Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 456: Q.3 - Chương 456: Tuyệt sát trong đêm




Hai kẻ gác đêm ngồi bên cạnh đống lửa, vừa ngáp vừa tán gẫu câu đực câu cái, cụ thể là tán gẫu về cái gì thì Đỗ Long không biết, bởi vì tiếng của bọn chúng Đỗ Long nghe một chữ cũng không hiểu....

Còn vài kẻ khác thì đã đi vào giấc mộng đẹp, Đỗ Long nhanh chóng tìm được Sơn Tinh, tên thật của thằng cha này là Trần Tấn Hoa, nhiều người nghe thấy tên gã ta đều thất hồn bạt vía. Gã kỳ thật dung mạo xấu xí, thân cao không tới một mét sáu, giống như dân núi bình thường, nhưng mà bất luận là ai xem thường gã thì phải trả giá rất thê thảm. Sở dĩ tên này bị người ta gọi là Sơn Tinh, bởi vì gã ta giỏi về lĩnh vực hoạt động trong rừng, hơn nữa lại lòng lang dạ sói, ăn tươi nuốt sống, y như yêu tinh trong núi nên gọi là Sơn Tinh.

Kẻ thù tổng cộng có sáu kẻ, trừ Sơn Tinh ra thì số còn lại không cần phải để sống sót. Hiện giờ là một chọi sáu, vẫn còn có Tần Tuấn bị liên lụy, Đỗ Long nhất định phải khống chế được toàn bộ sáu kẻ này trong nháy mắt, bằng không hậu quả khôn lường.

Đỗ Long tính toán một lúc, quyết định phương án hành động, hắn chậm rãi rút ra chiếc dao găm cảnh dụng được phân phát và một con dao găm giống như maddogkak mà bữa trước tịch thu được từ một sát thủ (maddogkak - dao chiến thuật đột kích). Hắn tung tẩy trong lòng bàn tay ước lượng, sau khi hít sâu một cái hắn đột nhiên xoay người nhảy ra từ sau gốc cây đại thụ, hai tay đồng thời chém, hai thanh dao lần lượt rời khỏi tay, bay về hướng hai kẻ đang canh gác đêm.

Hai thanh dao giống như âm hồn đột nhiên câu hồn trong bóng đêm, lần lượt đâm xuyên vào lồng ngực của hai kẻ gác đêm. Chúng há to miệng, nhưng không hét lên được, bởi thanh dao đâm xuyên qua phổi của bọn chúng, máu tươi ồ ạt trào vào phổi.

Đỗ Long không hề dừng lại mà lập tức rút ra một khẩu súng ổ quay, đồng thời cuồng loạn xông lên phía trước, súng lục trong tay liên tiếp nổ bằng bằng, khoảng cách của hắn khá gần với hai tên đang ngủ say bị trúng đạn trong giấc mộng. Trong lúc bối rối muốn tìm súng, chúng lại bị Đỗ Long xông vào, đá một cước lên mặt, bị đá đến ngất đi.

Trong nháy mắt Đỗ Long đã giải quyết xong bốn tên, nhưng ba tên khác đã bị tiếng súng làm tỉnh giấc, bọn chúng không hổ là đã trải qua hàng trăm trận chiến, vẫn chưa rõ kẻ thù là ai, bọn chúng đã vội vơ lấy súng ở bên người trước, nhanh chóng cuộn mình lăn khỏi hướng có tiếng súng để né. Đỗ Long liên tiếp nổ súng đột nhiên bắn trúng hai tên thổ phỉ trừ Sơn Tinh ra, nhưng lại không hề bắn trúng chỗ hiểm, uy lực của súng lục cảnh sát không đủ để khống chế bọn chúng.

Khẩu súng ổ quay trong tay Đỗ Long chớp mắt đã hết đạn, hắn căn bản không có thời gian đổi băng đạn, liền ném khẩu súng cảnh dụng vào Sơn Tinh, đồng thời lấy khẩu súng AK47 đang đeo trên người ra, bắn liên tiếp vào hai tên thổ phỉ đang quay cuồng. Hắn bắn tới mức chúng máu me văng tung tóe kêu la thảm thiết, trong chớp mắt đã mất đi sức chống cự.

Lúc này Sơn Tinh nghiêng đầu né khẩu súng lục của Đỗ Long, hai mắt gã đỏ lừ gầm lên một tiếng, tay đưa lên một khẩu AK47 giống y như của Đỗ Long, điên cuồng bắn về phía Đỗ Long.

Đỗ Long nhảy mạnh về phía trước, cơ thể nhanh chóng lăn về phía trước trong không trung, đang trong lúc lăn mình hắn không quên quay đầu lại bắn mấy phát vào Sơn Tinh. Đạn bay tán loạn trúng Đỗ Long, đột nhiên cảm thấy đùi nóng lên, sau đó hắn ngã lăn xuống, nhanh chóng trốn sau lưng một cây đại thụ khác.

Sơn Tinh dường như vẫn chưa bị thương, gã ta giận giữ nhảy rống lên, lấy ra một trái lựu đạn từ sau lưng, rút chốt an toàn ra liền ném về hướng cây đại thụ mà Đỗ Long nấp ở đó, đồng thời gã ta xông sang phía bên kia, súng trong tay bắn không ngừng. Gã ta muốn áp chế Đỗ Long, muốn dùng lựu đạn làm Đỗ Long bị thương hoặc nổ chết.

Đỗ Long cũng không dám nhặt lựu đạn lên mà ném lại, hắn vội vàng dùng toàn lực nhảy sang bên kia, thoát được càng xa càng tốt. Bước nhảy này của hắn ước chừng cao tới hai mét, Sơn Tinh cho nổ lựu đạn cũng chỉ trong khu vực khoảng hơn một mét, Đỗ Long nhảy cao như vậy, hoàn toàn ở ngoài dự kiến của Sơn Tinh.

