Canh Mạnh Bà

Chương 86: Chương 86: Chén canh 09 - Tám




Editor: Lạc Tiếu ♡ - 18/07/2020

Chu Thu Nhuỵ rất nhanh đã chạy đến, tuy rằng bà ta cũng muốn con gái mình tiếp tục sinh hoạt ở Sầm gia, trải qua những ngày tháng làm công chúa, nhưng Chu Thu Nhuỵ cũng không phải là một người phụ nữ ngu xuẩn, biết rõ chuyện năm đó đã bị bại lộ, mình đừng mong nhận được thứ gì tốt đẹp.

Bà ta thầm nghĩ, trước mắt mình cứ mang Sầm Âu đi, chờ đến khi người nhà họ Sầm bớt giận rồi lại trở về. Dù sao cũng là cảm tình suốt mười hai năm qua, thật sự nói dứt bỏ là có thể dứt bỏ hay sao?

Không thể không nói, nếu thật sự dựa theo cách của Chu Thu Nhuỵ, nói không chừng Sầm Âu thật sự có thể tiếp tục ở lại Sầm gia. Đáng tiếc là, Sầm Âu không vui.

Vừa nhìn thấy Chu Thu Nhụy xuất hiện ở phòng khách, cô ta đã lập tức phát điên, tiện tay nắm lấy cuộn giấy trong tầm với ném về phía mẹ ruột mình: “Rốt cuộc bà có âm mưu gì? Vì sao lại muốn đứa con rơi của bà tới đây cướp đoạt người nhà của tôi? Bà không phải mẹ tôi, mẹ tôi là Sầm phu nhân cao cao tại thượng, bà bất quá chỉ là ả tiểu tam xấu xí, bà mới không phải mẹ tôi!”

Chu Thu Nhuỵ đau lòng không thôi, sao bà có thể không yêu Sầm Âu? Đó là đứa trẻ chui ra từ bụng của bà kia mà! Sở dĩ Chu Thu Nhụy quyết định làm chuyện thiếu đạo đức trộm long đổi phượng này không phải cũng là vì để cho Sầm Âu được giáo dục tốt hơn, trải qua cuộc sống tốt hơn hay sao?

Nhưng cô con gái mà bà tâm tâm niệm niệm mười mấy năm hiện giờ lại tức giận rống to về phía bà, không chịu nhận bà. Chu Thu Nhuỵ chua xót vô cùng, tiến lên muốn nắm lấy tay Sầm Âu: “Trước về nhà với mẹ đi con, chuyện ở đây chúng ta về sau lại nói tiếp...”

Vừa vươn tay ra đã bị Sầm Âu hung hăng gạt phắt đi: “Bà cút đi cho tôi! Bà là cái thá gì! Tôi là tiểu công chúa nhà họ Sầm, tôi vốn không quen biết bà, bà biến đi, biến đi, biến đi ngay!”

Nước mắt Chu Thu Nhuỵ khẽ rơi, bà tuyệt vọng nhìn về phía Thanh Hoan đang ở trong lòng ngực Sầm phu nhân, dùng ánh mắt cầu xin nàng hỗ trợ.

Thanh Hoan lãnh đạm nhìn qua, ngay khoảnh khắc Chu Thu Nhuỵ xuất hiện ở đại sảnh Sầm gia, cả người nàng lập tức khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt phong bế bản thân như lần đầu nhìn thấy Sầm Kỳ.

Sầm Kỳ đau lòng em gái, anh nhanh chóng tiến lên một bước: “Chu nữ sĩ, phiền bà dẫn con gái riêng đi đi, nơi này là Sầm gia, không phải là Hách gia mà bà có thể tùy ý la lối khóc lóc. Mặt khác, đừng tưởng rằng Sầm gia sẽ dễ dàng buông tha bà như vậy, chuẩn bị sẵn sàng đi.”

