Sandra Gates ở vào khoảng độ tuổi với Marc. Trông cô khá xinh xắn với mái tóc vàng đã khử màu và móng tay sơn màu tím. Chiếc xe moóc cắm trại cũ kỹ của cô, nằm cạnh hai chiếc xe moóc trông cũng cũ kỹ thê thảm như vậy, đỗ tại một bãi đất cắm trại bẩn thỉu ở vùng ngoại ô của Floresville. Rõ ràng là cô không thích việc họ bất ngờ đến chỗ cô. Chỉ đến khi Marc đưa ra lệnh khám xét thì cô mới chịu mời họ vào.
Họ ngồi trên ghế sofa rải đầy quần áo, báo chí và giấy gói kẹo. Trong khi Marc thông báo với cô về mục đích chuyến viếng thăm thì Josie lén lút giấu một vài mẩu giấy gói kẹo trong suốt vào túi mình.
Sandra thả mình xuống ghế, trề môi dưới tạo thành cái bĩu môi hờn dỗi.
- Tôi chỉ là một người bạn của Dale, thế thôi. - Cô khoát tay một cách uể oải và nói.
Một viên kim cương to sáng chói trên ngón tay đeo nhẫn ở bàn tay phải của cô. Một chiếc nhẫn mà chắc chắn cô ta không thể có được từ một chiếc túi thần kì.
- Tôi chẳng có chút liên quan nào đến cái chết của Dale cả. Không một tí liên quan nào cả. - Cô nói.
- Nhưng chúng tôi có buộc tội cô đâu, cô Gates. - Josie trấn an. - Chúng tôi chỉ muốn biết liệu Dale có viết thư từ gì cho cô nói về việc anh ta được chuyển đến nhà tù Wayne Correctional Institute không.
Người phụ nữ trẻ chau mày. Cô nhìn ra phía cửa sổ trước khi quay trở lại với những vị khách. Cô trả lời nhưng không nhìn thẳng vào những người đối diện:
- Tất nhiên là tôi biết anh ấy được chuyển đi. Anh ấy có viết cho tôi một bức thư.
- Trong thư anh ta có nhắc đến cách mà anh ta được chuyển đi không? - Marc hỏi, giọng ngây thơ.
Sandra nhìn anh một chút, vẻ lo lắng.
- Ý anh muốn nói gì?
- Wayne Correctional Institute là nhà tù quốc gia. - Anh giải thích. - Vậy mà cho đến khoảng một tuần trước khi chết, thì Jennings vẫn ở trong nhà tù liên bang ở Austin. Chúng tôi băn khoăn làm thế nào mà anh ta có thể được chuyển đến Wayne và có thể tham gia lao động công ích.
Sandra khoanh tay trước ngực và nhìn anh một cách lạnh lùng.
- Anh ấy không nói gì với tôi cả. Tất cả những gì tôi biết chỉ là sẽ dễ được gặp anh ấy trong nhà tù mới... Ý tôi muốn nói là sẽ dễ gặp anh ấy hơn nếu như anh ấy không bị giết.
- Thưa cô, chúng tôi biết là cô có biết anh ta trước khi anh ta bị kết án. Và cô có đến thăm anh ta ở Austin, cũng như ở San Antonio.
Sandra bắt tréo chân, bắt đầu đung đưa bàn chân, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Đúng thế. Vậy thì sao?
Làm ra vẻ không để ý đến câu hỏi, Marc đưa mắt nhìn xung quanh. Đôi mắt nhạt màu của anh dừng lại trước chiếc máy tính cổ trang bị thêm một chiếc máy in. Bộ máy tính có vẻ như rất đáng giá, rất đáng ngạc nhiên nếu như đánh giá nó ở phần trang trí.
- Cô thích máy tính đúng không? - Anh hỏi với giọng nhẹ nhàng, khéo léo đổi chủ đề. - Tôi không phải là fan của máy tính, nhưng chúng tôi buộc phải dùng máy tính trong công việc, cũng như trong tất cả các văn phòng khác của mọi đơn vị.
Sandra có vẻ thư giãn.
- Ồ vâng, tôi say mê tin học. Tôi đã theo học nhiều khóa lập trình trong một trường kỹ thuật.
