Canh Miến Tiết Vịt

Chương 11: Chương 11




Edit: Qiezi

[50]

Bỗng nhiên phát hiện bạn trai nhỏ của mình không phải người mà là một con vịt, đúng là trong chốc lát không dễ tiêu hóa.

Cũng may Tông Tĩnh Lê nhanh chóng tìm được thú vui mới.

“Nhã Nhã.” Anh cười dịu dàng: “Biến thành vịt cho tôi xem đi.”

“Không.”

“Biến một lần thôi.”

“Không muốn!” Thái độ Phàn Nhã rất kiên quyết. Vốn dĩ đối phương tiếp thu chuyện cậu là vịt khiến cậu rất vui vẻ, nhưng tiếp thu này có phải quá cao hay không? Vì sao lại có yêu cầu kỳ quái như vậy!

“Em biến một lần đi, chúng ta ra ngoài ăn.” Tông Tĩnh Lê từng bước dụ dỗ.

Phàn Nhã hơi dao động.

“Tôi dẫn em đi chơi, cuối tuần chúng ta đi leo núi, ngắm mặt trời mọc.” Tông Tĩnh Lê gần như làm nũng: “Biến một xíu thôi, được không em?”

“Vậy một lần thôi.” Phàn Nhã thỏa hiệp.

Vì thế cậu trai xinh đẹp trên giường biến mất, chỉ để lại một đống quần áo, bên trong có một cục nho nhỏ gồ lên.

Tông Tĩnh Lê: …………..?

Phàn Nhã: ……………….?

Vải vóc che hai mắt Phàn Nhã, cậu vất vả lần mò trong bóng tối. Vẫn là Tông Tĩnh Lê vớt cậu khỏi đống quần áo, ôm vào lòng. Anh nâng cái bụng ấm áp của vịt vịt, bình tĩnh xoa tới xoa lui lông trên đỉnh đầu vịt vịt.

Còn hôn một cái lên miệng nhỏ của vịt vịt.

Meo Meo nhảy lên giường, lòng vòng quanh Tông Tĩnh Lê kêu meo meo. Bây giờ nó đã không còn tò mò chú vịt mới tới này, vấn đề ở chỗ sen của nó sao có thể vuốt ve con vịt khác! Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!

Meo Meo cố chấp nhét cái đầu xù lông vào tay Tông Tĩnh Lê. Vuốt ve tui, ngay bây giờ!

Tông Tĩnh Lê vuốt cho có lệ, sau đó nhốt Meo Meo ngoài cửa.

Meo Meo: Không phải tui không thấy rõ, thế đạo bây giờ biến hóa lẹ quá.

# Mèo không thể dùng lời nói đòi miêu quyền #

Tông Tĩnh Lê nhìn như bình tĩnh vuốt lông vịt, sau đó lật Phàn Nhã nằm ngửa.

Phàn Nhã: Cạc cạc cạc?

Tông Tĩnh Lê chọc chọc bụng nhỏ mượt mà, lại sờ tới sờ lui.

Phàn Nhã bị sở thích ác ôn của bạn trai làm sợ hãi, muốn xoay người lại nhưng không được, hai chân vịt quơ quào trên không trung.

Phàn Nhã nhìn thấy rất rõ ràng vui sướng không thể che giấu trong mắt Tông Tĩnh Lê!

Ảnh hoàn toàn không yêu tui! Ảnh chỉ muốn vuốt lông vịt thôi! Phàn Nhã căm giận nghĩ. Chia tay, lập tức chia tay!

Phàn Nhã tức giận biến trở về hình người, nhưng quần áo vẫn còn ở chỗ cũ.

….. Có hơi xấu hổ. Cậu kéo chăn che người lại, dáng vẻ hưng sư vấn tội trong nháy mắt chùng xuống.

“Ể, lúc em biến hình không để ý tới quần áo sao?” Tông Tĩnh Lê bật cười: “Sư phụ dạy em như vậy?”

“Không phải!” Phàn Nhã phân bua: “Đây là chuyện ngoài ý muốn! Rõ ràng trước kia anh cũng thấy qua, không phải như thế!”

“Vậy biến lại tôi xem xem?”

“Nằm mơ!” Phàn Nhã quấn chặt chăn.

“Được rồi, vậy không biến.” Tông Tĩnh Lê nói: “Mặc quần áo vào cũng phiền toái, không bằng…”

[51]

Nhưng sau này Phàn Nhã vẫn thường xuyên bị dụ biến tới biến lui.

Đối với chuyện này, Tông Tĩnh Lê chỉ mỉm cười nói: Em làm người vẫn còn non lắm.

[52]

Từ sau khi biết rõ về Phàn Nhã, Tông Tĩnh Lê về nhà thường xuyên gặp được chuyện mới mẻ. Tựa như dưới lòng đại dương, mỗi ngày đều có phát hiện mới, cuộc sống tràn ngập tò mò cùng lạc thú.

