Mã Quang Minh cười lạnh:
Đỗ Long, cậu đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa. Thật là dẻo mồm dẻo miệng không còn biết gì nữa.
Đỗ Long đáp:
-Vậy sao? Ông có biết tại sao lần thu hút đầu tư với ông là quan trọng nhất kia lại thất bại như vậy không? Là bởi ông đá tôi qua một bên, đã chọc tức một người có quan hệ thân thiết với tôi, Tô Linh Vân cũng là tổng tài của tập đoàn Linh Phong. Gia cảnh nhà cô ta có lẽ tôi không cần phải nói thêm nữa. Cô ta chỉ thuận miệng mở vài lời, cái mũ Bí thư Thành ủy của ông sẽ bay luôn đấy.
Mã Quang Minh vô cùng tức giận, nói:
-Cậu nói láo. Sao cậu lại có mối quan hệ mật thiết với Tô Linh Vân!
Đỗ Long cười lạnh nói:
-Bí thư Mã quên rồi sao? Ngày đầu tiên đi làm tôi bị đánh suýt trở thành người thực vật. Lúc đó Bí thư Mã còn đến thăm tôi. Cái ví lúc đó tôi giật lại được là của Tô Linh Vân. Nói cách khác tôi là ân nhân cứu mạng của cô ta. Bí thư Mã bây giờ hiểu rồi chứ? Đúng là người tính không bằng trời tính mà!
Mã Quang Minh cười lớn:
-Sao có thể như vậy được? Cậu coi chính trị là thứ mang ra để đùa cợt sao? Tô Linh Vân kia là người thế nào? Có thể vì cậu mà làm náo loạn cuộc họp thu hút vốn cấp tỉnh sao? Hơn nữa, sức ảnh hưởng của cô ta cũng không lớn tới vậy, cô ta không tới thương nhân khác sao có thể cũng không tới sao?
Đỗ Long bật cười, nói:
-Vậy Bí thư Mã thấy điều gì đã quấy nhiễu buổi họp của ông hả? Lời nói của vạn người sẽ thành vàng Bí thư Mã ạ. Chỉ cần cấp trên hơi lộ ra tin ông không phù hợp tiếp tục làm Bí thư thành ủy thành phố Ngọc Minh nữa, cấp dưới lập tức sẽ tin ngay. Nếu chủ tịch như ông nhanh chóng phải cuốn xéo, thì mọi người mới chẳng muốn tới dự cuộc họp thu hút vốn của ông. Họ đều đợi nhiệm kỳ trước kết thúc, sau khi vị lãnh đạo mới nhận chức, họ sẽ trực tiếp nói chuyện với vị lãnh đạo mới. Tất lẽ dĩ ngẫu, cơ hội cuối cùng của ông đã trôi theo dòng nước. Bí thư Mã, ông là người thông minh, lẽ nào điểm này mà cũng không nhận ra sao?
Mã Quang Minh im lặng, rồi nói:
-Thời gian qua đi cảnh vật đổi dời. Không cần biết rốt cuộc là vì lì do gì, tôi cũng đã tới đây. Cậu tới tìm tôi để đả kích tôi à?
Đỗ Long cười nói:
-Vết xe đổ sẽ là thầy của những việc phía sau. Bí thư Mã, bây giờ ông lại là lãnh đạo của tôi, chúng ta đều là kẻ thất bại trên con đường thăng tiến sự nghiệp. Chúng ta không nên vì chút chuyện nhỏ trước kia mà tiếp tục hại nhau. Cần phải biết muốn cởi chuông thì cần người đeo chuông. Tôi đã có thể làm náo loạn cuộc họp thu hút vốn của ông, cũng có thể giúp ông tìm lại được những thứ đã mất đi.
Mã Quang Minh hơi kích động, nói:
-Ý anh là hội nghị thu hút vốn đầu tư của châu Đức Hồng đều được tổ chức vào tháng sáu hàng năm à?
Đỗ Long nói:
-Đúng vậy. Bí thư Mã có thể thay đổi suy nghĩ một chút. Thành phố Ngọc Minh và Châu Đức Hồng đều tổ chức hội nghị thu hút vốn đầu tư vào tháng sáu. Sức lan truyền của thành phố Ngọc Minh rất lớn, đối đầu với họ không tốt chút nào. Nếu đã như vậy tại sao chúng ta không thể tham dự hội nghị thu hút vốn đầu tư của thành phố Ngọc Minh? Với sức ảnh hưởng của Bí thư Mã, chút việc này có lẽ sẽ không khó hoàn thành.
Mã Quang Minh ra chiều nghĩ ngợi rồi nói:
-Châu Đức Hồng dựa vào cái gì mà dám tranh với thành phố Ngọc Minh? Cậu muốn tôi thất bại thêm một lần nữa sao?
Đỗ Long nói:
-Châu Đức Hồng đương nhiên có lợi thế của Châu Đức Hồng. Muốn cạnh tranh với thành phố Ngọc Minh, Bí thư Mã phải nghĩ cách khai thác lợi thế đó. Đây là nhiệm vụ của Bí thư Mã rồi. Tôi có thể bảo đảm có thể thuyết phục được Tô Linh Vân và một ông chủ khác nói chuyện với đại biểu thương mại của Châu Đức Hồng, còn có thể lôi kéo được nhà đầu tư hay không đó không phải là trách nhiệm của tôi.
Mã Quang Minh nói:
-Để tôi suy nghĩ một chút…..
Đỗ Long nói:
-Ngày 8 tháng 6 thành phố Ngọc Minh sẽ tổ chức hội nghị thu hút vốn đầu tư, thời gian không còn nhiều, Bí thư Mã phải tranh thủ đó.
