Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 652: Q.3 - Chương 652: Vụ án xác chết trong vại kín




Pháp y thành phố Thụy Bảo Hoàng Minh Huy cầm thước đo đạc một chút rồi nói:

- Chiều dài bàn chân nạn nhân dài khoảng 25,5mm, cũng có nghĩa là khoảng cỡ số 40. Dựa vào chiều dài bàn chân có thể phán đoán bước đầu nạn nhân là nam giới, cao khoảng 1,7 mét. Bởi vì bị xi măng phong kín, bên trong là một hệ thống khá kín nên thời gian tử vong cụ thể rất khó phán đoán, chỉ có thể ước chừng khoảng trên hai năm. Hiện tại chỉ có thể phỏng đoán như vậy, đợi khi mang về lấy thi thể ra mới có thể tìm thêm manh mối.

Đỗ Long nói:

- Vất vả rồi…

Hắn quay đầu hướng về phía Đường Minh Hoa hỏi:

- Mọi người đứng ở trên cao như vậy làm gì? Có phát hiện gì không?

Thạch Chung Đào cười nói:

- Phó tổ trưởng Đường đang cùng tôi thảo luận tình tiết vụ án, cậu cũng lên đây đi.

Đỗ Long quay đầu nói với Thẩm Băng Thanh:

- Cậu cũng lên nghe chút, xem hai người cảnh sát lão luyện có ý kiến gì không.

Thẩm Băng Thanh gật đầu, hai người cùng trèo lên trên tảng đá kia.

Tảng đá tuy lớn nhưng bốn người cùng đứng lên thì có vẻ hơi chật chội. Đường Minh Hoa liếc mắt nhìn Thạch Chung Đào, Thạch Chung Đào hiểu ý để anh ta nói, Đường Minh Hoa cười nói:

- Vậy tôi không khách sáo nữa. Tổ trưởng Đỗ, chiếc vại gốm này là do mấy đứa trẻ trong thôn khi múc nước nghịch phát hiện được. Vại gốm này vốn vùi trong một hố sâu dưới tảng đá lớn. Ban đầu người dân trong thôn tưởng đã phát hiện ra bảo bối gì, vì thế liền nghĩ cách lôi lên. Bọn họ liền đập một khe hở trên vại gốm, sau đó phát hiện bên trong có một xác chết, vì thế mới báo án.

Đỗ Long kiên nhẫn lắng nghe, ánh mắt hướng về phía hố nước sâu không nhìn thấy đáy dưới tảng đá lớn kia, Đường Minh Hoa tiếp tục nói:

- Dùng xi măng để niêm phong thi thể, đây tuy là một ý kiến hay, nhưng sau khi niêm phong, trọng lượng của bình phải đạt tới gần một trăm cân, không phải người bình thường có thể di chuyển được. Vì thế chúng tôi nghi ngờ người cùng gây án ít nhất có hai người, hoặc là phải ba, bốn người. Bọn họ có thể nghĩ được cách đem vại gốm giấu trong hố nước này, điều này nói rõ rằng bọn họ nắm khá rõ tình hình nơi này, có khả năng chính là người trong thôn làm. Tuy nhiên chúng tôi đã hỏi dò trưởng thôn ở đây, ông ta nói gần 10 năm nay trong thôn không có ai mất tích, vì thế chúng tôi nghi ngờ nạn nhân là người ngoài thôn tới, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà bị người trong thôn giết hại.

Đỗ Long gật đầu, cho rằng đã nhiều thời gian như vậy thì Đường Minh Hoa lại nói tiếp:

- Ban nãy chúng tôi đã xem qua chiếc vại gốm kia, nó không hề giống vại gốm đựng nước hay đựng gạo mà người dân trong thôn thường dùng. Bên ngoài vại gốm trông giống như đồ cổ, tuy nhiên nhìn những vết rạn nứt có thể thấy nó còn khá mới, tôi cảm thấy chiếc bình này có khả năng là hàng mỹ nghệ giả cổ.

Thạch Chung Đào bổ sung:

- Hoặc có thể nói là đồ lởm, hàng mỹ nghệ chính tông ở dưới đáy phải có ký hiệu. Ban nãy tôi đã xem rồi, trước mắt những chỗ có thể xem được thì đều không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Đỗ Long giơ ngón tay cái lên về phía hai người nói:

- Quả nhiên là cao thủ, rất lợi hại, lợi hại, còn có thể xem ra được những thứ này?

Thạch Chung Đào cười nói:

- Nếu có thể xem được ra cái gì đó nữa thì đã có thể bắt được hung thủ rồi, hiện tại về cơ bản chỉ có như vậy thôi.

Đỗ Long quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Băng Thanh, hỏi:

- Băng Thanh, cậu có điều gì cần bổ sung không?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Cậu từng nói di chuyển xác chết là một việc rất tốn sức, người bình thường cho dù có dụng cụ cũng không có can đảm và sức lực, không biết thôn Uyển Khê có người làm nghề mua bán giết lợn không? Còn xi măng kia, vừa rồi tôi có xem chút, phát hiện số xi măng kia bị gõ ra không ít, nhưng lại chỉ bị nứt chứ không vỡ. Loại xi măng này không phải loại thấp, trong thôn có mấy nhà xây nhà mà dám dùng loại xi măng cấp cao này chứ? Mấy năm gần đây những nhà xây mới hoặc sửa nhà trong thôn có thể kiểm tra một chút.