Cô chỉ lên tấm bằng của mình được treo trên tường, phía trên một tấm ván đặt trên những cái giá đỡ được dùng để làm bàn làm việc. Marc đứng dậy để có thể nhìn tấm bằng và nhân tiện có thể nhìn chiếc máy tính gần hơn. Đúng là một chiếc máy tính model mới nhất và có rất nhiều cải tiến. - Anh nhận xét khi nghiêng người về đống đĩa CD rải rác xung quanh. Một trong số đĩa đó là phần mềm của PAO.
- Thật ấn tượng! - Anh kêu lên và quay về chỗ ngồi. - Cô đã theo học trong bao lâu?
- Một năm rưỡi. Tôi tự trả kỳ thực tập bằng khoản tiền bo của tôi. Tôi làm phục vụ trong một nhà hàng bên đường cao tốc gần San Antonio.
- Tôi cũng thế, tôi cũng đã làm phục vụ bàn khi 17 tuổi. - Anh nói, liến thoắng như khi anh nói về trời mưa và về thời tiết đẹp vậy. - Đúng là nếu không có tiền bo thì chúng ta chẳng nhận được là bao.
- Đúng thế! Tôi đã chán ngấy cảnh nghèo khổ rồi... Giờ tôi không thật sự giàu có, nhưng tôi kiếm được cũng khá. Tôi làm những phần mềm trò chơi. Phần mềm mới nhất của tôi đã nhận được giải thưởng của một tạp chí chuyên về tin học. Tôi đến từ xa, anh chị biết đấy. - Cô nói, không phải là không có phần hãnh diện.
- Vâng, có thể thấy rõ điều đó. Chiếc máy tính này đáng giá nghìn vàng ấy chứ. Thuộc hàng xịn đấy.
Cô gái trẻ lắc đầu, vẻ cảnh giác.
- Cũng cần phải có công cụ tốt để kiếm ăn chứ.
Cô thôi bắt tréo chân và đứng dậy.
- Thôi, - cô nói và nhìn nhanh vào đồng hồ đeo tay. - Xin lỗi anh chị, nhưng không thì tôi sẽ bị trễ mất.
Đến lượt cả hai người đứng dậy.
- Không sao, - Marc lịch sự nói. - Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, cô Gates.
- Tại sao cơ? Tôi có biết gì đâu.
- Tôi thấy buồn cho Jennings. Nói thật là tôi không nghĩ anh ta giết ông Henry Garner.
Sandra chợt đỏ mặt, cô cắn môi. Gương mặt cô trở nên im lìm.
- Dale chỉ là một kẻ thua cuộc. Một kẻ ngu ngốc đáng thương.
- Anh ta không phải là xấu. - Josie nói. - Anh ta cũng có nhiều đức tính tốt.
- Để dành cho những kẻ đã lợi dụng anh ta... Xã hội đầy rẫy những kẻ chỉ lợi dụng người khác và thoát ra một cách tuyệt vời.
Josie định hỏi những gì cô ta nghe được đâu đó thì Marc đã cầm tay cô và kéo cô ra ngoài, sau khi chào tạm biệt Sandra.
Khi quay ra xe, Josie muốn biết vì sao Marc lại muốn cô đi đột ngột như thế.
- Bởi vì em sắp sửa hỏi cô ta là kẻ nào lợi dụng những người khác. Điều đó sẽ là một sự vụng về. Người phụ nữ này không đáng tin cậy. Nếu cô ta nhận được nhiều tiền như cô ta khoe khoang thì cô ta không phải sống trong một cái xe moóc cắm trại bị hoen gỉ và sẽ không phải đi đôi giày cũ đến ba năm như vậy. Viết những phần mềm trò chơi trên máy tính không thể giải thích được viên đá quý mà cô ta đeo trên ngón tay, cũng như cái máy tính và máy in của cô ta. Một số cái đĩa trong đống đĩa CD của cô ta đáng giá đến hơn 600 đôla.
- Anh cho là chính Dale là người tặng cô ta chiếc nhẫn đó?
- Nếu viên kim cương là thật - thì theo ý anh, trong trường hợp này - có thể như vậy. Anh nghĩ là chính cô ta là người đã đột nhập vào máy tính để chuyển Jennings đến Floresville.
