Mọi người tập trung tinh thần nhìn về phía Đỗ Long, hắn tiếp tục nói:
– Hiện nay tuy nghi phạm đầu tiên đã tháo chạy, hiện trường đáng nghi
nhất hoàn toàn bị hủy. Nhưng chúng ta không vì vậy mà đánh mất mục tiêu, nên mọi người cũng đừng nản lòng. Trên thực tế có rất nhiều chứng cứ
hiện ra khi bị chúng ta ép sát. Kẻ địch của chúng ta cũng đã loạn phương hướng. Trong lúc tổ chuyên án sắp đến, bọn chúng bố trí hiện trường để
vu oan giá họa trong nhà Trần Trung, còn định đầu độc chết Trần Trung
gây hỗn loạn. Ý đồ làm tổ chuyên án cho rằng Trần Trung đột nhiên phát
điên giết vợ mình, sau đó tự mình cũng bất đắc kỳ tử mà chết, như vậy vụ án sẽ tự kết thúc.
Đỗ Long ngừng một chút rồi tiếp tục:
– Nhưng Trần Trung không chết. Chúng ta bắt đầu xét nghiệm vết máu ở hiện trường, đồng thời phái người đi nhà máy của Trần Trung điều tra nguồn
gốc của thuốc. Hung thủ hoặc nhóm bọn họ biết tổ chuyên án chúng ta
không hề dễ đối phó, nên tạm thời lắng lại, tìm một cách khác giải quyết triệt để sự việc.
– Nhưng vì chúng ta đột nhiên phát hiện sự
việc ở cổng Cục công an mất tích người nhà, bắt đầu chuyển hướng sang
một vụ án công nhân nô lệ bị bắt cóc. Vụ án mẹ con Từ Kim Đán mất tích
đột nhiên bị bỏ lại, mãi đến lúc chúng ta điều tra lại vụ án mẹ con Từ
Kim Đán mất tích thì nhóm người đó mới ra tay lại. Vứt hai cái xác đi âm mưu làm loạn chúng ta, cứ như luôn có người theo dõi chúng ta từ trong
bóng tối.
Mọi người đều gật đầu tán thành, Đỗ Long tiếp tục:
– Nhưng, bọn chúng càng hành động nhiều, thì càng lộ nhiều. Không chỉ cho chúng ta khóa chặt mục tiêu là Trương Vinh Lương, mà còn làm chúng ta
bắt đầu nghi ngờ…
Đỗ Long nhìn mọi người một chút rồi nói:
– Thành phố Song Môn nhỏ bé này làm gì có thế lực lớn đến vậy chứ? Các
cậu không cảm thấy cách làm việc của kẻ bí mật đằng sau vụ án mẹ con Từ
Kim Đán quá giống với kẻ bí mật đứng sau việc công nhân nô lệ sao?
Mọi người đều ngẩn ra, sau đó cùng kêu lên ồ kinh ngạc. Thẩm Băng Thanh phản ứng nhanh nhất , cậu ta trầm ngâm nói:
– Anh không nói thì chúng tôi thật sự không đặt hai nhóm này lại cùng suy xét..Anh vừa nói ra…
Đỗ Long nói:
– Chúng ta tưởng tượng một chút, hai vụ án này là cùng một nhóm người
đang giở trò. Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ tập kích chúng ta trên đường nửa đêm hôm đó chính là bọn chúng…
Thẩm Băng Thanh kích động đập bàn nói:
– Không sai! Nhất định là bọn khốn đó. Chỉ tiếc là để bọn chúng chuồn mất, nếu như có thể bắt sống tại hiện trường thì tốt.
Đỗ Long cười thần bí nói:
– Ai nói bọn chúng chuồn rồi chứ? Băng Thanh cậu còn nhớ kẻ nấp trong xe
ra hiệu thi lệnh không? Có thể nói là giờ y đang trong tay tôi. Chỉ là
chưa có thời gian đi thẩm tra y, nên tên đó đến giờ vẫn không chịu khai.
Thẩm Băng Thanh chợt hiểu ra ồ một tiếng. Đột nhiên cậu ta nhớ ra việc hôm
đó Đỗ Long chạy mất, cũng đoán ra là ai giúp Đỗ Long bắt tên đó. Những
người khác cũng không chút nghi ngờ. Đỗ Long giải tích cho mọi người một chút. Lúc này bọn họ mới chợt hiểu, cũng vô cùng tò mò về đội biệt động của Đỗ Long.
Đỗ Long không để cho bọn họ suy nghĩ lung tung hắn nói:
– Mặc dù tên đó chưa khai thật, nhưng tôi cũng có được không ít manh mối
từ y. Giờ chúng ta đã biết tên đó không phải chiến đấu một mình, bọ
chúng có một tập đoàn tội phạm. Chúng thông qua những thủ đoạn đặc biệt, thậm chí là khống chế một vài quan chức chính phủ làm chó săn cho bọn
chúng. Cục trưởng Hách của Cục công an chính là một trong số đó…Giờ
chúng ta không chỉ phải đối phó với một phần tử tội phạm, thậm chí là
một mạng lưới quan hệ cực lớn…
Lời nói của Đỗ Long khiến cho mọi
người thầm kinh hãi. Mặc dù được Đỗ Long phân tích đã dần có phương
hướng, nhưng áp lực trước mắt quá lớn họ không thể không thầm lo lắng.
