Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 551: Q.3 - Chương 551: Thợ săn giảo hoạt




Đỗ Long mang theo một xe phần thưởng quay về xã Mãnh Tú, trong đó thu hoạch lớn nhất phải kể đến chiếc máy tính, tuy rằng kiểu dáng không được đẹp lắm, nhưng cũng để cảnh sát dùng để báo cáo được, có thể trực tiếp đăng nhập vào trang web nội bộ của cục công an thành phố Thụy Bảo. Có thứ này, sau này đồn công an xã Mãnh Tú có thể nối mạng với thành phố Thụy Bảo, tra cứu tư liệu trực tiếp gửi thu tin tức vân vân và vân vân, đều rất đơn giản.

Chớp mắt đã đến ngày năm tháng bảy, bộ đội đặc chủng lại tập trung xuất động. Đầu tiên họ đi vào thôn Mã Đề có mức độ phiền phức chỉ xếp sau thôn Sa Câu, cả thôn như lâm đại địch, từng nhà đóng chặt cửa sổ.

Chi bộ thôn Mã Đề Nghiêm Kiều Cương mang theo cán bộ thôn tới đầu thôn, nói với đám người Đỗ Long đi vào thôn:

- Đồn trưởng Đỗ, thôn chúng tôi đã phối hợp hết sức với công việc của đồn công an rồi, trước sau nộp lên trên súng ống vượt qua hơn một trăm, không nhà ai trong thôn còn giấu súng nữa rồi, cậu còn đến đây làm náo động như vậy làm gì, như vậy có hơi quá đáng không?

Đỗ Long cười nói:

- Chi bộ Nghiêm, anh đã hiểu lầm, hôm nay chúng tôi đến đây không phải là để thu súng, thôn Mã Đề đã phối hợp rất tốt với đồn công an chúng tôi, tôi đây rất rõ việc này. Thu hoạch súng đại thành công, không thể không có sự phối hợp của đại gia chủ, vì cảm tạ mọi người, hôm nay chúng tôi đến là để phát vật kỷ niệm. Từng nhà bất luận lớn nhỏ, già trẻ, mỗi người cũng có thể đến để nhận vật kỷ niệm, chi bộ Nghiêm còn không mau gọi mọi người đi ra lĩnh đồ.

Nghiêm Kiều Cương nhìn thấy có xe tải lái đến, anh không khỏi sửng sốt, mọi người khẩn trương vài ngày, không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại thế này. Chỉ thấy chiến sĩ theo trên xe đem xuống từng hòm gì đó, mở ra vừa thấy, tất cả đều là các loại miệng vại, chậu rửa mặt, bình thủy, khăn mặt và đồ vật này nọ in hình tuyên truyền thu giữ súng, cảm giác kia giống như là quay về niên đại 80, 90 của thế kỷ trước.

Vào niên đại đó, ai vừa kết hôn liền nhận được một bộ chậu rửa mặt và bình thủy, vật kỷ niệm và phần thưởng do đơn vị phát cho cũng không nằm ngoài những thứ như chậu rửa mặt, bình thủy, khăn mặt. Ở trên đó thường thường đều đã in, viết rất nhiều quảng cáo hoặc là đủ loại câu chữ.

Nghiêm Kiều Cương và lãnh đạo thôn tuy rằng cảm thấy không biết khóc hay cười, nhưng cũng đều nhẹ nhàng thở ra, dù sao ai cũng không muốn cứng rắn với bộ đội. Khi xác nhận đây không phải trò đùa, Nghiêm Kiều Cương liền phái người đi thông tin cho mọi người, gọi bọn họ đi ra lĩnh đồ.

Lúc người trong thôn càng ngày càng ra đông, họ bắt đầu phát đồ, tuy rằng vài thứ kia hơi khôi hài, nhưng người dân thôn Mã Đề vẫn rất hứng thú xếp hàng đi lĩnh. Đồ miễn phí nha, không ai không cần đấy.

Đỗ Long nhảy lên một chiếc xe tải, đứng ở trên mui xe cầm loa nói với mọi ngươi:

- Hỡi những người dân thân yêu thôn Mã Đề, cảm ơn mọi người đã ủng hộ hành động thu thập súng của đồn công an. Sau khi đoạt được hơn một ngàn khẩu súng mấy chục vạn viên đạn ở thôn Sa Câu bên cạnh, thôn Mã Đề chúng ta cũng đoạt lại hơn tám trăm khẩu súng, hơn ba trăm nghìn viên đạn, hơn nữa quan trọng nhất là mọi người tự nguyện nộp lên trên. Đây là điều rất tốt, cho thấy người dân thôn Mã Đề hiểu pháp luật, tuân theo luật pháp, có thể làm gương cho các thôn khác. Mọi người xem, chất đống bên kia chính là súng ống, đạn dược mọi người giao đi, một đống lớn như vậy, cũng đủ hợp thành đoàn tăng cường rồi. Nhiều vũ khí như vậy tồn tại ở trong xã hội, nó tựa như mấy trăm quả bom hẹn giờ, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, khó có thể đoán trước được thảm kịch…

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thôn bọn họ nộp lên trên nhiều đạn như vậy sao? Có người nhìn theo hướng Đỗ Long chỉ, quả nhiên thấy một đống đạn lớn, chỉ nghe Đỗ Long tiếp tục nói:

- Tôi rất ủng hộ việc mọi người tự động nộp súng lên trên, tuy nhiên hy vọng lần sau mọi người nộp súng trực tiếp lên đồn công an, cũng đừng có đêm hôm khuya khoắt cảnh tối lửa tắt đèn đem súng chôn trong rừng, mọi người chôn vất vả, chúng tôi đào được cũng vất vả, tội gì phải vất vả như thế?

