Sau khi mấy người đó bị giải đi, hiện trường lại quay về bình thường,
Diệp Vũ Văn được đưa đến một nơi an toàn. Có vài fan định đuổi theo xin
chữ ký nhưng Đỗ Long lấy lý do bảo vệ Diệp Vũ Văn nên từ chối.
Đi vào văn phòng thôn ủy, Diệp Vũ Văn hỏi Đỗ Long:
– Anh Đỗ Long chuyện vừa rồi là sao? Mấy người đó còn còn cả Tiểu Kiều bọn họ… Sao lại bị bắt?
Đỗ Long giải thích:
– Diệp tiểu thư, để em phải sợ rồi, anh cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện
như vậy. Giờ vẫn chưa rõ động cơ của bọn họ cần thẩm vấn mới biết được,
còn về bọn Vinh Kiều Kiều… Chút nữa hỏi bọn Tiểu Tuyết.
Hoa Nghĩa Cường không hài lòng nói:
– Đỗ Long, các cậu làm an ninh kém quá, ngay cả nơi du lịch cũng xảy ra
chuyện này, thật không hay. Mặc dù không có tổn hại gì đến Tiểu Văn
nhưng dọa em ấy một vố vậy cũng không nên.
Đỗ Long cười nói:
– Chuyện như thế này trước đây chưa từng xảy ra, em nghĩ chắc là một
ngoại lệ. Trên thực tế em đã làm trước công tác chuẩn bị an ninh nên mới có nhiều cảnh sát ngầm đến kịp thời như thế, Diệp Tiểu Thư thật xin lỗi đã để em sợ hãi.
Chị Lâm cũng bị dọa một trận thao thao khuyên Diệp Vũ Văn nên về tổ kịch báo cáo thì tốt hơn, ít nhất là an toàn hơn một chút.
Diệp Vũ Văn nghĩ một chút nói:
– Đỗ Long, anh thấy sao?
Đỗ Long nói:
– Chắc sẽ không xảy ra chuyện này nữa đâu, anh nhất định sẽ tăng cường an ninh không để xảy ra những chuyện thế này nữa.
Diệp Vũ Văn nói:
– Vậy được, chúng ta cứ tiếp tục theo hành trình đi, Đỗ Long nhờ cả vào anh đấy.
Chị Lâm còn muốn khuyên nhưng Diệp Vũ Văn đã nói dứt khoát:
– Chị Lâm chị không cần nói nữa, nếu còn nói nữa thì chị quay về tổ kịch trước đi.
Chị Lâm chỉ đành ngậm miệng lại, một lúc sau Âu Dương Đình và Phó Hồng
Tuyết bước vào, bọn họ ra hiệu tay đã an toàn cho Đỗ Long biết sau đó
nói:
– Thật xin lỗi, xảy ra chuyện thế này đều là do bọn em không tốt… Xin sư huynh và Diệp tiểu thư bỏ qua nếu không chúng em chỉ còn
nước về trước thôi.
Đỗ Long nói:
– Chuyện rốt cục là sao? Sao bạn học của em lại âm mưu cùng mấy người đó ám sát anh và Diệp Tiểu Thư?
Phó Hồng Tuyết giải thích:
– Em vừa hỏi qua bọn họ, họ nói bị mua chuộc đến ám sát sư huynh. Bọn em
bị họ lợi dụng, chuyện này cũng không liên quan gì đến Diệp Tiểu Thư,
chị cũng là bị liên lụy thôi, thật xin lỗi.
Đỗ Long cười khổ nói:
– Mục tiêu của bọn chúng lại là anh sao… Từ lúc nào anh lại có nhiều kẻ
thù đến vậy… Đúng là không từ thủ đoạn… Anh Cường, Diệp Tiểu Thư thật
xin lỗi quá. Vì sự an toàn của mọi người chúng ta vẫn nên về Lỗ Tây
trước thì tốt hơn.
Hoa Nghĩa Cường nhìn về phía Diệp Vũ Văn thăm dò, Diệp Vũ Văn nói:
– Thôi bỏ đi dù sao việc cũng đã vậy rồi, Đỗ Long chẳng phải anh nói sẽ
không xảy ra chuyện thế này nữa rồi sao?… Nếu đã vậy thì mọi người cứ
làm như không xảy ra chuyện gì cả chúng ta tiếp tục hành trình, nếu như
có xảy ra chuyện gì nữa thì cứ tìm Đỗ Long mà hỏi.
Đỗ Long cười nói:
– Cái này tôi dám cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm nữa.
Hoa Nghĩa Cường nói:
– Đỗ Long, anh bảo mấy cảnh sát ngầm đó mặc thường phục đi để bảo vệ Diệp Tiểu Thư từ xa, cấm mấy người không phận sự tới gần thì tốt hơn hoặc có thể từ chối. Chúng ta đi đến chỗ nào liền đóng nơi đó lại, để mấy đoàn
du lịch đó đợi một chút, tránh mọi nơi đông người, ảnh hưởng đến tâm
trạng mọi người.
Đỗ Long cười khổ gật đầu nói:
– Tôi sẽ xem xét một chút. Diệp Tiểu Thư giờ em tiếp tục đi du ngoạn hay là nghỉ ngơi một chút trước?
