Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1109: Q.3 - Chương 1109: Thỏa hiệp trước hôn nhân




Đỗ Long sau khi tan việc vẫn giống như trước, gửi xe ở một bãi đỗ xe nào đó, sau đó thay trang phục thay xe rồi đi tới tòa nhà Thành ủy, hắn có lý do để tin rằng, Đường Lệ Phượng sở dĩ không chuyển đến nhà mới là vì đang đợi hắn.

Có lẽ hắn đang là người si nói mộng, nhưng có khả năng sự thật là như thế, bởi vì khi hắn tiến vào tòa nhà Thành ủy, cảnh sát có vũ trang chỉ hỏi tên hắn rồi phất tay cho xe đi, xem ra Đường Lệ Phượng đã sớm thông báo bọn họ.

Các phục vụ viên của nhà khách có ấn tượng tương đối tốt với Chu Dịch Thăng chín chắn phong độ, càng có cảm giác hiếu kỳ với chủ tịch thành phố xinh đẹp mới đến mà hắn tới thăm.

Đỗ Long đi tới trước phòng của Đường Lệ Phượng dưới dự dẫn đường của một nhân viên phục vụ, hắn tùy tay đưa cho cô ta 100 tệ tiền boa, nhân viên phục vụ đó mắt liền sáng rực. Ở nhà khách Thành ủy, cơ hội nhận được tiền boa của các cô ít càng thêm ít, hôm nay xem như may mắn.

Đỗ Long gõ cửa, Đường Lệ Phượng mở cửa xuất hiện trước mặt Đỗ Long, Đỗ Long nhất thời hai mắt tỏa sáng, Đường Lệ Phượng rõ ràng đã qua một hồi chau chuốt kỹ càng, quyến rũ hơn ngày thường rất nhiều, Tiểu Phượng Nhi của hắn cuối cùng cũng đã thông suốt rồi sao?

Đỗ Long cười rồi tặng cho cô một đóa hoa hồng, nói:

- Tiểu Phượng Nhi, em thật xinh đẹp.

Đường Lệ Phượng nhận hoa, tùy tay ném sang một bên, cô nói:

- Chúng ta ra ngoài ăn cơm, tôi đã đặt chỗ rồi.

Đỗ Long vui vẻ cười nói:

- Vậy em cũng đã đặt xong nhà khách rồi sao?

Đường Lệ Phượng do dự một chút, nói:

- Đã đặt xong, nhà khách Đông Phương, phòng 668.

Đỗ Long ôm Đường Lệ Phượng một chút, cô hơi kháng cự, sau đó ấn vào ngực Đỗ Long nói:

- Đừng rộn lên nữa, chúng ta đi thôi, lái xe của anh đi, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh một chút.

Đỗ Long dò hỏi:

- Chuyện kết hôn?

Đường Lệ Phượng thản nhiên nhìn Đỗ Long, Đỗ Long giơ hai tay lên xin tha nói:

- Được rồi, chúng ta đi nhanh lên đi.

Đường Lệ Phượng cầm theo một chiếc ví nhỏ cùng Đỗ Long xuống lầu, dưới ánh mắt chú ý của rất nhiều người bước lên xe của Đỗ Long. Khi Đỗ Long đánh xe ra khỏi tòa nhà Thành ủy thì nhìn Đường Lệ Phượng ở ghế lái phụ một cái, nói:

- Tiểu Phượng Nhi, em quyết định rồi sao?

Đường Lệ Phượng trầm giọng nói:

- Lái xe đàng hoàng đi, có lời gì lát hẵng nói.

Ngồi ở vị trí hai người bên cạnh cửa sổ nhà hàng, Đường Lệ Phượng gọi thức ăn sau đó hai người lại chìm vào trầm mặc.

Vẫn là Đỗ Long phá sự yên tĩnh đó, hắn nói:

- Muộn chút anh còn có việc, chúng ta có chuyện gì thì nói nhanh đi.

Đường Lệ Phượng ngẩng đầu nhìn hắn một cái:

- Buổi tối còn muốn đi trộm hoa cắp ngọc sao?

Đỗ Long cười nói:

- Trộm bảo bối em, thích không?

Khuôn mặt ngọc của Đường Lệ Phượng nghiêm nghị, nói:

- Đừng ba hoa, bây giờ nói chính sự đây… Anh nói muốn tôi hạnh phúc, cái hạnh phúc mà anh nói nội dung cụ thể bao gồm những gì?

Đỗ Long nói:

- Nội dung của hạnh phúc thì nhiều lắm, nói không rõ ràng chút là cả vật chất và tinh thần đều có thể có được sự thỏa mãn tốt nhất.

- Nói cụ thể chút.

Đường Lệ Phượng nói.

Đỗ Long từ gầm bàn giơ chân qua, móc lấy cá chân của Đường Lệ Phượng, hắn cảm ứng được suy nghĩ của cô, nói:

- Cụ thể mà nói à… Anh sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi gia đình, đồng thời tận khả năng để chăm sóc em, bảo vệ em… anh sẽ đem hết khả năng để làm em được hạnh phúc vui vẻ…

Đường Lệ Phượng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt rưng rưng chớp chớp. Cô nói:

- Anh thật sự muốn lấy em sao?

Đỗ Long khẳng định gật đầu, Đường Lệ Phượng nói:

- Được, em tạm thời tin anh, em cũng giúp đỡ cho công tác của anh, nhưng anh có thể đừng một khi biến mất là mất hút luôn nửa năm hay không? Em là con gái, em muốn có người bên cạnh, một tuần anh ít nhất đến cùng em hai tối cho đến sáng, khi em cần anh anh có thể xuất hiện kịp thời hay không?

