Sau lưng Đinh Thiên Lý bỗng phát ra một tiếng nói:
– Biết
rõ là bất hiếu lại còn cố chấp không chịu tỉnh ngộ. Đinh
Thiên Lý ơi là Đinh Thiên Lý, anh thật là ngu ngốc!
Tiếng nói ấy gần trong gang tấc, hệt như kề sát tai tai Đinh Thiên Lý mà nói vậy. Đinh Thiên Lý giật nảy người, y hoàn toàn không
có cảm giác có người tới gần. Cho dù là tâm trạng kích động, cũng không đến nỗi như vậy chứ. Đinh Thiên Lý phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, y vội vàng bổ nhào lên phía bên trái, sau đó, lăn
một vòng trên mặt đất, khẩu súng trong tay nhanh như bay quét về phía sau lưng.
Một bóng đen như gió thổi qua, tay của Đinh Thiên Lý vừa động đậy, cây súng liền bị đá bay bằng một cú
đá. Đinh Thiên Lý chưa từng thấy động tác nhanh như thế bao giờ, y chẳng còn gì để mất, không chút do dự, hàm dưới dùng sức
cắn thật mạnh về phía một bên răng giả trong miệng.
Đột
nhiên, một bàn tay nhét vào trong miệng Đinh Thiên Lý. Đinh Thiên
Lý vừa cắn phải, có cảm giác như cắn vào một miếng da trâu
sống, dẻo dai, chắc chắn. Tuy cảm giác có vị tanh, nhưng cũng
chỉ có thế mà thôi.
Phát cắn này của Đinh Thiên Lý rất
mạnh, Đỗ Long bị y cắn đến nỗi méo miệng nghiến răng, cũng
khó chịu lắm chứ, nhưng chí ít cũng cứu được cái mạng của
Đinh Thiên Lý.
Đinh Thiên Lý tay đấm chân đá, muốn đẩy Đỗ Long ra. Tay trái Đỗ Long kẹt trong miệng y, tay phải chộp lấy
tay trái của y, lấy người ép chặt Đinh Thiên Lý, mặc cho y đấm
đá trên người mình.Hạ Hồng Quân nhanh chóng lao đến, giúp Đỗ
long đè chặt Đinh Thiên Lý, giận giữ hét lên với y:
– Khốn kiếp, đừng ngớ ngẩn nữa! Yên phận chút cho tôi, những thứ đó anh hãy tự mang về đưa cho mẹ anh đi.
Đinh Thiên Lý vẫn liên tục ra sức giãy giụa, cho tới khi Hạ Hồng
Quân dùng dây thừng trói chặt tay y ra sau lưng, sau đó bóp chặt
hàm dưới của y, buộc y mở miệng. Đỗ Long thò tay vào trong nhổ cái răng độc đó đi.
Đinh Thiên Lý đau tới mức mồ hôi nhễ nhại đầy trán, nằm dưới đất nhắm nghiền mắt thở hào hển,
tạm thời từ bỏ chống cự.
Đỗ Long rút tay ra từ trong miệng y, Hạ Hồng Quân thấy tay hắn máu me loang lổ, nói:
– Bị thương có nặng không?
Đỗ Long nói:
– Không việc gì, bị thương da thịt thôi, lấy nước rửa sạch là được.
Hạ Hồng Quân nghi ngờ nhìn lại tay của Đỗ Long, cũng không hiểu
là Đỗ Long da thô thịt dày hay do răng miệng Đinh Thiên Lý không
còn tốt. Phát cắn dã man như thế mà chỉ bị tổn thương da
thịt?
Đỗ Long nói:
– Hồng Quân, anh tìm thứ gì đó nhét vào miệng tên này đi, không là hắn định cắn lưỡi tự sát đấy.
Hạ Hồng Quân không nói năng gì, rút dao ra cắt một miếng vải lớn trên người Đinh Thiên Lý, nhét vào miệng y.
Phía bên kia, Vương Bá đã trói xong Hoa Lưu. Tuy trong miệng Hoa Lưu
cũng có răng độc, nhưng gã lại không muốn chết như vậy. Bị dao
găm uy hiếp, gã hầu như không phản kháng lại.
