Canh Mạnh Bà

Chương 6: Chương 6: Chén canh 02 (tiếp)




Ba

Editor: Lạc Tiếu - 12/1/2019

Bởi vì Thanh Hoan có thai, cho nên từ khi Hướng Hòa An biết được tin tức này, tâm tình đều vô cùng tốt.

Đại danh của Thượng Thư đại nhân gọi là Hướng Hòa An, từ nhỏ thiên tư thông minh, đọc qua đủ thứ thi thư, sau đi thi lại trở thành Trạng Nguyên, hiện tại là thượng thư khi mới hai mươi mấy tuổi, là một thanh niên tài tuấn không ai không ngưỡng mộ. Trong phủ kiều thê mỹ thiếp, mẫu thân hiền lành, có thể nói là nhân sinh của hắn hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn.

Nhưng mà, Hướng Hòa An có một nỗi khổ riêng, đó chính là hắn không có nhi tử!

Mặc kệ là thê tử đã qua cửa Úy thị, hay là bốn thê thiếp mỗi người mỗi vẻ, mỗi người cái bụng đều không biết cố gắng, những năm gần đây, ngay cả một đứa trẻ cũng không hoài thai nổi!

Hướng Hòa An vô cùng gấp gáp, không chỉ có hắn gấp, lão nương của hắn cũng gấp, lão phu nhân cả ngày đi miếu thắp hương bái Phật, cầu mong Tống Tử nương nương đại phát từ bi, có thể ban cho bọn họ một tiểu tử mạnh khỏe. Hướng Hòa An cũng vô cùng cố gắng, trên cơ bản là hắn làm hàng đêm, không hề gián đoạn, nhưng cũng vì vậy, lại càng không thể hoài thai!

Có thể hiểu, đứa con trong bụng Thanh Hoan đối với mẹ con bọn họ có bao nhiêu quan trọng. Đối với lão phu nhân, đây là đại tôn tử bà cầu còn không được, mà đối với Hướng Hòa An, đây không chỉ có là chứng minh mình có hậu đại, cũng là rửa sạch sỉ nhục việc mình không thể sinh nhi tử!

Phải biết rằng, hắn có niên thiếu đầy hứa hẹn, lại được sự coi trọng của Hoàng Đế, không biết có bao nhiêu người nhìn hắn không vừa mắt, lén lút sau lưng hắn mà nói bậy. Thấy hắn nhiều năm không có con, đúng là những lời khó nghe gì cũng nói qua, hiện giờ Thanh Hoan có thai, điều này nói lên cái gì? Nói rằng Hướng Hòa An hắn là một nam nhân bình thường! Là người có năng lực gieo hạt giống!

Nam nhân đối với việc hậu trạch đều không đủ coi trọng, đặc biệt lão nương cùng thê tử của hắn đều là xuất thân nhà giàu có, mỗi người thủ đoạn cao siêu, vì vậy Hướng Hòa An cũng không lo lắng nhiều, đối với Phương di nương hắn cũng không có cảnh giác gì. Cho nên, vào lúc ban đêm, cho dù Phương di nương tự mình tới thư phòng găp hắn, Hướng Hòa An vẫn kiên trì đi tới sân Thanh Hoan.

Thượng thư đại nhân nghĩ rất đơn giản, Thanh Hoan mang thai, mặc kệ nói như thế nào, buổi tối hôm nay hắn phải ở bên cạnh nàng. Tuy rằng Hướng Hòa An lưu luyến Phương di nương vô cùng quyến rũ kia, dù vị huynh đệ phía dưới có kêu gào đi nữa, tối nay, hắn phải nhẫn một đêm..

Nhưng chút tiếc hận này so với một đứa nhỏ khỏe mạnh tròn trịa, có vẻ không đáng.

Phương di nương trong lòng ghen ghét không thôi, nàng vốn là tì nữ, sau khi bị đưa cho Hướng Hòa An, trong lòng dĩ nhiên vui vẻ, không nghĩ tới Hướng Hòa An hậu trạch gió êm sóng lặng như vậy, nhưng mà đây không phải là điều nàng muốn, nàng không muốn cả đời đều chỉ là một di nương!