- Em cũng dồng ý với anh. Nhưng chúng ta vẫn chưa có được bằng chứng.
- Chúng ta vẫn chưa có bằng chứng. Bằng mọi giá phải báo cho các chuyên gia về tội phạm công nghệ cao của thẩm phán, cũng như cho anh bạn Douglas của em. Anh cá là cô Gates này rất có kinh nghiệm trong việc đột nhập vào máy tính và chính cô ta đã xóa mọi dấu vết của công việc của mình trên đĩa cứng. Nhưng chúng ta vẫn chưa biết được.
- Dù sao đi chăng nữa thì có ai đó đã trả tiền cho cô ta trong việc di chuyển Dale. Chắc chắn là cô ta không làm việc đó chỉ để vừa lòng mình.
- Hoàn toàn đúng. Cô ta có vẻ như rất thích tiền. Chắc chắn Jennings không phải là người duy nhất tặng quà cho cô ta. Anh hoàn toàn tin là cô ta có thể phục vụ cho một đống phân nếu như nó mang lại lợi cho cô ta.
- Theo bà Jennings cho biết thì người phụ nữ mà Dale gặp rất thích kẹo bạc hà. Em đã lấy trộm được cái này.
Cô chìa cho anh xem cái giấy gói kẹo.
- Ừ, - anh nói, - kẹo nhập khẩu. Cô ta có những sở thích xa xỉ, với một người sống trong một chiếc xe moóc cắm trại cũ kỹ như cô ta.
- Cái này không ngăn cản được cái kia.
- Em nói là bạn của Jennings thích kẹo đắt tiền. Bà Jennings có nói thêm điều gì không?
- Không. Đó gần như là thông tin duy nhất của bà ấy.
- Không sao. Mỗi một chi tiết, ngay cả những chi tiết không đáng kể nhất cũng có tầm quan trọng của nó.
- Tại sao anh không muốn cô ta nghi ngờ?
- Bởi vì anh định yêu cầu cảnh sát trưởng theo dõi đường dây điện thoại của cô ta. Có rất nhiều dấu hiệu có khả năng chứng tỏ là Sandra Gates có dính dáng đến vụ này. Và nếu điều đó là đúng thì cô ta sắp tàn đời rồi. Kẻ giết người sẽ không muốn cô ta nói những gì cô ta biết với nhân viên điều tra.
- Như vậy là cô ta đang gặp nguy hiểm?
- Chính xác.
Josie lôi ra một tập tài liệu trong túi của mình và bắt đầu giở trang.
- Còn một người khác mà chúng ta còn phải thẩm vấn... Một người hùn vốn với Jake Marsh, - cô nói và nhíu mày. - Hắn ta tên là Jonny York. Hắn có một tập hồ sơ dài như cánh tay nhưng mới chỉ bị bắt có một lần. Hắn bị nghi ngờ là đã giết người, sau đó được thả vì không đủ bằng chứng. Hiện hắn đang trong giai đoạn thử thách. Theo những gì chúng ta biết thì hắn có sở thích là chơi billard. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy hắn đang chơi ở câu lạc bộ Mesquite Street.
- Chắc chắn là không phải vào lúc này rồi.
Đỗ xe dọc theo vỉa hè, Marc bật chiếc máy tính cá nhân, đợi hệ thống khởi động, sau đó gõ mật khẩu, theo đó là cái tên York. Sau một vài giây, một biểu tượng xuất hiện. Anh nháy vào biểu tượng đó.
- Chính là tập tin mà chúng ta cần. - Josie vui mừng kêu lên.
- Anh biết. Anh không làm được chuyện gì mà lại không có nó.
Một tập tin với các dữ kiện dài hiện ra trên màn hình, cùng với ảnh của kẻ bị tình nghi. York trông giống với bất kỳ ai, với mái tóc mịn và thưa, mắt nhỏ. Một dáng vẻ thân thiện một cách lạ thường, - Josie nghĩ.
Marc cho xổ ra những thông tin. Cuối cùng thì địa chỉ của York cũng hiện ra.
- Tuyệt quá phải không? - Anh kêu lên, giọng hoan hỉ. - Thế mà trước đây, chúng ta đã phải mất hàng giờ để thẩm vấn mọi người trước khi biết hắn sống ở đâu.