Đỗ Long nói:
– Đưa hết về căn nhà gỗ rồi tính.
Lúc Hạ Hồng Quân đi lôi Đinh Thiên Lý vào, y vẫn còn muốn phản
kháng. Hạ Hồng Quân không chút khách khí, trói luôn cả hai chân
của y lại giống như bắt tù binh năm nào. Hạ Hồng Quân vác Đinh
Thiên Lý trên vai rồi chạy nhanh về phía căn nhà gỗ.
Vương Bá cũng xô đẩy Hoa Lưu, cùng Đỗ Long đi vào căn nhà gỗ. Vương Bá nói với Đỗ Long:
– Cậu tới nhanh thật đấy, chạy nước rút trăm mét có thể phá kỉ lục thế giới không nhỉ?
Đỗ Long cười nói:
– Nói giỡn gì thế, chỉ dựa vào tí tốc độ này của tôi, thi vào trường cảnh sát còn suýt nữa thì trượt….
Hoa Lưu quay đầu liếc Đỗ Long một cái, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Đỗ Long nói:
– Thua không phục phải không? Tao sớm đã đoán được hành động của chúng mày rồi. Chúng mày thua không oan đâu, thực ra Cừ Hoàng
đã khai ra từ lâu rồi.
Hoa Lưu không nhịn được chửi:
– Thằng phản bội!
Đỗ Long đẩy Hoa Lưu một cái, nói:
– Mày cũng đâu khá khẩm hơn, chả mấy chốc mày cũng sẽ đầu hàng thôi.
– Nói nhảm, tao sẽ không khai gì đâu.
Hoa Lưu cương quyết nói.
Đỗ Long chẳng thèm thừa lời với gã, một ngón tay điểm vào dưới
xương bả sau lưng Hoa Lưu. Hoa Lưu cảm giác toàn thân chấn động,
sau đó ngã lăn xuống đất.Toàn thân đau đớn như bị chuột rút
khiến gã lúc thì cuộn mình thành một đống, lúc thì thân mình duỗi đơ, cong về phía sau giống con tôm bự. Hoa Lưu kêu lên thảm
thiết khiến Hạ Hồng Quân đang đi phía trước quay đầu nhìn lại.
Đỗ Long nói với Vương Bá:
– Cậu xem chừng hắn, sau năm phút nữa dẫn hắn tới.
Vương Bá nhún nhún vai. Đỗ Long chạy nhanh , một lát thì đuổi kịp
Hạ Hồng Quân. Hạ Hồng Quân cũng không hỏi hắn đã làm gì, hai
người lần lượt trở lại bên cạnh căn nhà gỗ nhỏ. Trước căn nhà có đốt một đống lửa, Hồ Tuyết Mai đang thêm củi vào trong
đống lửa.Nhìn thấy nhóm Đỗ Long quay lại, Hồ Tuyết Mai vứt
cái ống thổi lửa trong tay xuống, hỏi:
– Sao bây giờ mới trở lại? Không suôn sẻ lắm à?
Hạ Hồng Quân nói:
– Coi như cũng được. Gặp lại bạn cũ, làm chậm trễ chút thời
gian. Tay Đỗ Long bị thương rồi, cô giúp cậu ta xử lý một chút.
– Sao lại bất cẩn thế này.
Hồ Tuyết Mai phàn nàn nói:
– Tên này lợi hại lắm hả? Anh bị thương ở đâu? Để tôi xem nào.
Sự nhiệt tình của Hồ Tuyết Mai khiến Hạ Hồng Quân phải lắc đầu, Đỗ Long nói:
– Không việc gì, tôi vẫn khỏe lắm. Lấy nước sạch rửa tay rồi bôi ít thuốc là được rồi.
Hồ Tuyết Mai vẫn rất nghiêm túc nắm lấy tay Đỗ Long, nhìn thật kỹ lưỡng rồi nói:
– Đây là… vết răng? Anh bị hắn cắn à? Tên này sao lại cắn người lung tung thế? Không phải là hắn mắc bệnh chó dại chứ?