Nếu Hướng Hòa An thông minh hơn một chút, lúc tiếp nhận lấy Phương di nương, tìm hiểu xem vì sao nàng bị đưa đến cho mình.

Phương di nương trước đây cùng bạn tốt của hắn có tư tình, lại bị chính thất phu nhân phát hiện, bạn tốt vì dỗ thê tử không tức giận, đành phải đưa tiểu giai nhân thanh tú hắn vừa ôm trong lòng ngực còn chưa kịp chơi đùa kia, cho Hướng Hòa An.

Trắng ra mà nói, tính cách Phương di nương chính là người chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nàng muốn làm chính thê, không muốn làm di nương! Trong kịch nói lưu truyền về những danh kỹ trong thanh lâu, cuối cùng ai cũng có thể gả vào nhà quan to quyền quý, thậm chí có người còn trở thành Hoàng phi, lung lạc tâm thiên tử.

Nàng lớn lên không thể kém hơn người khác được, tâm tư cũng vô cùng kín đáo, vì sao không có phúc phận như vậy chứ?!

Nghĩ đến đây, nàng oán hận nghiến răng ken két, tiểu tiện nhânHồng Loan kia!

Mắt thấy sủng ái của lão gia suýt chút nữa đều dành cho mình, vậy mà ngay thời khắc mấu chốt bị ả ta đoạt trở về! Tiểu tiện nhân sớm không mang thai, muộn không mang thai, cố tình hiện tại lại mang thai!

Hướng Hòa An có một vị chính thê ba vị di nương, Phương di nương ghét nhất chính là Hồng Loan. Nguyên nhân ư, Hồng Loan đẹp nhất, được Hướng Hòa An sủng ái nhất. Nếu Hồng Loan bình an sinh được đứa con này, lão phu nhân cao hứng, lão gia lại là người hiếu thuận, vạn nhất bọn họ tâm huyết dâng trào, muốn nâng Hồng Loan thành bình thê thì làm sao bây giờ?

Thân phận nàng ta cùng thân phận tỳ nữ của mình không giống nhau, nhà Hồng Loan tuy không phải nhà đại phú đại quý, cha cũng là tiên sinh dạy học, thanh thanh bạch bạch, cũng miễn cưỡng xem như thư hương thế gia, nếu không nâng bình thê, quý thiếp gì đó cũng rất có khả năng. Nếu đã là như vậy, Phương di nương nghĩ, mình vẫn là nên nhanh chóng tìm cách làm đứa trẻ kia chết quách thì tốt hơn!

Quyết không thể để Hồng Loan trước mình một bước sinh ra đứa nhỏ! Tuy rằng rất khó nói đứa con trong bụng tiện nhân kia là nam hay là nữ, nhưng Phương di nương tính toán ra một biện pháp tốt nhất.

Thôi, đêm nay lão gia không tới sân của nàng cũng tốt, vừa lúc cho nàng ta thời gian cân nhắc đối sách. Nói đi cũng phải nói lại, tiểu tiện nhân kia mang thai, lại không thể hầu hạ lão gia, hắn tóm lại vẫn là phải về bên cạnh mình thôi.

Nếu là trước đây, Hồng Loan tất nhiên sẽ bị tính kế, nhưng hôm nay, linh hồn bên trong đã đổi thành Thanh Hoan, điều đó còn hơi khó nói.

Hướng Hòa An vừa đến sân Thanh Hoan, đã thấy Thúy nhi canh giữ ở cửa, nói là di nương đang tắm gội, không muốn quấy rầy, cũng không cho ai khác hầu hạ. Hướng Hòa An vừa nghe xong, trong lòng nóng nảy, khối thịt trong bụng Thanh Hoan mới là quan trọng nhất, nàng đơn độc tắm rửa, sàn lại trơn, lỡ như trượt chân té hoặc là đụng vào thì biết làm sao bây giờ. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng phân phó gã sai vặt cùng Thúy nhi chờ ở ngoài, mình tự mở cửa đi vào.