Ví dụ như hôm nay, anh mở cửa ra là nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách. Hắn mặc quần đùi sơ mi trắng, đang ôm bạn trai của anh.

Không phải là gian phu ngày đó sao!

Tuy rằng anh biết người này không phải gian phu, nhưng nghĩ đến lúc trước Phàn Nhã cùng anh quậy một trận đòi bỏ đi, hắn không thể thoát khỏi liên can. Anh nghiêm mặt, khụ một tiếng, đóng sầm cửa.

Tông Tĩnh Lê hỏi: “Chào ngài, xin hỏi ngài là?”

“Ai nha, Tông tiên sinh phải không?” Bách Ngạc mỉm cười hiền lành: “Chào cậu chào cậu, ta là sư phụ của Phàn Nhã!”

“Nghe danh đã lâu, cảm ơn anh đã dạy bảo Phàn Nhã.” Tông Tĩnh Lê hỏi: “Xin hỏi nên xưng hô như thế nào?”

Bách Ngạc cười: “Cậu cứ gọi là sư phụ đi!”

Tông Tĩnh Lê: …………..? Tốt xấu gì anh cũng là người có uy tín danh dự!

“Khụ.” Phàn Nhã xấu hổ ho một tiếng: “Anh không cần để ý đến sư phụ.”

“Aiz!” Bách Ngạc thở dài: “Có đàn ông là không cần sư phụ nữa!”

“Vậy ngài tính tới đây làm gì?”

“Cũng không có làm gì.” Bách Ngạc nói: “Ta tới xem Phàn Nhã của chúng ta… Cũng tới xem cậu. Nhìn xem là ai câu hồn của tiểu bảo bối đi mất.”

Phàn Nhã: ………….. Làm sao bây giờ, cảm giác hơi ghê ghê.

Tông Tĩnh Lê duy trì nụ cười, lại hỏi: “Vậy ngài hài lòng không?”

Bách Ngạc rất u buồn cào cào tóc: “Không hài lòng thì sao mà hài lòng thì sao? Nhưng ta nói cho cậu biết, cậu phải đối tốt với nó một chút —— cậu ra ngoài hỏi thăm xem, đám yêu quái ở cái thành Nam Kinh này có ai không biết tên ta?”

“Được.” Anh phải đi đâu hỏi thăm đây?

“Thằng ôn tiểu long ở Nam Hải… Khụ, tiểu long thái tử khá thân với ta, mười vạn hải quân cũng chỉ cần một câu nói của ta.”

“Được.”

[53]

“Đúng rồi, nghe nói cậu mở quán bán thịt vịt?” Bách Ngạc nói: “Nhã Nhã không thích, đóng cửa đi.”

“Tôi đã nói rồi, đó là do ba tôi mở, không phải của tôi.” Tông Tĩnh Lê giải thích.

Bách Ngạc hỏi: “Vậy cậu làm gì?”

“Tôi… Bây giờ tôi đang khôi phục hệ sinh thái.”

“Ừm, còn được quốc gia hưởng ứng kêu gọi.”

“Quá khen, quá khen.” Tông Tĩnh Lê nói: “Chủ yếu là vì bảo vệ sinh thái, giữ lại non xanh nước biếc, cho vịt hoang trong thiên hạ một mảnh trời đất tự do!”

[54]

Bách Ngạc hay kéo Phàn Nhã trở về, để cậu tu luyện trong động phủ, phòng ngừa lại xảy ra chuyện tự dưng biến thành vịt.

“Aiz.” Bách Ngạc ngửa mặt thở dài: “Không gặp con thường xuyên, nhớ quá.”

“Trước kia không thấy sư phụ nhớ nhung con như vậy…”

“Trước khác giờ khác.” Bách Ngạc nói: “Cho dù không cần mẫn tưới nước bón phân thì cũng là cải trắng ta trồng ra. Trong lúc nhất thời vô ý bị heo đùn đi mất, có thể không đau lòng sao!”

“Sư phụ cũng quá vô ý.” Phàn Nhã nói: “Lần trước chính miệng sư phụ nói thích làm gì thì làm, không cần nhớ người.”

Bách Ngạc vô cùng đau đớn: “Vi sư đã nói hết lời rồi! Ai ngờ bé con ngoan như vậy lại có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa này chứ!”

[55]

Phàn Nhã đã quyết định sinh sống trường kỳ tại nhân gian, cứ ru rú ở nhà cũng không phải cách, cậu thương lượng với Tông Tĩnh Lê tìm chuyện để làm.

“Em có thể học chút kiến thức.” Tông Tĩnh Lê đề nghị: “Nếu không muốn ra ngoài học thì tôi mời gia sư cho em. Em cảm thấy hứng thú với thứ gì?”

Phàn Nhã đáp: “Em muốn… Em muốn học thứ gì đó có thể giúp đỡ anh.”

