đứng ra. Mọi người vẫn vô cùng kiêng dè Kim thiếu gia.

Sự kiêng dè của bọn họ hoàn toàn không phải là dư thừa, bời vì không lâu sau mấy xe cảnh sát từ hai phía trước và sau chạy đến đến. Chiếc đầu tiên chạy đến dĩ nhiên chính là của đồn công an cách bến xe chưa đầy 100m, bọn họ sớm đã biết chỗ này xảy ra chuyện, nhưng không ngờ sự việc lại thay đổi bất ngờ, đám người Kim thiếu gia lại từ những con chim ăn thịt theo ý nghĩa sinh vật học biến thành miếng mồi của kẻ khác.

- Kim thiếu gia, cậu không sao chứ? Chuyện này rốt cục là thế nào? Cậu là ai? Thuộc đơn vị nào? Sao cậu tùy tiện còng tay người ta? Mau thả Kim thiếu gia ra?

Có mấy cảnh sát bước ra từ trên xe cảnh sát, lập tức vây xung quanh Kim thiếu gia. Bọn họ người thì muốn xum xoe Kim thiếu gia, người thì lớn tiếng quát hỏi Đỗ Long.

Đỗ Long móc ra thẻ công tác mang theo bên mình, nói:

- Tôi là người của đồn công an xã Mãnh Tú, các anh không được thả y, lúc nãy y là chủ mưu của việc dùng bạo lực làm bị thương người ta.

Trưởng đồn công an gần bến xe khách nói:

- Xã Mãnh Tú hả? Phạm vi quản lý của đồn công an mấy người rộng quá ha, Cậu nói chuyện bạo lực gây thương tích, đâu ? Đâu? Sao tôi không thấy?

Đỗ Long thầm lạnh lùng cười, miệng lại kiên nhẫn giải thích:

- Người bị hại rất hoảng sợ, bà ấy đã rời khỏi rồi, nhưng muốn tìm ra cũng rất dễ.

Thạch Vũ Hiên vênh váo tự đắc nói:

- Đồn trưởng Ngưu, ông đừng nghe hắn nói bậy, vừa rồi chúng tôi lái xe qua đây, hắn thấy chúng tôi nên khó chịu rồi cố ý gây chuyện, bên ngoài vốn không biết hắn là cảnh sát, liền đánh chúng tôi ngã. Tôi nghi ngờ hắn vốn không phải là cảnh sát, hắn là giả đó! Mau bắt hắn lại! Tôi muốn hắn biết đắc tội với bổn thiếu gia sẽ có hậu quả gì!

Đồn trưởng Ngưu lạnh lùng cười, lấy ra một cái còng tay từ dây thắt lưng, nói với Đỗ Long:

- Cho dù cậu là cảnh sát thật hay cảnh sát giả, tôi nghi ngờ cậu đánh người trước, trước tiên theo tôi về đồn.

Đỗ Long lạnh lùng cười nói:

- Ông làm cảnh sát thế nào vậy? Chứng nhận công tác của tôi ông không xem rõ là thật hay giả hả? Tôi nói bọn họ dùng bạo lực gây thương tích ông không tin, bọn họ nói tôi đánh người ông liền tin. Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi đánh bọn họ? Mọi người nói xem có đúng không?

Có mấy người trong đám người trả lời:

- Đúng!

Thậm chí có người nói:

- Tôi thấy bọn họ mới là cảnh sát giả, nếu không sao lại không phân biệt trắng đen tốt xấu mà giúp những kẻ khốn nạn bắt người tốt?

Mặt Đồn trưởng Ngưu vừa xanh vừa trắng, ông ta bình thường ít nhiều đã thu phí bảo kê của những người buôn bán đó, nói một cách miễn cưỡng cũng xem là cảnh sát tốt. Nếu là người bình thường đánh nhau, ông ta vẫn có thể theo lẽ công bằng để chấp pháp. Nhưng bây giờ sự việc dính đến Kim thiếu gia, có những việc không thể do ông ta. Đồn Trưởng ngưu cắn nhẹ môi, nói:

- Có gì thì về đồn rồi nói, đưa tay ra, nếu không sẽ tiến hành bắt giữ cậu vì tội cản trở người thi hành công vụ!