Thanh Hoan cố ý chọn ở ngay lúc này tắm gội. Buổi tối Hướng Hòa An sẽ đến bên này, tất nhiên sẽ không cùng nàng hoan hảo, nhưng nếu bỏ qua cơ hội này, đợi ngày hôm sau Hướng Hòa An lại bị Phương di nương câu đi, nàng muốn đem hắn câu trở về có thể đã muộn. Cho nên nàng mới nghĩ ra cách này. Đêm nay, nàng cần phải làm cho Hướng Hòa An cảm thấy thèm khát nàng, muốn ăn mà ăn không được, ngày tiếp theo mới có thể một lần nữa bắt lấy hắn.

Cho nên, cho dù nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, Thanh Hoan cũng vờ như không biết. Mái tóc đen nhánh của nàng được búi cao, vài sợi tóc rũ xuống bị nước ấm làm ướt nhẹp, bên ngoài thau tắm lộ ra làn da kiều nộn trắng tinh, nhìn qua bình phong nửa trong suốt mờ ảo, lại có vẻ loáng thoáng mơ hồ, thập phần động lòng người.

Hướng Hòa An cũng chưa động tà niệm, trước khi hắn mở miệng nói chuyện, Thanh Hoan giương giọng hỏi: “”Thúy nhi?”

Nghe vậy, bước chân Hướng Hòa An dừng lại. Hắn có chút do dự, không biết nên làm sao cho phải. Trả lời hay không trả lời dường như đều không ổn...

Chỉ là, trong lòng Hướng Hòa An đột nhiên có cảm giác xúc động, trong tai nghe tiếng nước ào ào, tưởng tượng thấy bộ dáng mỹ nhân đang tắm, bụng dưới hắn tức khắc căng thẳng. Hắn đang là thời điểm sung sức nhất đời người, tuổi trẻ lực tráng, đúng là lúc dục vọng mãnh liệt, mỗi lần làm đều có thể làm nhóm thê thiếp lăn lộn đến kiệt sức. Bất quá bởi vì có Khiên Phương, hắn lại cảm thấy Hồng Loan quá mức tùy hứng, cho nên, đã hơn một tháng hắn vẫn chưa từng chạm qua nàng...

Ma xui quỷ khiến, Hướng Hòa An nhón mũi chân, nhìn lướt qua cảnh tượng phía trong bình phong.

Bốn

Editor: Lạc Tiếu - 12/1/2019

Làn da như tuyết, mỗi một tấc da thịt của nàng dường như là thượng đẳng bạch ngọc tinh điêu tế trác mà trải dài toàn thân nõn nà kia, không thấy một tia vết thương, một tia không hoàn mỹ. Hướng Hòa An yêu nhất ở Hồng Loan đó là da thịt nàng, cho dù là Khiên Phương, di nương được hắn yêu thương hiện tại, nếu so sánh với Hồng Loan, thì kém hơn không chỉ một chút.

Đặc biệt là khi nàng đang tắm, bọt nước từ trên cao đi xuống, tựa như cùng da thịt hòa thành một thể, bóng dáng nữ tử tinh tế mà nhu mĩ, mỗi một hành động mỗi một độ cong hoàn mỹ đến không nỡ rời mắt. Mà mỹ nhân này là thuộc về hắn.

Hướng Hòa An cảm thấy vô cùng may mắn khi mình có thể vào lúc Hồng Loan đang tuổi cập kê liền tới cửa cầu hôn, tuy nói không thể cho nàng làm chính thê, nhưng trước khi Khiên Phương xuất hiện, trong tất cả thê thiếp, hắn yêu thích nhất chính là Hồng Loan.

Thê tử Úy thị xuất thân cao quý, tính tình ổn trọng tự giữ gìn, trừ bỏ mỗi tháng mùng một và mười lăm, trên cơ bản, Hướng Hòa An không bước vào sân Úy thị. Triệu di nương cùng Tiền di nương, người trước là nha hoàn hắn làm chuyện đó lần đầu, người sau là do người lão phu nhân nhét vào hậu viện, hắn cũng không có cảm tình gì, chỉ có Hồng Loan, ánh mắt đầu tiên khi hắn thấy nàng đã thích.