Đỗ Long nói:

- Có thể, những thứ này anh có thể đảm bảo làm được, hoàn toàn có thể làm hơn cả những gì em mong đợi.

Đường Lệ Phượng cúi đầu, Đỗ Long biết rằng trong cô đang giao phong kịch liệt, Đỗ Long liền rèn sắt khi còn nóng từ trong túi áo lấy chứng minh thư và thẻ công tác ra, để trên bàn và đẩy sang phía Đường Lệ Phượng, hắn nói:

- Đây là giấy tờ của anh, em có thể xem qua, nếu không tin có thể gọi điện đến Cục An ninh Quốc gia để điều tra, chúng ta nếu đã xác định quan hệ, anh có thể giao cho em cất giữ nhiều thứ hơn. Anh không phải là một âm hồn, anh tồn tại, là người thật, chỉ vì quan hệ công tác nên mới thần thần bí bí một chút mà thôi.

Đường Lệ Phượng không nhìn thẻ công tác của hắn, sau khi đẩy trả lại cho hắn, cô nói:

- Cất đi, anh nói anh thích em, vậy em muốn hỏi anh, rốt cuộc anh thích con người em hay trái tim em? Thích cỡ nào?

Đỗ Long nói:

- Đương nhiên là thích cả thể xác lẫn tâm hồn rồi, vô cùng thích, yêu đến tận xương…

Đường Lệ Phượng nói:

- Còn Lâm Nhã Hân? Anh và cô ta có quan hệ gì? Quan hệ mật thiết bên cạnh anh rốt cuộc còn có bao nhiêu cô gái? Đừng trách em hỏi trực tiếp như vậy. Em là con gái, em sẽ ghen tỵ, em không có cách nào làm được đến mức nhìn như không thấy.

Đỗ Long nói:

- Lâm Nhã Hân là người phụ nữ của anh, đương nhiên, bởi vì hai người bọn anh đều rất bận, cho nên trên thực tế thời gian bên nhau không nhiều, ngoài cô ấy ra, bởi vì quan hệ trên công việc, có lúc có những diễm ngộ, nhưng anh vẫn luôn giữ mình trong sạch.

Đường Lệ Phượng trên mặt lộ ra một chút khó chịu, cô nói:

- Giữ mình trong sạch? Nếu anh trong sạch, vậy em tính là gì đây? Thạch nữ trên núi băng sao?

Đỗ Long ngượng ngùng cười cười:

- Anh thừa nhận anh có hơi đa tình… hì hì…

Đường Lệ Phượng hung hăng lườm hắn một cái cắt đứt lời nói xạo của hắn, cô nói:

- Chuyện trước đây em không quan tâm nữa, về sau anh bớt qua lại với gái lạ đi, về phần Lâm Nhã Hân… anh đừng để em nhìn thấy hai người bên nhau.

Đỗ Long cười hì hì gật gật đầu, nói:

- Được, anh cam đoan sẽ làm được.

Đường Lệ Phượng nhíu mày:

- Đừng cợt nhả đấy, đừng cho là em thực sự không có cách với anh, con gái dân tộc Thái bọn em không phải dễ bắt nạt như vậy đâu. Em đã nhượng bộ anh nhiều như vậy rồi, nếu anh làm em thất vọng, thì anh đừng trách em không khách khí, cùng lắm thì em cá chết lưới rách với anh một phen.

Đỗ Long trở nên nghiêm túc, hắn nói:

- Em yên tâm đi, anh sẽ không làm em thất vọng đâu.

Đường Lệ Phượng nói:

- Em sẽ xem biểu hiện của anh… kỳ khảo sát là nửa năm, nếu anh không làm được những việc đã hứa, thì mời anh từ nay về sau đừng đến làm phiền em nữa, nếu biểu hiện của anh vượt qua mong đợi…

Đỗ Long khẳng định gật đầu, Đường Lệ Phượng đột nhiên chần chờ một chút, sau đó cô cúi đầu trong sự chờ đợi của Đỗ Long, nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta sẽ đi làm thủ tục…

Đỗ Long nói:

- Được, vậy từ bây giờ chúng ta bắt đầu quan hệ yêu đương rồi?

Đường Lệ Phượng nhẹ nhàng gật gật đầu, mang theo chút tủi thân nói:

- Xem như thế đi...

Sau khi xác định mối quan hệ thì quan hệ giữa hai người liền có tiến triển nhanh chóng, bắt đầu tìm hiểu gia cảnh của hai bên…

Tình hình của Đường Lệ Phượng kỳ thực Đỗ Long biết, tuy nhiên để thể hiện sự quan tâm, hắn vẫn hỏi lại tỉ mỉ thêm một lượt. NHà của Đường Lệ Phượng ở một thị trấn thuộc thành phố Thụy Bảo, cha vẫn còn khỏe mạnh, mẹ thì đã mất vì bệnh vào năm ngoái, lúc đó Đỗ Long còn ở Bắc Kinh, khi biết được tin tức thì đã muộn rồi, chỉ lần lượt dùng danh nghĩa của Đỗ Long và Chu Dịch Thăng gọi điện về an ủi một chút.

Nói đến mẹ mình, Đường Lệ Phượng không kìm nổi lại rơi lệ, mấy năm nay cô bận rộn công tác rất ít khi về nhà, mẹ cô đột nhiên ra đi, Đường Lệ Phượng cảm thấy bản thân rất không hiếu thuận, đối mặt với Chu Dịch Thăng, cô vô cùng thương tâm, lúc đó rất muốn khóc, Chu Dịch Thăng vì thế liền cho cô mượn vòng tay mà khóc một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.