Đỗ Long lạnh lùng cười, nói:

- Muốn còng tôi thì rất dễ, e là sau khi còng sự việc sẽ không dễ làm nữa, có chú làm Phó cục trưởng rất lợi hại sao? Tôi không muốn làm phiền Cục trưởng Lý, nếu không mấy người bây giờ đã có thể thất nghiệp rồi!

Đồn Trưởng Ngưu ngẩn ra, Đỗ Long không hề sợ hãi, thần thái nhìn từ trên cao xuống đã khiến ông ta rất lo lắng rồi. Một cảnh sát đến từ một nơi bé nhỏ chắc chắn không dám kiêu ngạo như thế trước mặt những cảnh sát của thành phố này. Đỗ Long kiêu ngạo như thế, chỉ có một cách giải thích, chính là hắn cũng có người chống lưng. Làm cảnh sát sợ nhất là gặp phải chuyện thần tiên đánh nhau. Cho dù cuối cùng nhóm thần tiên nào thắng, bản thân cũng sẽ gặp xui xẻo.

Bên này đang giằng co, phía tây đường lại truyền đến tiếng còi báo động gấp gáp. Hai chiếc xe cảnh sát phóng nhanh qua, chiếc xe cảnh sát dừng ở bên đường, bảy tám người toàn mặc vũ trang từ trên xe nhảy xuống. Nhìn thấy bọn họ, Đồn trưởng Ngưu cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng có người đến trợ giúp, ông ta không có chuyện gì rồi.

- Rốt cục là chuyện gì vậy? Lão Ngưu! Chỉ có một người này thôi, mấy người còn bắt không được sao?

Sĩ quan cảnh sát bước nhanh tới, nói to.

Vị này là La Bính Lâm đội trưởng đại đội trị an của thành phố Thụy Bảo. Nhãn lực của anh ta cũng rất tốt, vừa đến liền nhìn rõ địch ta. Nhưng khi anh ta thấy mặt của Đỗ Long, anh ta đột nhiên sửng sốt, gương mặt này nhìn khá quen.

Đỗ Long hướng về phía La Bính Lâm cười một cái, nói:

- Đội trưởng La, lâu rồi không gặp, lần trước đội trưởng Y mời khách, chúng ta từng uống với nhau mấy ly, anh vẫn nhớ chứ?

La Bính Lâm đột nhiên nhớ ra, ông ấy nói:

- Là anh, Tiểu Long! Đây… Đây là thế nào vậy? Lão Ngưu, mấy người có phải làm sai gì rồi không?

Lão Ngưu vừa nghe thấy liền biết Đỗ Long quả nhiên cũng có lai lịch không nhỏ, đội trưởng Y chắc là Y Vũ Phong đội trưởng đại đội chống ma túy lớn nhất trong toàn hệ thống công an thành phố Thụy Bảo. Người có thể được cậu ta mời uống rượu chắc chắn cũng không bình thường, cái này xem như có trò để xem rồi!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Đồn Trưởng Ngưu không làm sai, anh ta cho rằng tôi đã đánh vị Kim thiếu gia này và băng đảng đua xe này của y, muốn bắt tôi về đồn rồi chậm rãi nói chuyện với tôi.

La Bính Lâm ôm một chút may mắn rồi hỏi han:

- Vậy… Cậu đã đánh phải không?

Đỗ Long nói:

- Tôi đã ngăn cản đám người đó dùng bạo lực gây bị thương với một người phụ nữ, bọn chúng cầm hung khí muốn chém tôi, kết quả bị tôi tự vệ và đánh trả lại khiến chúng bị đánh ngã..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.