Chỉ là thời gian qua đi, Hồng Loan khó tránh khỏi có chút kiêu căng. Từ khi Khiên Phương vào phủ, sủng ái của hắn không còn dành riêng cho nàng, nàng càng không cao hứng, một tháng tổng ầm ĩ đến vài lần, dần dần sự yêu thích cùng thương tiếc của hắn bị nàng ầm ĩ đến mức không còn.

Nữ tử từ trong thau tắm đứng lên, nhìn dáng vẻ là tắm gội xong. Một chân nàng bước ra khỏi thau tắm, hầu kết của Hướng Hòa An bởi vì nuốt nước miếng mà mấp máy, hắn si mê nhìn chằm chằm thân thể mềm mại hoàn mỹ kia, vô luận là bộ ngực no đủ căng tròn, hay là cái eo mảnh khảnh nhìn không ra nàng đã có thai, hay là đôi chân thon dài kia, đều làm hắn mê muội.

Hướng Hòa An hít sâu một hơi, đang chuẩn bị đi qua, lại nghe giai nhân hô nhỏ một tiếng, dẫm vào nước rơi trên mặt đất, mắt thấy nàng sẽ té sấp trên sàn!

Tim Hướng Hòa An muốn vọt ra khỏi cổ họng! Hắn cũng mặc kệ cái gì hình tượng hay không hình tượng, cả người lập tức nhào tới, đưa thân mình làm đệm thịt cho Thanh Hoan. Cũng may nàng uyển chuyển nhẹ nhàng tinh tế, cũng không quá nặng, cho nên tuy rằng nàng đè trên người Hướng Hòa An, hắn cũng không đau.

Trong chớp mắt, Hướng Hòa An cái gì cũng không màng, chỉ nghĩ đến hài tử trong bụng Thanh Hoan, hi vọng đừng bị gì mới tốt, đây chính là đứa bé đầu tiên của hắn!

Thanh Hoan dĩ nhiên là biết đứa nhỏ này đối Hướng Hòa An quan trọng cỡ nào, nếu không phải xác nhận Hướng Hòa An có thể chạy tới cứu nàng, nàng cũng sẽ không lựa chọn biện pháp nguy hiểm như vậy.

Lộ ra biểu tình trời đất quay cuồng, không biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác mà trừng mắt nhìn nam nhân dưới thân, sau một lúc lâu, nước mắt đột nhiên một viên một viên rơi xuống.

Hướng Hòa An đau lòng. Hắn vốn định nói nàng vài câu, nhưng hiện tại mỹ nhân rơi lệ, hoa lê đái vũ, hắn làm sao bỏ được. Vì thế nhẹ nhàng sờ sờ lưng vẫn còn đang ướt dầm dề của nàng, ôn nhu nói: “Ngoan ngoan, đừng khóc, mau đứng lên, cẩn thận cảm lạnh bây giờ.”

Nói xong, hắn ôm Thanh Hoan, nàng ngoan ngoãn bị hắn ôm đến trên giường, lại được Hướng Hòa An cầm lấy khăn vải sạch sẽ trùm lên, cả người nhỏ nhắn bị bọc ở bên trong, bộ dáng đáng yêu cực kỳ, quả thực như là một đứa trẻ con.

Hướng Hòa An chưa từng hầu hạ ai, từ nhỏ đến lớn, hắn toàn là được hầu hạ. Nhưng mà hiện giờ trong lòng ngực có nữ nhân mang hài tử của hắn, tâm trí kêu gào hắn vì nàng trả giá một ít, chỉ cần tưởng tượng ra mấy tháng sau đứa bé đầu tiên của hắn sẽ xuất thế, Hướng Hòa An liền cảm thấy, đừng nói là làm đệm thịt, lau mình cho Thanh Hoan, vì nàng chia nửa cái mạng hắn cũng cam tâm tình nguyện!