Sơn Tinh gặp phải kẻ thù nhảy cao như vậy, đang muốn giơ súng lên bắn tới, Đỗ Long đang trên không trung liền bóp cò. Một chuỗi đạn dày đặc bắn về phía Sơn Tinh, Sơn Tinh chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết, hai chân của gã liền bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Cơ thể Sơn Tinh ngã xuống rầm một cái, ngay sau đó lựu đạn nổ tung bốn phía cây cỏ đều bị nổ banh, trong tiếng bùm bùm không biết có bao nhiêu mảnh đạn bay bốn phía dính lên cây cổ thụ. Tiếng nổ rất lớn truyền ra bốn phương tám hướng, sau đó lại bị núi vọng lại, tiếng nổ ầm ầm vang lên một hồi rồi mới thôi.

Sơn Tinh ôm lấy mớ máu thịt lẫn lộn mà gào lên vài tiếng, chợt thấy Đỗ Long nhào tới gã, gã vội vàng giơ tay vơ vội lấy súng, kết quả bằng bằng nổ ra hai tiếng súng, cổ tay Sơn Tinh bị bắn gãy, tay của gã liền bị ngoặt xuống. Nhìn thấy tình huống đó, có lẽ trong lòng sợ hãi hơn là đau đớn, sau khi Sơn Tinh hét lên một tiếng thảm thiết liền ngã ra sau, không ngờ hôn mê bất tỉnh.

Đỗ Long vẫn còn rùng mình mà vọt lên, dùng súng chĩa vào ngực Sơn Tinh, một cước đá văng khẩu súng máy bán tự động đeo ở trên vai gã, giật lấy trái lựu đạn trên thắt lưng gã. Sau khi lục soát người gã, Đỗ Long dùng ngón tay ấn vào động mạch bên cổ của Sơn Tinh, làm cho gã ngất lâu hơn một chút, sau đó bắt đầu nhanh chóng dọn dẹp chiến trường.

Tần Tuấn bị trói trên cây bên cạnh vốn đã giật mình tỉnh dậy, cậu ta tận mắt nhìn thấy Đỗ Long một mình nhanh chóng khống chế được bảy tên địch. Cậu ta vốn tưởng rằng mình sẽ chết chắc, không ngờ cậu ta kích động đến rơi nước mắt, nếu không phải còn đang bị trói chặt trên cành cây, cậu ta thực sự muốn nhào tới ôm lấy Đỗ Long mà hôn vài cái.

Đỗ Long tạm thời chưa có thời gian đếm xỉa tới cậu ta, bảy tên bị hắn chế phục tuy rằng đều bị thương rất nặng, nhưng chỉ cần được cứu trị kịp thời thì vẫn chưa chết được. Sau khi chế phục bọn chúng Đỗ Long nhanh chóng triển khai chủ nghĩa nhân đạo cứu viện bọn chúng, với sự trợ giúp của tài đặc biệt Tiệt Mạch Thuật của hắn, những kẻ bị thương bao gồm cả Sơn Tinh, tình trạng chảy máu của bọn chúng đều giảm bớt khá nhiều.

Lúc này Đỗ Long mới rảnh để tháo chiếc điện thoại vệ tinh trên lưng của Trần Tiến Hoa ra, sau khi tìm đúng vệ tinh thì gọi lại số gần đây nhất.

- Alo,.....Đại ca.. bên tôi không có động tĩnh gì cả, đại ca có chỉ thị mới gì không?

Trong điện thoại truyền tới một giọng nói xa lạ, hơn nữa giọng đó Đỗ Long nghe cũng không hiểu, bất quá hắn lại đĩnh đạc nói:

- Ba, con biết ba đang ở bên cạnh, mau nghe, có người bị trọng thương, con cũng bị thương, tọa độ GPS của con là...... ba mau phái trực thăng mang theo thiết bị cấp cứu tới cứu người!

Đỗ Khang quả nhiên ở ngay bên cạnh, ông ta kích động đoạt lấy điện thoại, nói:

- A Long, con có sao không? Bạn đồng nghiệp kia của con ra rồi à?

Đỗ Long nói:

- Không tồi, con chỉ bị xây xướt ngoài da, Tần Tuấn không bị thương, có lẽ hai ba bữa không được ăn cơm, bọn người Sơn Tinh bị thương bảy người, nếu ba không tới nhanh thì bọn chúng bị đi đời hết cả đấy.

Đỗ Khang vui vẻ nói:

- Các con không sao là tốt rồi, chúng ta sẽ lập tức tới đó.

Đặt điện thoại xuống, Đỗ Khang lập tức chỉ đạo mọi người mang theo thiết bị cấp cứu, sau đó nhìn Thẩm Băng Thanh nói:

- Băng Thanh, cậu cũng đi.

Thẩm Băng Thanh gật đầu, mọi người liền cùng lên máy bay, bay theo hướng Đỗ Long chỉ.

Đỗ Long nhét chiếc điện thoại vệ tinh vào thắt lưng mình, lúc này mới đi tới trước mặt Tần Tuấn, thì thấy người trợ thủ tương lai của mình bị dây thừng trói vài vòng, buộc chắc chắn trên cành cây, miệng còn bị nhét cỏ tranh, khó trách cậu ta vẫn không hé răng.

Tần Tuấn bị trói suốt cả đêm, chẳng những tay chân bị tê cứng, cậu ta bí tiểu muốn chết rồi. Cậu ta thấy Đỗ Long chỉ ở đó cười đểu đánh giá chính mình, cũng không mở trói cho cậu ta, Tần Tuấn gấp tới mức liều mạng giãy dụa kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.