– Chuyện trong chính trị các cậu không cần quan tâm, chỉ việc lo phụ
trách phá án. Thực tế thì tôi cũng không cần quản, vì Uỷ ban Kỷ luật đã
phái người đến, đến lúc đó chỉ cần phản ánh tình hình với họ là được.
Giờ chúng ta tiếp tục phân tích tình hình vụ án. Hôm nay phát hiện hai
thi thể trong mỏ quặng phế. Dù chưa xác định được thân phận người chết,
nhưng tôi thấy xác suất là mẹ con Từ Kim Đán rất lớn. Tôi đã lấy vài tư
liệu từ chỗ Nguyễn Minh Quân, mọi người có thể xem trước một chút.
Đỗ Long đưa điện thoại cho mọi người, trên màn hình có rất nhiều ảnh cấp
dưới Nguyễn Minh Quân chụp sớm hơn. Mọi người vừa xem ảnh, Đỗ Long vừa
nói:– Theo như phân tích của toà án thành phố Song Môn người chết lớn tuổi
hơn bị đâm một dao vào ngực, sau lưng bị đâm ba phát, còn người trẻ hơn
chết do bị vật cùn đánh. Khoảng thời gian tử vong không cách nhau lâu
lắm, khả năng là bọn họ chết cùng một lúc.
Thẩm Băng Thanh nghi hoặc hỏi:
– Sao lại là một người dùng dao, một người dùng vật cùn chứ?
Đỗ Long nói:
– Việc này đến giờ vẫn không rõ. Không thể loại trừ lúc hung thủ giết người dao bị mắc, tiện tay quơ lấy cái thứ hai để đập.
Mọi người nghi hoặc gật đầu. Thoáng nghe thì xem ra phân tích của Đỗ Long
chắc không sai, nhưng dường như lại có vấn đề ở chỗ nào đó…
Đỗ Long nói:
– Giờ chúng ta liên kết toàn bộ sự việc lại, mẹ con Từ Kim Đán vì một lý
do nào đó bị Trương Vinh Lương giết cả. Sau đó một người bí mật xuất
hiện giúp y giải quyết thảm cục, vứt thi thể vào giếng quặng phế. Mãi
đến bây giờ mới để lộ thi thể…
Hứa Hải nghi ngờ nói:
– Nếu như cứ giấu thi thể trong giếng quặng chẳng phải tốt sao? Sao kẻ đó lại để lộ thi thể nhỉ?
Đỗ Long cười nói:
– Mọi người nên cảm thấy vẻ vang, vì chính hiệu suất của chúng ta làm đối phương hết cách, chỉ còn cách đưa thi thể ra…
Đỗ Long lại ngừng, Thẩm Băng Thanh nói dứt khoát:
– Kẻ bí ẩn đó muốn nhanh chóng kết thúc vụ án. Không tìm được thi thể thì không thể kết thúc vụ án, nên bắt buộc phải tìm được thi thể giống như
hai công nhân nô lệ mất tích đó… Lộ ra một cách lạ lùng sao?
Đỗ Long nói:
– Không tồi, để lộ thi thể là để chúng ta phát hiện và phá án. Nếu như
không ngoài dự liệu, thì hung thủ nhanh chóng sẽ lộ ra. Nhưng mọi người
cần nhớ chúng ta không thể bị ý nghĩ làm mờ mắt. Chúng ta cần xuyên qua
sương mù để nhìn rõ bản chất. Cho dù đối phương làm ra việc rất giống
thật, chúng ta đều phải vạch trần chân tướng!
Mọi người đều gật
đầu. Cũng chính lúc này đột nhiên điện thoại Đỗ Long kêu lên, hắn nhấc
điện thoại lên là một số lạ, đợi một lúc Đỗ Long mới nghe. Trong điện
thoại truyền lại một giọng thanh niên phấn khích, cậu ta vui mừng nói:
– Cảnh sát Đỗ, em trai tôi quay về rồi, giờ chúng tôi đang ở ga tàu, tôi
lập tức dẫn nó đến cục Công an xóa an! Cảm ơn anh, cảm ơn…
Là Quan Chí Hằng, Đỗ Long cười nói:
– Quay về là tốt rồi. Tôi đợi cậu ở Cục công an, mau đến đây.
Quan Chí Hằng đồng ý rồi tắt máy, Đỗ Long đặt điện thoại xuống nói:
– Hai đứa trẻ mất tích quay về một người rồi. Sự việc còn lại không nhiều nữa, tổ chuyên an sẽ nhanh chóng kết thúc. Đây chính là kết quả mà kẻ
thần bí đó mong muốn. Tổ chuyên án đi rồi, bọn chúng có thể tiếp tục làm vương trên đất của bọn chúng!