Đường Minh Hoa và Thạch Chung Đào đều ngạc nhiên nhìn Thẩm Băng Thanh, Đường Minh Hoa đã có cái nhìn khác với Thẩm Băng Thanh, còn Thạch Chung Đào lại nói đùa:

- Nói rất đúng, tôi là đội trưởng đội hình sự Thạch Chung Đào, cậu có hứng thú tới đội hình sự làm việc chứ?

Đỗ Long cười không nói gì, chỉ nghe Thẩm Băng Thanh đáp lại:

- Thật xin lỗi, tôi cảm thấy tổ trọng án hợp với tôi hơn.

Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Thạch Chung Đào, Đỗ Long cười lớn nói:

- Nghe thấy chứ? Người cộng sự của tôi thật sự không dễ dàng cướp mất đâu.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Đỗ Long, xảy ra án mạng mà cậu còn vui mừng vậy sao, cẩn thận sẽ có đồn đại không tốt.

Đỗ Long cười nói:

- Sợ cái gì chứ, cái này tôi đây gọi là mê hoặc kẻ địch, nói không chừng hung thủ đang ở bên trong những người vây xem ấy, chúng ta càng giữ bình tĩnh thì bọn chúng càng sợ hãi, nói không chừng lại nhanh chóng lộ ra dấu vết, lão Đường anh nói có đúng không?

Đường Minh Hoa cười nói:

- Tổ trưởng Đỗ nói rất đúng, mau chóng phá án mới là tôn trọng đối với người chết. Đội trưởng Thạch, vụ án này giao cho chúng tôi được rồi, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng phá án.

Kỳ thực Thạch Chung Đào rất muốn điều tra vụ này, nhưng nếu nạn nhân đã bị phá hủy thi thể, vậy đây không phải là vụ án mưu sát bình thường, tổ trọng án tiếp nhận vụ án là chuyện nên làm, vì thế ông ta cũng không nói gì.

Đỗ Long ném bao thuốc cho Thạch Chung Đào, nói với ông ta:

- Quay về mời anh ăn cơm.

Thạch Chung Đào ngửi bên ngoài bao thuốc, lập tức tắt cười, loại thuốc này thường thường y không được hút.

Đỗ Long lại ném một bao cho Đường Minh Hoa, nói:

- Tìm một người bơi tốt, tìm một chút ở chỗ hố kia, nói không chừng có thể tìm thấy được cái gì đó?

Đường Minh Hoa gật đầu, quay đầu lớn tiếng nói:

- Trưởng thôn, chúng tôi cần một tình nguyện viên bơi giỏi, xuống dưới chỗ hố kia tìm kiếm chút.

Một người trung niên đi ra từ trong đám người, y ngẩng đầu lên nói:

- Cái hố kia sâu không thấy đáy, từ xưa tới nay chưa ai có thể xuống đó, chúng tôi vớt cái vại kia đều là dùng lưới vớt rất lâu mới vớt lên được.

Đường Minh Hoa nói:

- Sâu hơn còn có thể thông ra biển sao? Ai mang một cây sào tới, thả xuống đo một chút là có thể biết sâu bao nhiêu.

Trưởng thôn lắc đầu nói:

- Cây sào cũng không đủ dài. Trước đây chúng tôi đã từng dùng sào thử qua, nhưng đáy nước dường như có nước phun ra, rất khó đi xuống. Nếu không chúng tôi cũng không dám để bọn trẻ chơi đùa ở hang nước sâu này.

Đỗ Long nói:

- Vậy đi tìm một sợi dây thừng dài, rắn chắc lại đây.

Thẩm Băng Thanh lo lắng nói:

- Đỗ Long, cậu muốn đích thân đi xuống sao?

Đỗ Long nói:

- Ừ, không có chuyện gì đâu, chỉ cần nín một hơi là đến nơi, ai mang theo đèn pin không?

Thấy tổ trưởng muốn đích thân xuống nước, mọi người đều biểu thị sự phản đối. Vương Phu Vũ muốn giành đi xuống thì lại bị Đỗ Long bác bỏ. Nước không biết sâu bao nhiêu, hắn da dày thịt chắc, hơn nữa lại còn có thể nhìn thấy đồ vật trong bóng đêm, nếu đi xuống thì khá an toàn lại có hiệu quả khá cao, vì thế hắn vẫn nên đích thân đi xuống là tốt nhất.

Trưởng thôn lấy ra một sợi dây thừng, Đỗ Long đem sợi dây thừng cột vào bên hông, ôm một cục đá nặng khoảng 20, 30 cân nhảy xuống cái hố kia. Bủm một tiếng rất to, bọt nước văng khắp nơi, bóng dáng Đỗ Long nhanh chóng chìm vào trong nước, mọi người chỉ có thể mơ hồ nhìn ánh đèn pin lay động dưới nước. Một lát sau, ánh sáng đột nhiên dâng lên, sau đó đầu Đỗ Long lộ lên khỏi mặt nước, trong tay hắn giơ cao một chiếc búa đã bị mục nát!

Mọi người vội vàng kéo Đỗ Long lên bờ, Đỗ Long hít một hơi, nói:

- Nước ở phía dưới quả thật rất lạnh, áp lực cũng rất lớn, may mà tôi vẫn chịu đựng được…bên dưới chỉ có thứ này, cũng không rõ có phải là hung khí hay không, cứ mang về trước đã, đợi pháp y mở chiếc vại gốm lấy hài cốt ra đối chiếu sẽ biết ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.