Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1143: Q.3 - Chương 1143: Tôi là Nguyệt lão




Người ngồi hàng ghế trước vội vàng tháo cái hộp gỗ ra, mở nắp xem thử nói:

- Không sai, chính là thứ này.

Đỗ Long nói:

- Mau thả người!

Người ngồi ghế sau chỉ họng súng về phía Đỗ Long quát:

- Lui lại sau! Bằng không cho mày một phát!

Đỗ Long bất đắc sĩ đành lái xe lui lại sau, cửa sau chiếc Toyota vừa mở, Đao Nguyệt Nga bị đẩy xuống. Vì cây súng vẫn đang nhắm vào mình, Đỗ Long không có tiến lên, may mắn Đao Nguyệt Nga lảo đảo một cái rồi đứng vững, sau đó chiếc Toyota lập tức chạy đi.

- Cô béTiểu Đao, cô không sao chứ?

Đỗ Long đỡ Đao Nguyệt Nga lên trước, hỏi cô.

Con mắt Đao Nguyệt Nga đỏ lên nước mắt ào ào lăn xuống, cô nghẹn ngào nói:

- Tôi… Tôi cho rằng mình chết chắc…

Đỗ Long thấy dáng vẻ không muốn có chuyện gì của cô, lập tức móc điện thoại ra gọi 110 báo cảnh sát. Nhưng chiếc xe đó che kín bảng số, cơ hội cảnh sát giao thông bình thường có thể điều tra được gần như là con số 0. Đợi bọn họ kiểm tra xe, món đồ có thể cũng đưa đến một xó xỉnh nào đó của thế giới.

Bị cướp đi chỉ là một món đồ giả mà Đỗ Long sớm đã chuẩn bị, cho nên Đỗ Long trong lòng không chút sốt ruột. Nhưng biểu hiện ra ngoài, hắn lại giả bộ bộ dạng rất sốt ruột, ra sức dậm chân mấy cái. Đao Nguyệt Nga thấy thế bất giác hỏi:

- Đỗ Long, món đồ đó rất quan trọng sao?

Đỗ Long nói:

- Là rất quan trọng, nhưng so với an toàn của cô, thì chẳng đáng là gì. Không phải cô ở thành phố Lỗ Tây sao? Sao lại bị bọn họ bắt cóc.

Hai mắt Đao Nguyệt Nga đỏ lên, nói:

- Sáng sớm hôm nay tôi nhận được điện thoại, nói mẹ tôi xảy ra tai nạn xe, đưa đi bệnh viện Nhân Dân thành phố Thụy Bảo rồi. Tôi nóng lòng vội chạy đến, không ngờ vừa xuống xe, thì bị bọn chúng bắt lên xe…

Đỗ Long nói:

- Cô mắc lừa rồi, bọn chúng là cố ý gạt cô đến, mẹ cô nhất định không sao, không tin cô gọi điện hỏi thử.

Đao Nguyệt Nga nói:

- Sáng sớm điện thoại tôi gọi điện thoại, đã khóa máy rồi…

Nói xong, Đao Nguyệt Nga nhận lấy điện thoại của Đỗ Long đưa tới, gọi điện ra ngoàiđi. Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của mẹ Đao Nguyệt Nga rất hớn hở truyền đến:

- Alo, xin chào, tìm ai thế?

- Mẹ!

Đao Nguyệt Nga liền khóc lên, cô oán giận nói:

- Sáng sớm sao mẹ tắt điện thoại thế?

- Mẹ không có tắt ah.. bên Bên kia điện thoại kinh ngạc lên…

Xe cảnh sát 110 nhanh chóng chạy đến hiện trường. Cảnh sát xuống xe nhận ra bọn người Đỗ Long, nhiệt tình lập hồ sơ cho Đỗ Long. Đỗ Long miêu tả sơ lược tỏ vẻ mình bị cướp một món đồ cồ đời nhà Thanh vừa mới kiểm lậu mua được. Đao Nguyệt Nga lại nói với cảnh sát quá trình mình bị lừa và bắt cóc.