Mã Quang Ming trầm giọng nói:
-Đỗ Long, tôi không hiểu tại sao cậu lại muốn giúp tôi.
Đỗ Long cười đáp:
-Ông là lãnh đạo của tôi, tôi giúp ông cũng là giúp chính mình. Bí thư Mã không lẽ vẫn còn nhớ chuyện trước kia sao?
Mã Quang Minh nói:
-Được, tôi tin cậu lần này. Nếu như việc này thành công, việc trước kia sẽ xóa bỏ hết. Có rất nhiều chuyện không thể tự mình quyết định được. Cậu có thể mời tổng giám đốc Tô còn cả ông chủ mà cậu nói nữa liên hệ với tôi trước được không?
Đỗ Long nói:
-Việc này tôi có thể nói chuyện với bọn họ, cố gắng tranh thủ.
Đỗ Long và Mã Quang Minh kết thúc màn thỏa hiệp. Lúc Mã Quang Minh bắt đầu suy nghĩ Châu Đức Hồng có ưu thế gì nổi bật để cướp miếng ăn của thành phố Ngọc Minh, thì Đỗ Long gọi điện cho Lâm Nhã Hân, thương lượng làm thế nào để thuyết phục Tô Linh Vân đầu tư vào Châu Đức Hồng.
Lâm Nhã Hân bất đắc dĩ nói:
-Tô Linh Vân là một người lý trí. Cô ấy quyết không vì quan hệ cá nhân mà tự động đầu tư vốn đâu. Muốn thu hút sự đầu tư của cô ấy vào Châu Đức Hồng, chỉ có cách là dùng công phu cao cấp cả cứng lẫn mềm thôi. Việc này tôi không thể giúp gì được.
Đỗ Long cười nói:
-Nói nhưa vậy thì A Hân chị cũng không đủ lý trí. Việc do người làm, sẽ có cách lay động Tô Linh Vân. Chị tiếp xúc với cô ấy bao lâu như vậy, cũng hiểu được cô ấy ít nhiều. Cô ấy bình thường quan tâm tới điều gì?
Lâm Nhã Hân nói:
-Tôi hoàn toàn mất đi lý trí rồi, nếu không sẽ không bị cậu bắt nạt. Theo như tôi biết….. Tô Linh Vân là một cô gái hiền lành. Cô ấy rất quan tâm tới giúp đỡ gia đình có hoàn cảnh khó khăn và những trẻ em nghèo thất học, còn dẫn tôi đến tham dự quỹ khuyến học. Lúc đó tôi tỏ vẻ có chút hào hứng, cô ấy còn nói đợi đến tháng sáu hội nghị thu hút vốn đầu tư của thành phố Ngọc Minh diễn ra sẽ đem cả Chủ tịch hiệp hội tấm lòng vàng đến gặp mặt tôi và nói chuyện quyên góp nữa.
Đỗ Long lập tức hiểu ra. Hắn nói:
-Đây quả là một hạng mục hay. Trường học nghèo và trẻ em thất học ở châu Đức Hồng rất nhiều. Chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ, muốn dẫn Tô Linh Vân đến Châu Đức Hồng quyên góp tiền có lẽ không khó. Tôi sẽ nói chuyện với Bí thư Mã. Chúng ta không chỉ chơi ván bài thu hút đầu tư, mà còn dùng khổ tâm kế nữa.
Lâm Nhã Hân cười khổ:
-Cậu vất vả như vậy rốt cuộc là vì Châu Đức Hồng hay là vì Tô Linh Vân đây. Chỉ một mình cô ấy tới Châu Đức Hồng quyên góp tiền học tập có ý nghĩa gì chứ?
Đỗ Long nói:
-Chị đừng coi thường sức ảnh hưởng của Tô Linh Vân. Cô ấy tuyệt đối sẽ giúp Châu Đức Hồng có sự thay đổi lớn. Hãy tin tôi đi!
Lúc Đỗ Long gọi cho Mã Quang Minh, Mã Quang Minh đã tới phòng làm việc rồi. Đỗ Long nói cho ông ta về khổ tâm kế. Lúc đầu Mã Quang Minh cho rằng rất vớ vẩn, có điều nghĩ lại lại thấy nếu như dễ đạt được thì biết đâu đó là một ý kiến hay, rồi đáp sẽ suy nghĩ thật cẩn thận, mấy ngày sau sẽ đưa cho Đỗ Long một tập tài liệu hoàn chỉnh, muốn đưa cho Tô Linh Vân xem trước.
Đỗ Long không thể rời khỏi xã Mãnh Tú quá lâu, đàm phán với Mã Quang Minh xong rồi lập tức quay về xã Mãnh Tú. Mã Quang Minh sau khi nghiên cứu một lượt tình hình của Châu Đức Hồng, lại suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng trong cuộc họp Ban thường vụ lâm thời vào ngày hôm sau đã đề xuất ý kiến dẫn đoàn tới tham gia hội nghị thu hút vốn đầu tư của thành phố Ngọc Minh.
Đề nghị này vừa đưa ra, các thành viên Ủy ban thường vụ nói ra không ít ý kiến phản đối, bao gồm hội nghị thu hút vốn đầu tư ở thành phố Ngọc Minh, sao có thể để Châu Đức Hồng tham dự một chân. Ngoài ra còn nhiều ý kiến khác nữa, ví dụ như có đi thì cũng chẳng khác gì bồi Thái tử đọc sách (ý chỉ làm nền), Châu Đức Hồng không thể gánh được gánh nặng này