“Nghe nói, mười hai năm trước khi bà vừa mới mang thai đã tới trước mặt vợ của Hách Chấn Tân thị uy, nói cái gì bà và ông ta là thiệt tình yêu nhau, cho dù không xe không nhà thì hai người cũng ở bên cạnh nhau, đúng không?” Sầm Gia cười tủm tỉm nói, ánh mắt vốn ôn nhu của cô tại thời khắc này thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc. “Như vậy thì mời bà nói với ông ta một tiếng, Hách gia sở dĩ suy tàn, đều là do bà.”

Đây là người Sầm gia. Đối xử với người ngoài thì lạnh lùng tàn nhẫn như trời đông giá rét, nhìn có vẻ ôn nhu nhưng không phải người hiền lành gì.

Tức khắc, sắc mặt Chu Thu Nhuỵ vàng như đất! Sao bà dám nói! Hiện tại bà ta đã 40 tuổi, sở dĩ thoạt nhìn như hơn 30 đều là nhờ dưỡng da tốt. Vì sao có thể dưỡng da tốt?

Bởi vì bà ta có một đại kim chủ, ngày thường ở phương diện chăm sóc sắc đẹp, Chu Thu Nhuỵ dùng một cái mặt nạ mấy vạn khối không chút đau lòng. Nếu như không thể tiếp tục trải qua những ngày tháng như thế này? Bà sẽ điên mất!

Hơn nữa, nếu thật sự có thể ầm ĩ, sao tới bây giờ bà còn chưa trở thành chính thất phu nhân của Hách Chấn Tân chứ? Hách phu nhân không ngã, tất nhiên là có bản lĩnh hơn người. Chu Thu Nhụy thật sự không biết, nếu như sau này Hách Chấn Tân biết phiền toái đều là bởi vì lời nói của bà, hắn ta và vợ có bóp chết bà hay không!

Chu Thu Nhụy không thể mạo hiểm như vậy.

Nhưng xem tình huống trước mắt, người Sầm gia đã biết chuyện năm đó. Sắc mặt Chu Thu Nhuỵ trắng bệch, ngay thời điểm não bà ta đang xoay chuyển để nói gì đó, Sầm tiên sinh đã mở miệng nói: “Hiện tại bà có thể lập tức dắt con gái về. Từ hôm nay trở đi, Sầm Âu không còn mang họ Sầm, nếu như bà không thức thời một chút, chúng ta gặp nhau trên toà án.”

Chu Thu Nhuỵ làm sao dám thưa kiện với cùng người nhà họ Sầm. Trước tiên khoan hãy đề cập tới chuyện đạo lý trong tay Sầm gia, mà chỉ nói đến tiền thưa kiện và thanh danh, tuy nói bà dám làm tiểu tam, dĩ nhiên da mặt đủ dày, không biết xấu hổ, nhưng Hách Chấn Tân thì biết!

Nếu như Hách Chấn Tân biết mình gây họa lớn như vậy, hắn nhất định sẽ không chút do dự đẩy mình ra ngoài! Chu Thu Nhuỵ quyết không cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho dù không thể trở thành Hách chấn tân chính thất phu nhân, bà ta cũng không muốn trải qua cả đời hèn nhát uất ức như vậy!

Vì thế, lại một lần nữa Chu Thu Nhụy duỗi tay ra muốn nắm Sầm Âu kéo đi. Mặc kệ như thế nào, trước tiên phải tìm một chỗ đặt chân cái đã, chuyện sau đó về sau lại nói cũng còn kịp, nhưng Sầm Âu.. Không, phải là Hách Âu, liều mạng đá đánh Chu Thu Nhuỵ, vừa giãy giụa vừa khóc gào: “Mẹ ơi! Mẹ ơi cứu con! Ba ơi! Ông nội! Bà nội! Anh ơi! Chị ơi! Con không biết người phụ nữ điên này là ai mà! Mọi người mau đuổi bà ta ra đi!”

Sầm phu nhân cười nhạt trào phúng: “Chu Thu Nhuỵ, hiện tại bà nên lo lắng lát nữa làm sao để đối mặt với Hách Chấn Tân và vợ lão ta đi. Để cảm tạ mười hai năm bà chăm sóc con gái của tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho bà nhiều đại lễ một chút vậy.”