Thạch Khắc Phong, cục Cục trưởng Cục Công an thành phố Thụy Bảo nghe nói chạy đến hiện trường. Quan hệ giữa Đỗ Long và Thạch Khắc Phong rất phức tạp, . năm Năm đó Đỗ Long còn là một trưởng đồn công an nhỏ nhoi, Thạch Khắc Phong chính là Phó cục trưởng. Bây giờ hai người đã ngồi ngang nhau, Thạch Khắc Phong trong lòng tự nhiên sẽ không dễ chịu. Huống hồ ông luôn nghi ngờ năm đó Đỗ Long đánh lén bọn họ, cho nên Thạch Khắc Phong đối với Đỗ Long là không có sắc mặt tốt gì. Sở dĩ ông đích thân đến là lo lắng cấp dưới mình bị Đỗ Long dùng thân phận Phó cục trưởng áp chế trong quá trình xử lý xự việc.

Đỗ Long không để ý đến sắc mặc của ông, nhiệt tình chào hỏi y. Dù sao mình chiếm lý, chuyện này đúng theo trình tự xử lý là được.

Đỗ Long đưa gói thuốc cho Thạch Khắc Phong cười nói:

- Cục trưởng Thạch, hai ngày trước tôi thay Phó Chủ tích thành phó phố đi thăm tiểu Vũ, thằng nhóc đó càng ngày càng hư hỏng. Khó trách Phó Chủ tịch thành phố nhắc đến cậu ta, thì cứ lắc đầu.

Thằng nhóc này là cậu ấm cũng không ra cậu ấm. Thạch Khắc Phong trừng mắt nhìn Đỗ Long nói:

- Vậy thì thế nào?

Đỗ Long cười nói:

- Không thế nào, tôi chỉ là đang nghĩ a. Cócó cách gì có thể làm đứa trẻ từ nhỏ nuông chiều hư hỏng như tiểu Ninh lãng tử quay đầu không? Ôi, tuy cách là có, nhưng cũng quá tàn khóc khốc một chút…

Thạch Khắc Phong cau mày nói:

- Rốt cuộc cậu muốn nói gì? Cậu có cách gì dạy dỗ tiểu Vũ ?

Đỗ Long gật đầu nói:

- Đại khái có một nữa nửa cơ hội. Cổ nhân nói tương lai sau này là thế nào là do con người… sau này ông sẽ biết.

Thạch Khắc Phong hừ một tiếng nói:

- Mặc kệ cậu, cậu không phải bị cướp đồ sao? Sao vẫn còn bộ dạng thản nhiên đắc ý hả?

Đỗ Long cười nói:

- Cục trưởng Thạch, tôi phải đính chính một chút. Món đồ bị cướp là món đồ của một người bạn nhờ tôi mua. Đồ bị cướp cố nhiên không phải đồ tốt, nhưng có cục Cục trưởng Thạch đích thân đến hỏi vụ án này, nhất định sẽ rất nhanh được phá. Tôi đương nhiên không vội a.

Thạch Khắc Phong nói:

- Vậy cũng chưa chắc, chính cậu là cao thủ phá án. Vụ án này để cậu xử lý thế nào?

Đỗ Long nói:

- Cảnh sát liên quan đến vụ án không thể tham gia phá án, tôi cũng hết cách. Chỉ có thể thêm phí lòng cục Cục trưởng Thạch phải hao tâm rồi.

Lại một chiếc xe cảnh sát chậm rãi chạy đến thành phố Ngọc Minh, mang là bảng số của thành phố Ngọc Minh. Chiếc xe bán tải đó cả Thạch Khắc Phong cũng biết lai lịch, thấy thế, y hỏi:

- Cậu phải đi rồi à?

Đỗ Long nói:

- Không, còn phải ở thành phố Thụy Bảo một lúc. 4-5 giờ chiều mới trở về. Nếu cục Cục trưởng Thạch bắt được nghi phạm nhớ thông báo tôi biết, . tôi Tôi đi trước nhé.