Cũng không biết vì sao, từ khi biết được nàng có thai, Hướng Hòa An lại cảm thấy Hồng Loan có điểm không giống trước, nhưng nói không giống trước là không giống ở điểm nào, hắn lại nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể nghĩ là do nàng mang thai. Nghe nói khi mang thai tính tình nữ nhân sẽ chuyển biến, lời này chắc là không sai.

Thanh Hoan dĩ nhiên sẽ không cậy sủng mà kiêu, nàng nâng mắt lên nhìn Hướng Hòa An một cái, ngay sau đó lại rụt trở về, cả người giống như một đóa tiểu bạch hoa đáng thương, điềm đạm đáng yêu, chọc người thương tiếc. Hướng Hòa An bị ánh mắt ngập nước của nàng làm cho cả người lâng lâng, rốt cuộc không nhịn được, cúi đầu hôn Thanh Hoan.

Miệng nhỏ phá lệ ấm áp thơm ngọt, Hướng Hòa An suýt nữa chết chìm bên trong. Dù không muốn tránh thoát, nhưng Thanh Hoan lại đem hắn đẩy ra, ôn nhu thở nhẹ nói: “Lão gia, cả người ướt hết rồi, tì thiếp muốn hầu hạ ngài tắm gội lau mình.”

Hướng Hòa An bị nàng mê hoặc làm cho đầu óc choáng váng, không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến mà nỉ non một chữ được.

Sĩ phu chi tộc, từ lâu đã thấm nhuần tư tưởng nam tôn nữ ti, làm cái gì nữ nhân cũng phải hầu hạ, làm sao xoay người lại có thể đối xử tốt với nữ tử được? Thấy được điểm này, mới làm Thanh Hoan cảm thấy, Hướng Hòa An bất quá cũng chỉ như vậy.

Hắn không giống như nam tử khác, đối với nữ nhân ngoại trừ tràn ngập khinh thường vẫn là khinh thường, hắn hoàn toàn cho rằng nữ nhân đều là những người ôn nhu uyển chuyển, làm sao nghĩ đến, những nữ tử ôn nhu lại uyển chuyển này, một khi tức giận, cũng là cực kỳ đáng sợ.

Hướng Hòa An liền bước vào thau tắm Thanh Hoan mới vừa sử dụng. Từ đầu đến cuối, hắn đều dựa theo Thanh Hoan phân phó, không có chút nào phản kháng. Thanh Hoan tựa hồ nhận thấy được có chút kỳ quặc, nhưng cũng không quá mức để ý, chỉ với tâm tính không phòng bị người của Hướng Hòa An, mới có thể giúp nàng chỉ mới thả lưỡi câu đã mắc câu.

Bàn tay nhỏ nhắn, mềm ấm tinh tế múc nước xối lên người hắn, tay ngọc nhẵn mịn, cảm giác êm ái làm Hướng Hòa An say mê nhắm hai mắt lại. Sau một lúc lâu, hắn nhịn không được cầm lấy tay Thanh Hoan, kéo nhẹ nàng lại gần, thủ thỉ nói: “Vất vả cho nàng quá.”

“Có thể hầu hạ lão gia, là vinh hạnh của tỳ thiếp, làm gì có chuyện vất vả hay không vất vả được.” Nhân cơ hội này, Thanh Hoan thuận thế hơi hơi cong nhẹ eo, lộ ra rãnh ngực sâu hút. Mới vừa rồi sau khi tắm gội xong, nàng giả vờ chấn kinh, trên người chỉ khoác áo ngủ hơi mỏng, càng thêm có vẻ mỹ lệ động lòng người.

Hướng Hòa An chỉ là một nam tử tầm thường, làm sao cưỡng nổi sự dụ hoặc của sắc đẹp, đặc biệt, hắn cảm thấy, Hồng Loan có thai trở nên phá lệ làm người ta tâm động, so với ngày thường không có linh khí, tuy không đến mức một trời một vực, nhưng nói là một dưới đất một trên trời cũng không sai.