Chu Thu Nhuỵ vừa nghe, trong lòng thầm kêu rên, cách làm người của Sầm phu nhân bà cũng từng nghe qua, nếu không năm đó bà cũng sẽ không bởi vì biết được chuyện phòng bệnh kế bên là người nhà họ Sầm mà động tay động chân. Sầm phu nhân là người có thù tất báo, lỡ như...

Không thể không bội phục, Chu Thu Nhuỵ là một nhân vật phi thường, co được dãn được, sau khi nghe được Sầm phu nhân uy hiếp, bà không nói hai lời đã lập tức quỳ xuống cầu xin Thanh Hoan: “Tiểu Yên, Tiểu Yên ngoan, cầu xin con, giúp mẹ. Không, giúp dì, con giúp dì nói vài câu đi! Cầu xin con! Không phải con thương dì nhất sao? Thật ra trước kia không phải dì không thương con, mà là, mà là bởi vì hối hận cùng bi thương, cho nên không biết làm thế nào để đối mặt với con thôi!”

Nghe lời bịa đặt lung tung của bà ta, Thanh Hoan vẫn lù lù bất động. Người nhà họ Sầm còn lo lắng nhìn nàng chằm chằm, giống như sợ nàng bị nữ nhân đê tiện Chu Thu Nhuỵ này lừa gạt. Thấy sắc mặt Thanh Hoan như thường, lúc này bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra, kêu bảo vệ đuổi hai mẹ con Chu Thu Nhụy đi.

Ngày hôm sau, các bạn học đều cảm thấy rất kỳ lạ, ngọn gió nào lại đưa nhân vật phong vân như Sầm Gia học tỷ đến đây?!

Nói đến Sầm Gia, trường học không ai không biết. Cô ôn nhu mỹ lệ, tài hoa hơn người, là người đứng đầu khối cấp ba, cũng là nữ thần trong truyền thuyết.

Vì sao hôm nay nữ thần lại xuất hiện trong ban của bọn họ?!

Các thiếu nam thiếu nữ nhóm mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Sầm Gia đang đứng trên bục giảng. Đầu tiên cô cười nhẹ, sau đó nói: “Mọi người buổi sáng tốt lành, hôm nay tôi muốn giới thiệu với các bạn một người, từ giờ trở đi, cô ấy sẽ học lớp A, có thể nói, mong mọi người thay tôi giúp đỡ cô ấy nhiều hơn. Nếu ai dám khi dễ cô ấy, tôi sẽ tức giận đó.” Nói xong, Sầm Gia còn làm biểu hiện nắm chặt tay, chẳng qua là giọng nói cùng hành động của cô đều quá mức ôn nhu, cho nên cũng không có sức thuyết phục bao nhiêu.

Các bạn học nhiệt liệt vỗ tay một trận, Sầm Gia vẫy vẫy tay ngoài cửa: “Ninh Ninh, tới đây.”

Khi Thanh Hoan vừa xuất hiện ở cửa phòng học, tất cả đều ngây người! Vốn mọi người tưởng rằng Sầm Gia đã là đệ nhất mỹ nữ, không ai ngờ được, em gái của cô lại còn đẹp hơn! Hai người không có gì để so sánh, bởi vì hoàn toàn không cùng một loại hình.

Tính cách Sầm Gia ôn hòa, dung mạo nhu mỹ, tú khí đoan trang, cho người ta một loại cảm giác dễ bắt nạt. Mà thiếu nữ ngoài cửa thì không như vậy. Cả người nàng tản ra hơi thở lạnh lẽo, đôi con ngươi ngập nước thâm trầm đáng sợ.

Quan trọng nhất chính là, thiếu nữ lạnh lùng lại có vẻ mặt đặc biệt đáng yêu! Đáng yêu như vậy, gương mặt băng sơn không phải làm người ta e ngại, mà là tương phản manh được không!

Nhưng mà từ khi nào nữ thần còn có một cô em gái vậy? Em gái của cô ấy không phải chỉ có một mình Sầm Âu hay sao?