- Đúng, chúng ta đã mất một khoảng thời gian ngớ ngẩn.
- Hắn sống cách đây sáu khu nhà. Chắc hẳn là hắn đang yên trí kê cao gối mà ngủ. Chúng ta sẽ đánh thức hắn dậy.
Cho dù mật độ giao thông buổi sáng khá dày đặc, nhưng họ mất không hơn năm phút để đến địa chỉ cần đến. Khi bước xuống khỏi xe mui tràần, họ thấy một chiếc ri đô động đậy sau cửa sổ của tầng trệt. Sau một giây rùng mình, một cánh cửa đóng sập lại sau căn nhà.
- Hắn đang định chuồn! - Marc kêu lên. - Josie, dừng lại ở sau. Có thể hắn có vũ khí.
Anh rút khẩu colt của mình ra khỏi bao và đi dọc theo ngôi nhà về phía sau.
Tim đập loạn xạ, Josie đi vòng sang mặt bên của ngôi nhà. Marc đang cố gắng một mình tóm cổ tên tội phạm mà không cần chi viện. Tuy nhiên, cô không phải là cảnh sát, nhưng cô cũng hy vọng nếu cô bắt gặp kẻ bỏ trốn, cô sẽ làm hắn bị bất ngờ đủ để hắn phải chạy vòng lại phía của Marc. Ngay cả khi hắn có vũ khí, hắn cũng sẽ không bắn vào một phụ nữ vô hại.
Một tiếng súng làm cô bật khỏi những suy nghĩ của mình. Brannon! Không suy nghĩ gì nữa, cô lao ra về phía sau của căn hộ, và trông thấy một người đàn ông nhỏ bé trán hói. Một hình dáng rất quen thuộc... nhanh nhẹn quay lại sát gần cô. Đột nhiên cô thấy đau dữ dội ở cánh tay, ngay trước khi nghe thấy tiếng súng nổ. Thật kỳ lạ, cánh tay của cô trở nên rất nặng nề.
Lại có một tiếng súng nữa. Người đàn ông chầm chậm quay lưng lại, đánh rơi súng của mình. Marc lao vào tấn công như một con ác thú và quật ngã hắn xuống đất đồng thời vắt tay hắn lên trên cổ. Nhanh như trở bàn tay, anh đã khóa tay hắn lại. Đã từng trông thấy anh bắt những con bò bằng dây thòng lọng nhanh như một luồng ánh sáng nên Josie thấy cảnh này có gì đó rất giống với một cuộc biếu diễn chế ngự dã thú. Không ai sánh được bằng anh trong việc bắt lũ gia súc... Quái quỷ, cô đang nghĩ gì vậy? Nhưng tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy yếu ớt thế này?
Marc nhìn cô lo lắng. Một vết máu loang lổ trên áo vét màu be của cô, và hình như cô đang sắp ngất đi.
Lầm bầm nguyền rủa, anh đút khẩu colt vào trong bao, rồi lao về phía cô. Rút điện thoại di động ra, anh bẩm 911, thông báo địa chỉ họ đang ở và yêu cầu gọi cứu thương cùng viện trợ.
Anh đỡ lấy Josie đúng lúc cô đang quỵ xuống và đặt cô xuống đất. Rất nhanh chóng, anh tháo cà vạt, sau đó vén tay áo vét lên, anh buộc garô quanh vết thương của cô.
Cô không cử động được. Cô cảm thấy toàn thân mình, từ đầu đến chân đang run rẩy.
- Em cảm thấy rất kỳ lạ. - Cô thì thào, miệng hé cười.
- Em đừng nói gì nữa.
Anh xé tay áo vét của cô bằng một động tác dứt khoát để kiểm tra vết thương. Tạ ơn Chúa, xương không bị ảnh hưởng. Viên đạn đã đi vào bắp tay và xuyên qua đầu bên kia. Anh chặn một cái bút bi vào giữa nút buộc và xoay nó để siết chặt nút buộc garô với hy vọng cầm được máu. Sau đó, anh ấn mạnh xuống vết thương.
- Bọn họ đang làm cái quái gì vậy?- Anh cáu gắt.
