Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 37: Q.1 - Chương 37: Vợ chồng thật giả




Đỗ Long cười lạnh nói:

- Ai bảo các người đả thương người trước? sau này khi nói chuyện suy nghĩ cho chín chắn một chút, đừng đến lúc chết cũng không biết tại sao. Tôi chẳng cần biết bà là ai, cho dù là thiên vương đến đây tôi cũng không sợ. Các người làm loạn trước cửa nhà tôi, chửi bới làm nhục tôi, lại còn mang theo hung khí, ở khu vực này có camera theo dõi, mấy vị bảo vệ này cũng sẽ làm chứng cho tôi, bà có bản lĩnh thì cứ làm to chuyện lên, xem cuối cùng ai là người gặp xui xẻo.

Tân Mỹ Linh tức giận tới run cả người, bà ta hét lên:

- Nói cho tôi biết danh tính của anh!

Đỗ Long nhếch miệng lên cười nói:

- Bà dựa vào cái gì, bà cũng chẳng phải là cảnh sát, mà cho dù cứ coi như bà là cảnh sát, không có giấy điều tra tôi cũng không thèm để ý tới bà đâu. Tránh ra cho tôi, tôi phải vào nhà, các người nếu vẫn chưa cút khỏi đây tôi sẽ báo cảnh sát đó!

Mấy người nhà họ Tân ngơ ngác nhìn nhau. Thái độ cứng rắn, và võ công của Đỗ Long khiến bọn họ không có biết làm thế nào, nhưng nếu đúng như những gì Đỗ Long nói, thì việc báo cảnh sát không hề có lợi gì cho bà ta. Bà ta dù sao cũng là phu nhân của Chủ tịch thành phố, còn biết lúc nào lên tiến lúc nào lên thoái, bà ta nghĩ trước nghĩ sau, nhưng cũng không có cách nào cả.

- Tránh ra cho tôi!

Đỗ Long tư thế ngẩng cao đầu tiến về phía trước, Tân Mỹ Linh chần chừ một chút, nhưng cũng tránh sang một bên.

- Chị ba, chị…

Tân Thúc Thọ đang định nói, nhưng Tân Mỹ Linh đã lắc đầu nói:

- Cậu ba, cậu đừng nói gì nữa. Anh hai, anh và chị dâu đưa anh cả và chị cả đi bệnh viện đi, việc ở đây không cần các anh nữa, tôi sẽ tự giải quyết!

Tân Thúc Thọ từ trước đều nghe lời chị ba, nghe thấy vậy hắn chỉ biết dậm chân, không nói câu gì, vợ chồng cậu hai trong lòng cảm thấy áy náy đỡ anh cả mặt đã sưng phù lên và bà chị dâu hai tay sưng to lên xe.

Sau khi Tân Mỹ Linh tránh đường, Đỗ Long nghênh ngang đi về phía bảng điều khiển cổng khu biệt thự. Trong lúc Đỗ Long đang suy nghĩ làm thế nào để Lâm Nhã Hân bên trong giúp mình mở cửa, thì cánh cửa sắt từ từ mở ra, Đỗ Long đắc ý quay đầu lại liếc nhìn Tân Mỹ Linh, rồi đi vào trong.

Tân Mỹ Linh đang định cùng với cậu ba và mợ ba đi vào, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng trẻ con gọi ba, sau đó thấy một dáng một đứa nhỏ cao chừng một mét đột nhiên chạy ra, ôm lấy Đỗ Long, nó ôm chặt hai chân của hắn, ngẩng đầu lên nói:

- Ba, bọn họ đều là người xấu, Đông Đông sợ lắm.

Đỗ Long cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống như này, hắn sửng sốt trong giây lát rồi lập tức cười xoa đầu đứa bé trai kia, an ủi nói:

- Đông Đông đừng sợ có ba ở đây, có nhiều kẻ xấu nữa cũng không sợ.

- Ông xã, cuối cùng anh cũng về rồi…

Bóng đèn màu da cam trước cửa sáng lên, một phụ nữ hết sức duyên dáng từ tầng ba khu biệt thự đi xuống, giọng nói êm dịu ngọt ngào:

- Đông Đông sợ đến nỗi khóc ầm lên, em không biết làm thế nào. Em không nhận ra bọn họ, bọn họ một tiếng trước đột nhiên đứng trước cổng tối đen như mực chửi loạn lên, cứ như bị thần kinh vậy!

Hai tiếng “Ông xã” chỉ nghe thôi mà cũng khiến Đỗ Long chấn động cả người, Tân Mỹ Linh cũng không kìm nổi ngạc nhiên, ánh mắt của hai người họ đều đổ dồn vào vị nữ chủ nhà đang đi ra từ ngôi biệt thự.

Chỉ thấy một cô gái ước chừng hai lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú, dáng người thiết tha, làn da trắng nõn nà như tuyết. Cô ta dường như vừa mới tắm gội xong, tóc vẫn còn ướt, được cô ta quấn lại bởi một chiếc khăn bông trắng. Cô ta mặc một bộ váy ngủ màu trắng, hai chân đi đôi dép bông trắng muốt, chẳng khác nào thần tiên mang ánh sáng đến nơi hắc ám tối tăm.