Lái xe đến đón Đỗ Long là Thẩm Băng Thanh. Sau khi Đỗ Long lên xe, Thẩm Băng Thanh bất giác hỏi:

- Xảy ra chuyện gì, ngay cả cục Cục trưởng Thạch cũng kinh động đến? Cô béTiểu Đao làm sao vẫn còn đang khóc ở đây?

Đỗ Long nói:

- Nói ra thì rất dài, cậu lái xe trước, tôi từ từ nói với cậu.

Lúc xe cảnh sát đến phòng tư vấn tâm lý của Tống Nhạn Tư, Đỗ Long đã đem chuyện này nói rõ chân tướng với Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh nghe Đỗ Long nói bị cướp, chỉ là hàng giả, y cậu ta kinh ngạc nói:

- Sao cậu anh đúng lúc chuẩn bị hàng giả đúng lúc thế, hơn nữa còn mang bên người?

Đỗ Long cười nói:

- Đây là tôi học từ một lão già. Lần trước ông ta dùng hàng giả gạt bát Bát tiên ngọc Ngọc điệp Điệp của tôi, kết quả bị tôi vạch trần. Lần này tôi giở thêm chút thủ đoạn, cho người chuẩn bị đồ giả trước, . không Không ngờ đúng lúc xảy ra sự việc, đúng lúc vượt qua một kiếp.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Nếu những người đó phát hiện đồ là giả, lại bắt cóc người để áp chế cậu anh đổi đồ thì sao?

Đỗ Long nói:

- Vậy tôi cũng không thể đem đồ thật cho những tên khốn đó a? Dù sao tối này nay tôi phải giao dịch đồ với người khác, . rời Rơi khỏi tay thì không liên quan với tôi.

Thẩm Băng Thanh cau mày nói:

- Không thể nói như vậy, những người này phải bắt ra để pháp luật nghiêm trị! Có phải cậu anh biết ai làm không? Cho nên mới cười giảo hoạt như vậy!

Đỗ Long nói:

- Đại khái có thể đoán ra thôi, . biết Biết rõ tôi như vậy, lại biết muốn gạt Đao a đầu để uy hiếp tôi, người như vậy không nhiều. Cậu yên tâm tôi sẽ không bị thua thiệt.lỗ đâu.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Lúc tốiTối nay cậu anh giao dịch, dẫn tôi đi nhé, . tôi Tôi cũng muốn mở mang kiến thức một chút.

Đỗ Long nói:

- Được, dẫn cậu đi thì dẫn cậu đi, . tới Tới lúc đó nhìn nhiều, ít nói thì được.

Hai người vừa nói vừa đi tới phòng tư vấn tâm lý, thư ký lễ tân phụ trách tiếp đãi rất nhiệt tình với Thẩm Băng Thanh. Hơn nữa cô còn nhận ra Đỗ Long, cô cũng không có hỏi gì, thì liền mời bọn Đỗ Long vào.

- Sau Sao các anh đến đây?

Tống Tư Nhạn thấy hai người cùng vào, bất giác kinh ngạc, hỏi.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Đỗ Long đề nghị rằng, ba người chúng ta phải bàn bạc thật kỹ.

Tống Tư Nhạn cảnh giác nhìn Đỗ Long nói:

- Bàn cái gì? Ngày cưới của chúng tôi à?

Đỗ Long cười nói:

- Đúng vậy, . từ Từ sau khi hiểu làm lầm được làm rõ, tôi càng ngày càng cảm thấy cô là một cô gái rất thích hợp với Băng Thanh, . sau Sau khi các cậuhai người kết hôn sẽ rất hạnh phúc. Cho nên tôi đặc biệt đến bàn bạc kỹ với các cậuhai người. Dùng kỹ năng tư vấn tâm lý chuyên nghiệp của tôi có thể hóa giải nghi nan trong lòng các cậuhai người… Các cậuHai người cũng lớn rồi, không còn nhỏ nữa. Tôi là Nguyệt lão đến tác hợp chuyện tốt các cậucho hai người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.