Diệp Vũ Văn nói:
– Tiếp tục đi đi cũng đã nghỉ đủ rồi, một nơi đẹp như vậy không chơi cho
bõ chẳng phải đáng tiếc lắm sao. Đi thôi, Hoa thiếu gia đừng có bị dọa
một chút là sợ trời sợ đất vậy chứ, việc phong tỏa điểm du lịch chẳng
phải làm khó Đỗ Long sao? Người đến xã Mãnh Tú thời gian này không đông, có người đến thì chúng ta tránh một chút là được.
Đỗ Long cười nói:
– Diệp Tiểu Thư đúng là hiểu lòng người, anh Cường bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện nữa đâu anh yên tâm đi!
Thực ra Hoa Nghĩa Cường cảm thấy lúc nãy bị người ta đẩy ngã sang một bên
thật mất mặt, mà người đó đẩy bọn Phó Hồng Tuyết liền bị đánh ngã, việc
này làm sao mà Hoa thiếu gia đường đường là sứ giả bảo vệ hoa chịu được.
Mọi người tiếp tục du ngoạn, còn chụp rất nhiều ảnh trên đỉnh thôn. Diệp Vũ Văn khen không ngớt lời cảnh quan tự nhiên và cảnh quan nhân văn kỳ dị
nơi đây, Hoa Nghĩa Cường thấy cô không đánh giá thấp mình cũng dần bình
tĩnh lại.
Sau khi chơi được vài nơi lúc gần tối Đỗ Long dẫn bọn
Diệp Vũ Văn đến Quan Thăng biệt viện nghỉ ngơi. Sau vài năm khai thác
thì suối nước nóng vốn vô cùng đơn sơ nguyên thủy đã mở rộng thành một
khu vui chơi giải trí lớn có tổng công năm hồ vừa và nhỏ cùng mấy trăm
phòng khách. Quan Thăng biệt viện được gọi là biệt viện là vì nơi này
được xây dựng theo tiêu chuẩn biệt viện hoàng gia, hơn nữa còn là phong
cách của dân tộc Thái vô cùng đẹp, ngoài nhân tố suối nước nóng ra thì
nơi này cũng rất đáng để chơi.
Quan Thăng cũng có nghĩa là ngắm
mặt trời mọc, những khách ở biệt viện Quan Thăng có thể được nhân viên
phục vụ gọi dậy đi leo núi lúc nửa đêm, sau đó thưởng ngoạn thắng cảnh
mặt trời mọc lên khỏi biển mây dưới chân núi.
Đối với Hoa Nghĩa
Cường thì cảnh mặt trời mọc chẳng nghĩa lý gì, lần du lịch này anh quan
tâm nhất là tắm suối nước nóng, vì sao? Tất nhiên là vì có thể thấy được Diệp Vũ Văn mặc áo tắm, đó chính là cảnh mê người mà anh ta đã mong đến chảy máu mũi.
Nói đến cũng thật đáng thương, Hoa Nghĩa Cường đã
theo duổi Diệp Vũ Văn chín năm, không chút tiến triển thì chẳng nói mà
đến cả cơ hội ngắm cô mặc ít quần áo một chút cũng rất ít. Mặc dù Diệp
Vũ Văn quay ti vi đóng phim, nhưng rất chừng mực, mấy thứ hở hang đó
nhất định không quay nên luôn được mọi người gọi là ngọc nữ chưởng môn
của thời đại mới. Cơ hội mà Hoa thiếu gia có thể đụng đến chân và vai
của cô cũng ít đến đáng thương đừng nói là đồ tắm.
Cứ vậy với sự
mong ngóng vạn phần của Hoa thiếu gia, cuối cùng Diệp Vũ Văn cũng mặc
một bộ đồ tắm liền thân màu trắng tuyền xuất hiện trước mặt mọi người.
Bất luận thế nào đi nữa thì đồ tắm vẫn là đồ tắm, phần lộ ra của áo liền
thân thì cũng chỉ ít hơn áo rời một chút. Áo tắm bó sát phác họa ra thân hình hoàn mỹ của Diệp Vũ Văn, đặc biệt một đường thon dài lần đầu tiên
lộ ra trước mặt Hoa thiếu gia…. Đúng là hoàn mỹ như Qủy Phủ thần công.
Hoa thiếu gia vốn định nhảy xuống ao, nhìn thấy cảnh đẹp này hai mắt anh ta liền nhìn Diệp Vũ Văn ngây ngô, mồm hơi nhếch liên, khóe miệng nhỏ dãi
cũng không cả biết lau.
Màu trắng là đại diện cho sự tinh khiết
như tiên nữ trên trời vậy, làm người ta không thể không tôn trọng. Nhưng đây chỉ là tương đối thôi, với những con sói đói sắc mà nói sự tồn của
tiên nữ chính là để bọn họ thỏa mãn cảm giác chiếm hữu….
Mỹ nữ bên cạnh Đỗ Long nhiều vô kể nên hắn còn có thể kìm chế được. Lúc Hoa Nghĩa Cường trở nên ngây ngô Đỗ Long chậc chậc khen:
– Diệp Tiểu Thư làm tôi hiểu thế nào là tiên nữ, lần này Hoa thiếu gia
lời lớn rồi, bộ phim Tiên Hiệp mọi người mới quay chắc sẽ đắt hàng đây!