Lời nói của Đỗ Long khiến mọi người xôn xao, những nhà nửa đêm vụng trộm đem chôn giấu đạn chỉ cảm thấy giống như bị gõ một gậy vào trán, ngây cả người ra. Thì ra chuyện mình làm đều bị người ta nhìn thấy, chính mình cực khổ giấu súng giống như là tự lừa dối mình, còn không bằng ngoan ngoãn nộp súng lên trên nữa.

Đỗ Long tiếp tục nói lớn lần nữa, nhưng tất cả mọi người không tâm trí đâu nghe nữa, cầm vật kỷ niệm trong tay cảm giác khó chịu giống như ăn phải con ruồi.

Đỗ Long hoàn toàn quấy nhiễu tâm tình của mọi người, vẻ mặt của hắn lại còn dương dương đắc ý, làm cho mọi người thật muốn đánh cho hắn một trận. Tuy nhiên bên cạnh nhiều binh lính súng vác vai như vậy, không ai thực sự có can đảm làm thế. Mọi người không còn tươi cười nhưng vẫn đứng xếp hàng đi nhận quà, có không ít người trong lòng đã tính kế, lần sau làm ra súng mới thì sẽ dùng vật kỷ niệm làm bia ngắm, sau khi bắn thủng thành muôi vớt thì đưa tặng Đỗ Long, hắn đúng là đồ đáng ghét.

Đỗ Long tiếp tục tuyên truyền chính sách thu thập súng, sau này nếu bị truy ra buôn lậu, tàng trữ súng ống, thuốc phiện và hàng cấm thì không có ưu đãi gì nữa, bọn họ sẽ bị pháp luật trừng trị.

Liên tục vài ngày, Đỗ Long quét sạch toàn bộ xã Mãnh Tú, thậm chí ngay cả phân đội nhỏ đốn cây lậu trốn ở trong khe núi thôn Bình Đầu cũng không buông tha. Trong xã Mãnh Tú cũng không ít hộ gia đình bị cưỡng chế đoạt lấy đạn giấu diếm trong nhà, Đỗ Long dựa vào tầm quan trọng của tình hình thực tế báo cho Tần Tuấn.

Số lượng súng ống đạn dược thu được lớn kinh khủng, phải dùng tới hơn mười chiếc xe tải lớn mới chở đi được, tổng sản lượng tư tàng súng ống ở xã Mãnh Tú hạ xuống tiêu chuẩn thấp nhất trong ba mươi năm nay.

Tại bối cảnh nơi này, tập đoàn Long Hân cuối cùng đã thành lập bộ phận khai thác phát triển ở xã Mãnh Tú, công tác chuẩn bị làm đường đã bắt đầu rồi. Kỳ thật Lâm Nhã Hân đã sớm mời chuyên gia thiết kế tốt nhất quy hoạch thi công công trình, thậm chí ở xã Mãnh Tú còn tìm được núi Thạch Đầu. Lâm Nhã Hân chuẩn bị vừa khai thác đá ở xã Mãnh Tú, vừa sản xuất xi măng, sau đó dùng đá tảng khai thác và xi măng để làm đường, kiến tạo các loại kiến trúc. Như vậy có thể tiết kiệm không ít nguyên liệu và chi phí vận chuyển, còn có thể gia tăng không ít cơ hội việc làm ở xã Mãnh Tú.

Hết thảy vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu…

Lâm Nhã Hân tự mình đến xã Mãnh Tú tham gia nghi thức đặt móng mỏ đá và nhà máy xi măng, Đỗ Long lần đầu tiên cảm nhận được sự nhanh nhẹn, dứt khoát, quyết đoán và còn thật sự nhiệt tình của Lâm Nhã Hân trên phương diện làm ăn. Mặc dù chỉ là xây dựng hai xưởng nhỏ ở xóm núi, nhưng cô đều thiết kế theo tiêu chuẩn xí nghiệp cao cấp, hơn nữa còn đảm bảo an toàn môi trường, yêu cầu của cô so với xã còn nghiêm khắc hơn. Lãnh đạo xã nhìn thấy tiêu chuẩn này, trong lòng đều lẩm bẩm gì đó, người dân đen trong xã Mãnh Tú có thể thỏa mãn yêu cầu hà khắc như vậy sao? Nếu mỏ đá và nhà máy xi măng không tuyển được công nhân thì phải làm sao?

Vì thế Đỗ Long trao đổi với Lâm Nhã Hân một chút, nhưng Lâm Nhã Hân vẫn kiên trì ý kiến của mình. Cô còn muốn tiếp theo làm du lịch tại xã Mãnh Tú, thà rằng mất chi phí bảo vệ môi trường cũng không thể phá hủy hoàn cảnh ở xã Mãnh Tú. An toàn lại là vấn đề đặc biệt quan trọng, nhất định phải do cô bố trí người đến phụ trách, nếu không lỡ xảy ra sự cố chết người thì phải làm sao?

Ngay cả Đỗ Long cũng mâu thuẫn với Lâm Nhã Hân ở điểm đó, những người khác càng nặng hơn, kết quả việc tuyển công nhân cho mỏ đá và nhà máy xi măng lâm vào cảnh khó khăn. Lâm Nhã Hân tình nguyện nâng mức tiền lương, sẵn sàng đào tạo công nhân, cũng không chịu hạ thấp tiêu chuẩn, điều này khiến người ta bất đắc dĩ, nhưng cũng khiến người ta khâm phục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.