“Mọi chuyện là như vầy, Ninh Ninh mới là em gái ruột của tôi, Sầm Âu thì không.” Sầm Gia nhoẻn miệng cười. “Về sau phiền mọi người chăm sóc Ninh Ninh nhiều hơn.”

Cô cố ý chỉ nói một nửa, bởi vì nói như vậy càng dễ khiến người ta não bổ. Đừng nói ba mẹ, ông bà nội không bỏ qua cho Chu Thu Nhuỵ cùng Hách gia, cô cũng sẽ không bỏ qua cho Sầm Âu đâu!

Sự quan tâm và yêu quý trước đó với cô em gái kia, giờ phút này làm Sầm Gia cảm thấy vô cùng ghê tởm. Cô rũ mi xuống, che đi sự lạnh lùng trong mắt, một lần nữa ngước mặt lên, cô vẫn là bộ dáng học tỷ ôn nhu.

Thanh Hoan nhẹ nhàng cong người chào, sau đó đi tới vị trí chỉ định ngồi xuống. Nàng nghiêng đầu nhìn về hướng Sầm Gia, khóe miệng hơi cong lên, độ cong này khiến cho nàng thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu! Ít nhất khi đi chuông báo tới giờ học vang lên, Sầm Gia không nỡ rời đi.

Cuối cùng chịu không nổi, cô lại duỗi tay vò đầu Thanh Hoan thành một đống rối bù, lại dặn dò vài câu, sau khi chắc chắn rằng em gái mình nhớ kỹ việc giữa trưa tan học phải chờ ở bên ngoài, Sầm Gia mới xoay người rời đi.

Dù là như vậy, Sầm Gia vẫn còn chưa yên tâm. Đầu tiên cô dặn dò chủ nhiệm lớp, lại dặn dò bạn học, sau lại nghĩ không ổn lắm, cô vẫn là mỗi tiết đều tới nhìn Thanh Hoan một cái mới được, miễn cho con bé này bị gì đó, hoặc chính xác hơn là bị người khi dễ.

Sầm Gia đi rồi, Thanh Hoan ngồi xuống, mở sách vở ra.

Bởi vì thành công trở lại Sầm gia, hơn nữa còn đuổi Hách Âu đi, kế hoạch trở thành học thần của Thanh Hoan đã thành công biến thành số dương! Nàng cảm động mà suýt nữa rơi lệ đầy mặt, nàng đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi...

Mấy ngày tự ở nhà một mình, Thanh Hoan đã chuyên chọn chút thực đơn khỏe mạnh lại dinh dưỡng để trị liệu cơ thể, sau một thời gian, cả người đã hơi có da có thịt, hơn nữa, làn da nàng vốn đã trắng trẻo, càng khiến nàng xinh đẹp nổi bật.

Các bạn học lớp A đều tò mò đánh giá học sinh mới tới, Thanh Hoan cũng không để ý tới bọn họ, lúc nên đọc sách thì đọc sách, lúc nên làm bài thì làm bài, không hề để bọn họ vào mắt.

Tiết đầu là Số học, thầy dạy Toán đầu trọc bụng bia, vóc dáng cao lớn, mặt mũi nhìn cũng tạm được, thấy trong lớp nhiều thêm một Thanh Hoan, trong lòng ông có chút không vui, cảm thấy con bé này chắc chắn đi cửa sau, lập tức đối xử với Thanh Hoan không chút nhân nhượng, hễ gặp nan đề là kêu tên nàng.

Thanh Hoan có Mặc Trạch nơi tay, thiên hạ không lo. Giải một đề còn có thể nói là may mắn, hai đề ba đề cũng đúng, như vậy hơn mười đề thì sao? Đây không thể nào đều là đoán trúng chứ!

Vì thế, ánh mắt thầy dạy Toán nhìn Thanh Hoan từ khinh bỉ biến thành hoài nghi, lại từ hoài nghi biến thành kinh ngạc, cuối cùng thành mừng như điên!

Có phải ông đang dạy một học sinh thiên tài nữa rồi không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.