“Ừm cái này… Thời gian học tương đối dài.”

“Không sao, em từ từ học cũng được.” Phàn Nhã chỉ vào giá sách cực lớn chiếm một mặt tường trong phòng làm việc: “Sách nào đây anh?”

Tông Tĩnh Lê chỉ một loạt sách: “Ở đây này.”

Phàn Nhã nhìn lướt qua, 《 Đại cương khống chế ô nhiễm 》, 《 Nguyên lý hóa học phổ thông 》, 《 Giám sát hoàn cảnh 》, 《 Công trình cơ học 》......

Tông Tĩnh Lê đè tay Phàn Nhã đang đặt trên giá sách rồi lại lấy ra một quyển sách: “Đừng vội, em có thể học cái này trước.”

《 Toán học năm năm tiểu học (thượng) 》

[56]

Sau khi học xong toán cấp 2, Phàn Nhã bỏ cuộc. Cậu thu tay đúng lúc, bỏ tà theo chính, học mỹ thuật tạo hình.

Cậu chỉ là một con vịt thôi, tại sao phải làm khó dễ bản thân chứ?

360 nghề, nghề nào cũng có chuyên gia. Vẽ vời có thể thu hút mọi người hướng về thiên nhiên, cũng là cống hiến một phần vì sự nghiệp bảo vệ môi trường!

[57]

Tông Tĩnh Lê như một người ba hiền hậu, bưng một ly sữa bò nóng cho Phàn Nhã chong đèn chăm chỉ đến khuya.

“Đừng xem nữa, cứ từ từ.”

“Ừ…”

“Đói không?”

“Không đói.” Phàn Nhã uống một ngụm sữa: “Còn anh?”

“Tôi đói.”

“A?” Phàn Nhã suy tư: “Hay là kêu dì Lưu làm chút đồ ăn cho anh? Anh muốn ăn cái gì?”

“Tôi muốn ăn vịt.”

Phàn Nhã kinh hãi: “Không phải nói không ăn thịt vịt nữa sao!”

Tông Tĩnh Lê liếm vệt sữa bên môi cậu, tiến đến bên tai cậu khẽ khàng: “Tôi muốn ăn chú vịt con này.”

[58]

Tông Tĩnh Lê đã dẫn Phàn Nhã về nhà, nhưng Phàn Nhã vẫn chưa dẫn Tông Tĩnh Lê đến nhà cậu. Cậu mời Tông Tĩnh Lê về thăm nhà.

Phàn Nhã chỉ vào hồ Huyền Vũ nói: “Trời đất là nhà…”

“Phụt.”

“Không được cười!” Phàn Nhã nói: “Chỗ của sư phụ cũng rất chán… Bỏ đi, thật sự rất nhàm chán.”

Tông Tĩnh Lê cười: “Nơi đẹp như vậy, sao có thể buồn chán?”

“Bởi vì không có anh nên buồn chán.”

“Tôi mời gia sư dạy em học, có dạy em tỏ tình sao?”

“Tình tự tới, không cần dạy, tự học thành tài.” Phàn Nhã rầm rì.

Nói xong, cậu hơi đỏ mặt quay đầu đi, lảng sang chuyện khác: “Trời đẹp, chúng ta đi dạo đi.”

Gà gáy bên hồ Huyền Vũ, Phàn Nhã hỏi Tông Tĩnh Lê: “Anh biết nơi này cầu gì không?”

Tông Tĩnh Lê lắc đầu, giả vờ không biết.

Phàn Nhã cố chấp hỏi: “Anh đoán đi!”

“Cầu tài phú?”

“Không phải.”

“Cầu chức tước?”

“Sai!”

“Cầu học vấn?”

“Lại sai!”

“Chẳng lẽ là cầu con cái?”

“Vẫn không đúng!”

“Đoán không ra.”

“Anh thử đoán đi.” Phàn Nhã nài nỉ.

Tông Tĩnh Lê lắc đầu: “Không đoán được, em nói đi?”

Phàn Nhã ngại ngùng trả lời: “Là… Là cầu tình duyên!”

“A?” Tông Tĩnh Lê cười cười: “Em có tôi còn chưa đủ, muốn cầu tình duyên?”

“Cái gì chứ?” Phàn Nhã tức giận: “Em muốn cầu nguyện chúng ta mãi bên nhau…Vĩnh viễn bên nhau.”

Đang ở mùa anh đào, cánh hoa bay lả tả. Bọn họ đứng dưới ánh trăng, hôn nhau dưới tán cây rậm rạp.

Một cánh đào đáp xuống chóp mũi Phàn Nhã, cậu nói: “Tông tiên sinh, em rất thích anh, vô cùng vô cùng thích anh.”

“Ừ.” Tông Tĩnh Lê đáp lời: “Chúng ta sẽ luôn bên nhau, mãi mãi.”

[ HOÀN ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.