Không hề có tiếng còi báo động nào cả.
Cảm giác đau nhói xuyên qua người cô, ở chỗ mà ngón tay của Marc đang ấn vào. Mặt đường lát đá giăm dưới lưng cô lạnh lẽo. Những viên sỏi nhỏ làm trầy da cổ của cô. Cô mở mắt nhìn Marc, có cảm giác như là cô đang ở bên ngoài hoạt cảnh này vậy.
- Bị ở động mạch phải không?
Giọng cô thì thào một cách kỳ lạ bên tai anh. Cô nói lúng búng và không thể nào nói rõ thành tiếng được.
- Đúng.
Anh tiếp tục ấn mạnh xuống vết thương. Máu bắn ra dưới bàn tay anh. Máu cũng dính ở khắp nơi. Trên mặt đường rải nhựa, một chất lỏng màu đỏ nhót dính tạo thành những vũng máu nhỏ. Cô cảm nhận thấy mùi của nó. Mùi của kim loại...
- Vì tất cả những điều dại dột trong cuộc đời của em, Josie, em hãy cố chịu đựng! - Anh lẩm nhẩm. - Lạy Chúa, cái xe cứu thương trời đánh ấy đâu rồi?
Bất chấp những nỗ lực của anh, dòng máu vẫn cứ phun ra. Anh biết rõ rằng nếu anh không cầm được máu thì Josie sẽ có thể bị chết.
Cô lặng lẽ ngắm nhìn anh, đôi mắt cô như bị một làn sương mù che phủ. Cô trông thấy một tia chớp của cơn giận dữ bất lực lóe lên trong mắt anh.
- Marc, - cô thì thào, như thể đang bị giày vò bởi sự bàng hoàng. - Vì sao anh không nói một lời chia tay với em?
Tiếng còi cứu thương rất nhỏ đã vọng lại từ xa.
- Sao cơ?
Anh vẫn tiếp tục ấn vào vết thương, bỏ mặc kẻ bị tình nghi bị còng tay đang nằm cách họ hơi xa một chút.
- Không một lá thư, không một cuộc điện thoại... Anh đã ra đi mà không nhìn lại một lần... Em đã muốn chết..
Đột nhiên, cô quặn người lại.
- Dừng lại đi! - Cô kêu lên. - Anh làm em đau!
- Cố chịu đựng còn hơn là phải chết! - Anh nói rít qua kẽ răng.
Cuối cùng thì xe cứu thương cũng đến nơi. Tỏ ra rất giận dữ, Marc bắt đầu lớn tiếng kêu la những nhân viên cấp cứu. Josie mỉm cười. Rõ ràng là anh sẽ không bao giờ thay đổi. Cô nhắm mắt lại, không cảm thấy sự ồn ào bên cạnh mình nữa. Cứ thế, cô để cho mình chìm vào cơn đau đớn.
***
Nằm trên băng ca, Josie cảm thấy người ta đang đẩy cô vào một căn phòng nhỏ. Marc vẫn luôn ở bên cạnh cô. Cô đang ở trong bệnh viện. Cô cảm thấy mình hoàn toàn mất thăng bằng. Chắc chắn là người ta đã tiêm cho cô thuốc giảm đau.
Một lúc sau, một bác sĩ bước vào phòng, ông ta kiểm tra vết thương và thông báo rằng phải xử lý ngay lập tức. Liền ngay sau đó, các cô y tá đã vây lấy xung quanh để gây mê, và thêm thuốc kháng sinh vào bình tiếp thuốc nhỏ giọt. Khi ông bác sĩ bắt đầu khâu miệng của vết thương, Marc nắm lấy tay Josie và giữ chặt trong tay mình.
- Anh đã tóm được hắn rồi đúng không? - Cô hỏi, giọng buồn ngủ.
- Ừ. Hắn đã được chuyển đến đây cùng lúc với em. Chắc là hắn đang được làm hồi sức, trong khi chờ được gắp bỏ viên đạn. Hắn sẽ phải chịu đau nhiều hơn em nhiều, tin anh đi.
- Anh luôn là một tay súng giỏi. Anh rút súng ra nhanh hơn bất kỳ ai. Thế mà anh không giữ một kỷ lục nào ư?