Sau khi hai người đối diện thật lâu, lửa tình chậm rãi bốc cháy, đáy mắt Hướng Hòa An lập loè quang mang khác thường. Nếu là ngày thường, tất nhiên hắn đã sớm ôm giai nhân một phen phiên vân phúc vũ, nhưng hôm nay Thanh Hoan có thai, hắn làm sao có thể không màng đến thai nhi trong bụng nàng, chỉ lo cho thú tính của mình được.

Tay Thanh Hoan một đường đi xuống, hoàn toàn đi vào trong nước, cầm lấy quái vật khổng lồ, gương mặt kiều mị hiện lên vẻ thẹn thùng vô cùng. Tiểu đệ Hướng Hòa An bị đôi tay nhỏ kiều nộn của nàng nắm chặt, cả người run run một chút, vậy mà không chịu khống chế, phun ra bạch trọc khí!

““...””

Tình huống này từ khi hắn mười bốn tuổi lần đầu nếm vị tình dục, sau đó cũng chưa từng xảy ra lại.

Hướng Hòa An cảm thấy mình đã chịu cực đại vũ nhục, Thanh Hoan tựa hồ cũng không nghĩ tới khả năng này, khuôn mặt nhỏ lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn Hướng Hòa An, miệng nhỏ khẽ nhếch, làm hắn bất giác chột dạ.

Năm

Editor: Lạc Tiếu - 13/1/2019

“... Lão gia?” Thanh Hoan chớp đôi mắt to vô cùng thanh thuần, vô tội lại ngây thơ mà nhìn Hướng Hòa An.

Hướng Hòa An đáy lòng chột dạ. Hôm nay, ở trước mặt hắn, may mắn là Thanh Hoan khi vừa mới cập kê đã vào tay, nếu là đổi lại là bất luận thê thiếp nào khác, hắn đều sẽ cảm thấy hổ thẹn.

Thanh Hoan cùng thê thiếp khác bất đồng. Ví dụ như Úy thị cùng Triệu di nương, Tiền di nương cùng Phương di nương, trước khi qua cửa nhà hắn đã đối với việc nam nữ rất là hiểu biết. Úy thị trước khi xuất giá có mẫu thân dạy dỗ, hai người sau, một người giúp hắn lần đầu tiên, một người từ bên cạnh mẫu thân đưa tới, dĩ nhiên đều thập phần hiểu chuyện, duy chỉ có Thanh Hoan, hắn tự mình dạy nàng mọi thứ, đối với chuyện nam nữ, nàng vẫn còn ngây thơ nhiều.

Cho nên, ở trước mặt Thanh Hoan sớm phun ra, Hướng Hòa An trừ bỏ chột dạ, nhiều hơn là an tâm. Hắn nhẹ nhàng hít sâu, thấy giai nhân biểu tình mờ mịt, ôn nhu nói: “Thân thể nàng không khoẻ, không nên hầu hạ ta, nghỉ ngơi sớm đi.”

Thanh Hoan làm sao có thể rời đi. Nếu lần này nàng đi, lần sau muốn Hướng Hòa An mắc câu có thể sẽ khó khăn hơn. Hắn mới vừa rồi phun ra, tất nhiên nóng vội, lỡ như muốn đi tìm Phương di nương thì làm sao đây.

Vì thế nàng dịu dàng cười nói: “Lão gia nói gì kỳ vậy, có thể hầu hạ lão gia, là phúc phận của tỳ thiếp. Chỉ là nước sắp lạnh, lão gia ngài nên nhân lúc này đứng dậy kẻo bệnh.”

Hướng Hòa An cũng nhận thấy được nước đang lạnh dần, qua loa lau thân mình, bước ra khỏi thau tắm. Thanh Hoan lấy khăn vải mềm mại, động tác nhẹ nhàng chậm chạp săn sóc, giúp Hướng Hòa An lau đi bọt nước trên người.

Nàng cụp mi rũ mắt, bộ dáng ngoan ngoãn nói không nên lời, làm động lòng người, cái này so với nàng ngày thường bộ dáng tùy tiện khác nhau rất lớn. Hướng Hòa An nhìn nhìn, lại cảm thấy dưới bụng khô nóng, tiểu huynh đệ lại lên, chỉ tiếc nàng là người đang có thai, nếu không, tất nhiên tối nay hắn đã làm nàng kêu khóc xin tha.