Đỗ Long trợn mắt nói:
– Hắn muốn cắn lưỡi tự sát, lúc ấy trong tay tôi không có gì
cả, đành phải để hắn cắn vậy. Không sao, tôi da thô thịt dày,
sớm đã hết đau rồi.
Hồ Tuyết Mai vẫn cẩn thận xử lý
vết thương cho Đỗ Long. Đoàn Huệ Minh từ trong phòng đi ra thấy
dáng vẻ Hồ Tuyết Mai đang cẩn thận chăm chút từng li từng tí,
bèn lặng lẽ ngồi một bên.
Đỗ Long thật vất vả mới vào
được căn nhà gỗ với cái tay bọc kín bông băng, thì thấy Đinh
Thiên Lý vẫn nằm dưới đất, Hoa Lưu bị trói trên ghế, giầy tất
bị lột hết. Vương Bá đang hý hoáy nghịch cái kìm trước chậu
lửa đỏ rực. Dưới ánh lửa chiếu rọi, trên mặt Hoa Lưu đã không
còn vẻ kiên định lúc trước nữa.
Đỗ Long ngồi xổm xuống, bóp cằm Đinh Thiên Lý, quay mặt y sang phía mình. Đỗ Long nói:
– Thực ra anh không cần phải tự sát, hắn cũng không cần sợ hãi
làm gì. Tôi sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay chuyện của các
anh rồi. Cho dù Cừ Hoàng không nói, tôi cũng đoán được vài
phần. Tối nay cài bẫy bắt các anh, thực ra là để cứu các anh. Tiếp tục theo tên kia, các anh sớm muộn cũng sẽ phải chết
chung với hắn.
Đinh Thiên Lý hừ giọng mũi, vẻ mặt bất
cần quay đầu sang một bên. Đỗ Long không chấp, đứng lên nói với
Hạ Hồng Quân:
– Thế này đi, giao bọn chúng cho anh đấy,
tìm một chỗ nào đó nhốt chúng trước. Đợi sự việc giải quyết xong rồi tính.
Hạ Hồng Quân nói:
– Thôi được, tôi
đưa chúng đến nhốt chung với Thang Tòng Khang. Đợi sự việc kết
thúc rồi, cậu định xử lý chúng thế nào? Cái tay Đinh Thiên Lý này khiến tôi nhớ tới Trần Tú Mục….
Đỗ Long nói:
– Tôi biết là anh sẽ hỏi. Những ngày này anh cố gắng khuyên nhủ chúng, những ai hoàn toàn hối cải ăn năn, tôi sẽ không bạc
đãi. Nếu cố chấp không tỉnh ngộ, thì đành phải đưa ra tòa lập hồ sơ xử lý vậy. Những năm qua chúng làm không ít chuyện xấu, cho dù không bị xử bắn, thì chí ít cũng bị chung thân, cơ bản không cần chúng ta phải lo.
Lời nói của Đỗ Long khiến
sắc mặt Hoa Lưu khẽ thay đổi. Đỗ Long khẽ ra hiệu với Hạ Hồng
Quân, Hạ Hồng Quân gật đầu, Đỗ Long liền rời khỏi căn nhà gỗ.
Đoàn Huệ Minh và Hồ Tuyết Mai tiễn Đỗ Long ra ngoài, Đỗ Long
nói:
– Có người đón tôi, không cần hai người tiễn đâu, bye bye….
Hồ Tuyết Mai đưa mắt nhìn theo Đỗ Long đi khỏi, Đoàn Huệ Minh thì
lại nhìn mặt Hồ Tuyết Mai. Đoàn Huệ Minh cố ý nói:
–
Nhìn cái vẻ mặt hắn đầy dâm đãng, chắc chắn không có chuyện
tốt đẹp gì. Tay bắn tỉa kia không chừng là một mỹ nữ.
Hồ Tuyết Mai hư một tiếng, nói:
– Đừng nói bừa, tôi thấy anh mới là người có vẻ mặt đầy dâm đãng ấy…