- Em gặp may đấy. - Anh nói, giả tảng như không nghe thấy lời tán dương của cô. - Từ giờ cho đến cuối cuộc điều tra, em có nguy cơ còn được biết nhiều điều về vết thương vì đạn đấy.
- Đúng là cô ấy đã rất gặp may, - Ông bác sĩ cắt ngang. - Cô sẽ bị đau trong một vài ngày. Tôi sẽ kê cho cô thuốc kháng sinh. Cô có ai có thể ở cạnh cô tối nay không?
- Không, - cô khẽ nói.
- Có, - gần như cừng lúc đó, Marc nói luôn.
Ông bác sĩ húng hắng ho.
- Nếu không, chúng tôi sẽ cho cô nhập viện.
- Tại sao chứ? - Cô hỏi lại. - Chỉ là một vết xước thôi mà.
- Cô sẽ không nói như thế đâu khi thuốc giảm đau hết tác dụng.
Bác sĩ quay sang phía Marc.
- Anh cần phải điền vào một tờ khai về viên đạn này.
- Josie làm việc trong văn phòng của chưởng lý. Cô ấy là một điều tra viên đã được rèn luyện, nhưng cô ấy không được phép mang súng. Vả lại, đáng lẽ cô ấy phải nghĩ đến điều đó trước khi lao đến cứu tôi, trong khi tôi đang cố gắng hạ kẻ bị tình nghi... Đừng làm như thế nữa nhé Josie. - Anh nói, giọng rất dịu dàng.
- Em sẽ không làm như thế nữa đâu. Anh đừng lo, em sẽ chịu đựng được. Và rồi em sẽ có vài chuyện thú vị để viết trong hồi ký của mình nữa chứ.
- Tất cả là lỗi của anh, - anh tự trách mình, không đế ý đến vẻ hài hước của cô. - Anh đã làm cho em bị nguy hiểm. Theo lẽ thì anh sẽ phải chăm sóc em cho đến khi em có thể đi lại được.
Anh cắt ngang sự phản kháng của cô và giơ tay lên.
- Em cũng sẽ làm như vậy nếu như người đó là anh.
Cô thở dài.
- Thôi được.
***
Trong khi cô chờ đơn thuốc của mình thì Marc đi dọc theo hành lang về phía phòng phẫu thuật nơi mà người ta đã đưa tù nhân của anh đến. Anh nhận ra viên cảnh sát trẻ tuổi đang đứng đợi trước cửa. Anh ta là phụ tá của cảnh sát trưởng hạt Bexar mà phạm vi xét xử của ông ta trải dài cho đến tận rìa phía Nam hạt Wilson. Thoạt trông thấy Marc, anh ta mỉm cười.
- Anh làm hay quá, cảnh sát đặc nhiệm! - Anh thốt lên và chìa tay ra với Marc. - Đã vài tháng rồi chúng tôi chạy theo tên khốn này. Chúng tôi đã làm cho hắn phải nhận là đã tấn công nghiêm trọng - hắn đã suýt bắn chủ một cửa hàng bán rượu. Hắn say mèm khi lái xe nhưng cũng đã vượt được chúng tôi.
- Hắn đã bắn vào cộng sự của tôi. - Marc tức giận nói với anh cảnh sát. - Cô ấy không có súng.
- Ái chà! Không phải là một người có thể bắt được York. Hắn có thể bán cả cha mẹ mình chỉ để đổi lấy ba xu. Chúng tôi đang nghi ngờ hắn là một trong số tay chân của Jake Marsh. Cảnh sát tư pháp của San Antonio hẳn là sẽ rất vui bắt giam hắn vì vụ giết Jennings, nhưng vẫn thiếu bằng chứng.
- Hãy cho chúng tôi một ít thời gian.
Marc ngập ngừng trước khi nói tiếp.
- Hình như tôi đã trông thấy hắn ở đâu đó.
- Hôm qua anh có đến dự đám tang của Jennings không?
- Có, nhưng...
- Anh có nhớ viên mục sư không?
Anh cố giữ hơi thở.
- Viên mục sư! Thật chó má! Thế mà tôi đã nghĩ là hắn bị căng thẳng là do đứng trước đám đông... Hắn làm cái quái gì ở đám tang đó?