Nhất trụ kình thiên rất là đồ sộ, Thanh Hoan bình tĩnh mà cọ qua cọ lại, trên đầu nàng truyền đến âm thanh Hướng Hòa An thở hốc vì kinh ngạc. Khóe miệng nàng hơi hơi giơ lên, bỏ khăn vải xuống, tay nhỏ kiều nộn lại một lần nữa cầm lấy, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, quả nhiên là mị nhãn như tơ.

Hướng Hòa An bị nàng nhìn đến nổi lên thú tính, nhưng lại nghĩ đến thai nhi trong bụng nàng, làm sao dám nhúc nhích. Đang muốn mở miệng cự tuyệt, Thanh Hoan đã mở ra miệng anh đào nhỏ, bao lấy cự vật của hắn.

Cũng không biết nàng học được bản lĩnh này ở đâu, thật sự là hôn hút đến mê hồn thấu cốt, Hướng Hòa An tức khắc mềm nhũn cả người, phát ra một tiếng rên rỉ, rốt cuộc thân thể sung sướng đến chống đỡ không được, ngã ngồi ở trên giường.

Cặp mắt tao nhã ngày thường, cũng dần dần nhiễm lên tình dục, đôi tay ban đầu đặt ở trên vai Thanh Hoan muốn đẩy nàng ra, chậm rãi phủ lên ót nàng, dùng sức ấn xuống, khát vọng nàng có thể ngậm phân thân của mình sâu một chút..

Một đêm tham hoan.

Tuy nói hai người cuối cùng cũng không giao hợp, nhưng Hướng Hòa An lại nếm được tư vị trước kia chưa bao giờ trải nghiệm qua.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi hắn đứng dậy, hơi có chút quyến luyến mà nhìn Thanh Hoan đang ngủ say, thấy quầng thâm nhàn nhạt trên mắt nàng, nghĩ đến đêm qua mình yêu cầu vô độ, ánh mắt lại trở nên thâm thúy. Sau một lúc lâu, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Thanh Hoan, hồi tưởng đêm qua, cái miệng nhỏ này làm hắn vui sướng cỡ nào.

Đó là mê muội trước kia hắn chưa bao giờ trải qua. Chỉ nghĩ đến thôi, Hướng Hòa An đã cảm thấy bụng dưới mình căng thẳng.

Nhưng mà lại không thể lăn lộn nàng, vô luận như thế nào, hắn cũng phải yêu quý hài tử trong bụng nàng.

Xuống giường mặc quần áo, cũng kêu hạ nhân hầu hạ. Hướng Hòa An tay chân nhẹ nhàng mặc y phục xong, dặn dò nha hoàn Thúy nhi, nói nàng ấy không được đánh thức Loan di nương, đợi cho tới giờ ăn sáng mới được đánh thức, về sau không cần đi vấn an phu nhân cùng lão phu nhân nữa.

Hắn đi rồi, Thanh Hoan đang nằm trên giường bỗng dưng mở to mắt, làm gì có chút buồn ngủ nào.

Tuy là Hướng Hòa An cố ý dặn dò không cần phải đi vấn an, nhưng chuyện này mặt ngoài vẫn phải làm. Úy thị là nữ nhân khoan dung rộng lượng, nàng tuy rằng không dễ thân cận, nhưng cũng khinh thường với việc hại người.

Thân là vợ cả, chỉ cần ngày sau nàng sinh được con trai, sau này chủ nhân của Hướng gia chính là con của nàng, cần gì phải đi tranh sủng cùng các di nương. Căn bản là chuyện không đáng làm. Lại nói, cho dù sau này nàng không thể sinh con, không phải còn có con của di nương sao, nàng có thể ôm một đứa nuôi bên cạnh mình.