Cô ta chính là Lâm Nhã Hân! Cô ta ở ngoài đời đẹp hơn rất nhiều trong bức ảnh chụp lén, mặc dù vẫn chưa đẹp đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành, nhưng khí chất tao nhã của cô đã bổ sung cho những điểm còn thiếu kia. Tân Mỹ Linh cho dù cố gắng đến mấy cũng là kém xa, hai người này nếu đứng cùng với nhau, thì bất cứ người đàn ông nào cũng có một sự lựa chọn giống nhau.

Đỗ Long phản ứng rất nhanh, hắn cười trìu mến với Lâm Nhã Hân, nói:

- Nhã Hân, làm khổ cho em rồi, đều tại anh không tốt, bọn họ hẳn là người của bên buôn bán đối đầu phái đến. Xin lỗi em, làm hai mẹ con phải sợ hãi.

- Không cho anh nói như vậy…

Lâm Nhã Hân sau khi đứng trước mặt Đỗ Long, bất ngờ có một cử chỉ khiến Đỗ Long vô cùng ngạc nhiên, cô nhẹ nhàng ngả đầu vào ngực Đỗ Long, thì thầm nói:

- Anh ôm em đi, bằng không cô ta sẽ không tin đâu.

Đỗ Long không biết làm thế nào, trong lòng thấp thỏm, hơi mất tự nhiên vòng tay ra ôm chặt lấy Lâm Nhã Hân, sau đó quay đầu lại nói với mấy người họ Tân:

- Ba người chúng tôi muốn nghỉ ngơi! Mấy người có muốn vào đây thăm quan một chút không?

Hai mắt Tân Mỹ Linh trợn lên như chuông đồng, bà ta ngạc nhiên hỏi:

- Nhã Hân, cô tái hôn khi nào vậy? Hắn ta có thật là chồng cô không? Tuổi của hắn ta xem chừng còn ít tuổi hơn cô nhiều đó.

- Bà là ai? Tôi không biết bà?

Lâm Nhã Hân không nhìn Tân Mỹ Linh, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh thoát gần trong gang tấc, hơi thở thơm như hoa lan nói với Đỗ Long:

- Ông xã, em thật sự không quen người đàn bà điên này, chúng ta mau đóng cửa vào trong đi!

Đỗ Long ừ một tiếng, quay lại nói với Tân Mỹ Linh:

- Mấy người các ngươi đi đi, tôi cũng chẳng thèm so đo với các ngườơi, tôi sẽ đi tìm tên Lưu Hồng kia tính sổ. Bảo vệ tiễn khách, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, bọn họ nếu vẫn chưa chịu đi thì tôi sẽ báo cảnh sát!

Lâm Nhã Hân ấn điều khiển từ xa, cửa từ từ đóng lại, Đỗ Long ôm Lâm Nhã Hân, một tay xoa đầu Đông Đông, ba người vô cùng thân mật đi vào ngôi biệt thự, cửa đóng phịch một cái. Mấy tên bảo vệ nói vô cùng khách sáo với Tân Mỹ Linh:

- Phu nhân, xin mời các người trở về cho, đừng khiến chúng tôi khó xử, có cần tôi gọi taxi tới không?

Tân Mỹ Linh hoài nghi suy nghĩ, cuối cùng dẫn em trai và em dâu đi khỏi hoa viên Minh Thúy.

Sau khi Đỗ Long đóng cửa lại, lập tức thở phào nhẽ nhõm, hắn vội vã buông tay đang ôm Lâm Nhã Hân ra, nói:

- Chị Lâm, tôi xin lỗi.

Lâm Nhã Hân khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:

- Không có gì, không làm như vậy không lừa được phu nhân Chủ tịch thành phố đâu. Ngồi đi, phải qua đây chữa cháy, chắc là mệt lắm rồi?

Đỗ Long cười nói:

- Tôi gọi taxi qua đây, có mệt gì đâu, may là đến kịp thời. Chị Lâm và Đông Đông không sao thì may rồi. Đông Đông sợ đến vậy sao? Đông Đông đừng sợ, bọn người xấu đó bị chú dọa cho đi hết rồi.

Đứa bé vẫn ôm khư khư lấy chân Đỗ Long không chịu bỏ ra, nó ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Long nói:

- Chú, chú làm ba của cháu được không?

Đỗ Long mặt nóng bừng, hắn lén nhìn Lâm Nhã Hân một cái, chỉ thấy đôi má trắng nõn của Lâm Nhã Hân ửng hồng, cô mắng yêu con mình:

- Đông Đông không được nói bậy, mau về phòng ngủ đi! Mẹ có chuyện muốn nói với chú.

Đông Đông ngẩng đầu lên nói:

- Con không nói bậy, người khác đều có ba, tại sao con không có! Con muốn chú làm ba của con! Con muốn! Con muốn!...

Sắc mặt Lâm Nhã Hân trắng bệch ra, cô không nói một lời nào đi tới, kéo tay Đông Đông, đi lên lầu. Đông Đông gào khóc ra sức chống cự, nó vì còn là trẻ con, nên Lâm Nhã Hân không dám dùng sức, nên khó có thể kéo nó lên được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.