Cho nên, trước khi Phương di nương xuất hiện, Thượng Thư phủ hậu trạch phi thường hài hòa, nhưng từ Phương di nương xuất hiện, Thượng Thư phủ liền lâm vào một mảnh gà bay chó sủa. Nhưng Úy thị trước sau vẫn duy trì bình tĩnh.

Ngươi nói nàng không ghen ghét ư? Đó là chuyện không có khả năng.

Dĩ nhiên nàng yêu trượng phu của mình, chỉ là tình cảm đối phương căn bản không ở trên người mình, cưỡng cầu không tới. Nàng có lúc cũng muốn đi tranh, nhưng dung mạo không bằng nhân gia, tài tình không bằng nhân gia, trừ bỏ gia thế, căn bản không có cái gì có thể lấy ra so. Cũng may mỗi tháng mùng một, mười lăm Hướng Hòa An sẽ tới trong viện của nàng, nếu không Úy thị khẳng định nhịn không nổi.

Đối với chuyện Thanh Hoan là người đầu tiên có thai, đáy lòng Úy thị chua lòm. Nàng đã từng vô cùng trông mong đứa nhỏ đầu tiên của Hướng Hòa An có thể từ bụng mình sinh ra, hiện giờ chứng minh điều này bất quá là hy vọng xa vời của nàng mà thôi.

Nhưng khi đối mặt với Thanh Hoan, nàng vẫn là phu nhân ung dung hoa quý. Thanh Hoan vấn an, nàng đầu tiên là miễn lễ, rồi sau đó mới nói: “Ngươi hiện tại có thai, đi lại nhiều không tiện, vẫn là vì hài tử suy xét đi, lão gia cũng nói rồi, sau này ngươi không cần tới chỗ ta vấn an.”

Thanh Hoan hành lễ, nàng cũng là người từng gặp qua Hoàng đế, Vương gia, dĩ nhiên sẽ không sợ hãi khí thế trên người Úy thị. Huống chi hiện giờ nàng bất quá chỉ là cô hồn dã quỷ, quy tắc nhân gian làm sao có thể trói buộc được nàng. “Tỳ thiếp đã biết, đa tạ phu nhân.”

“Ừm.” Úy thị gật đầu, lại nói: “Chỗ lão phu nhân, ngươi vẫn nên đi một chuyến, để tránh mang tai mang tiếng.”

Thanh Hoan ngoan ngoãn đồng ý.

Ngày thường Hồng Loan chính là người không biết giận dỗi, tính cách lại đơn giản thành thật, cho nên trong bốn tiểu thiếp, ấn tượng của Úy thị đối với nàng là tốt nhất.

Giả sử thai của Hồng Loan thật sự có thể sinh ra tiểu nam hài, Úy thị nguyện ý cho trượng phu mặt mũi, mở lời để hắn nâng nàng kia trở thành Quý thiếp. Còn Phương di nương, dã tâm trong mắt nàng ta không lừa được người khác, nói cho cùng, nữ nhân hiểu nữ nhân hơn nam nhân nhiều.

Lão phu nhân sau khi biết được Thanh Hoan có thai, tức khắc mặt già cười đến nở hoa, liên tục kêu nàng ngồi xuống, đừng nói là vấn an, ngay cả đường đi cũng không muốn nàng đi nhiều. Thanh Hoan nghĩ, mình lại phải dựa vào phúc của đứa nhỏ trong bụng rồi.

Ngày thường bởi vì nàng dung mạo hơn người, lão phu nhân xưa nay không thích, bà coi trọng nhất là Triệu di nương do tự tay bà đưa đến bên người nhi tử. Trong mắt bà, Thanh Hoan quá đẹp, lại là do Hướng Hòa An tự mình làm chủ nạp vào phủ, không hợp tâm ý bà.

Nhưng hiện tại không giống nhau!

Có đứa nhỏ, sau này Hướng gia bọn họ sẽ có hậu. Lúc này, lão phu nhân mặc kệ nàng là A Miêu hay A Cẩu, chỉ cần có thể sinh cho Hướng gia bọn họ một tiểu tử trắng trẻo khỏe mạnh, đó chính là Quý nhân của Hướng gia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.