- Có thể hắn đang tìm cách chuẩn bị cho nạn nhân mới của mình. Chỉ có Chúa mới biết là ai.
Marc nắm chặt tay trong túi quần. Anh đang suy nghĩ. Nếu như tên mục sư giả kia là một kẻ giết thuê thì việc hắn tham dự vào đám tang của Jennings cho thấy hắn đã biết ai sẽ là nạn nhân tiếp theo. Và nếu Josie và anh không quyết định đến hỏi thăm hắn vào cùng buổi sáng hôm ấy thì có thể hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.
Nhiệm vụ bây giờ là tìm ra là ai là mục tiêu mới của hắn. Và tại sao?
***
Marc luôn nghĩ đến câu hỏi đó khi anh đến đón Josie. Quãng đường đi diễn ra trong im lặng. Cô vẫn còn yếu để có thể nói được. Sau khi đỗ xe trước cửa nhà mình, anh ôm cô vào lòng và bế cô đến bên thang máy, dưới con mắt của những người hiếu kỳ. Khi đã lên đến tầng nhà mình, anh gặp một trong số những nhân viên an ninh.
- Bill, cậu làm ơn lấy chìa khóa của tôi và mở cửa giúp tôi.
- Tất nhiên rồi, - người kia nói rồi nhìn anh và Josie một cách tò mò.
- Cô ấy vừa ra viện.
- Một nơi kỳ quặc để tán tỉnh đấy Marc ạ. - Bill nói đùa với anh. - Tất nhiên là nếu đó là cách duy nhất để có thể tìm thấy một cô nhân tình...
- Thôi đi! Cô ấy bị trúng đạn. Tôi không thể để cô ấy ở lại một mình. Cô ấy không có gia đình...
- Bị trúng đạn à?
Bill mở cửa trước khi trả lại cho Marc chùm chìa khóa. Lúc ấy anh ta mới nhận ra cánh tay bị băng bó của Josie sau tay áo bị rách.
- Có lẽ cô ấy sẽ tốt hơn nếu ở bệnh viện, đúng thế không?
- Chỉ hơi đau một tí thôi. - Cô nói nhỏ.
Đầu áp vào ngực Marc, cô nghe thấy rõ tiếng đập của trái tim anh. Chiếc phù hiệu của cảnh sát đặc nhiệm, cứng và lạnh, cọ vào má cô và làm cô đau, nhưng cô không còn đủ sức để cử động nữa.
- Anh ấy không định làm tôi bị thương, - cô nói một cách khó khăn.
- Bây giờ cậu còn bắn cả vào phụ nữ nữa hả Marc? - Bill hỏi anh, hai mắt anh ta mở to ngạc nhiên.
- Đương nhiên là không rồi, đồ ngốc ạ! Một kẻ khả nghi đã bắn trượt. Còn tôi thì bắn vào hắn. Hiện giờ thì hắn đang được phẫu thuật.
- Xin lỗi cô. - Bill nói với Josie, còn cô thì đang khép hờ mắt nhìn anh ta. - Khi nào cô bình phục, hy vọng là người ta sẽ cho hai người đến chào hỏi kẻ tấn công đó một chút.
- Ồ vâng. Cùng với hai khẩu súng lục, mỗi tay một khẩu. - Cô thì thầm. - Ôi Marc, em thấy buồn ngủ quá.
- Này, chúng ta đi thôi. Cảm ơn Bill.
- Không có gì.
Nhân viên an ninh đẩy cánh cửa và nở một nụ cười tươi với Josie, sau đó anh ta nháy mắt với Marc.
- Thực là vẫn còn có người gặp may!
Dứt lời, anh ta đã quay đi trước khi Marc có thể kịp đáp lời.
***
Anh bế Josie vào phòng dành cho khách và nhẹ nhàng đặt cô nằm ngủ trên tấm phủ giường màu be và hạt dẻ có hoa văn hình học. Sau đó anh tháo giày cho cô, cỏi váy, áo vét và áo sơ mi dính đầy máu của cô. Khi trên người cô chỉ còn lại quần áo lót, Marc cố gắng không nghĩ đến tấm thân ngọc ngà chỉ còn lại một chút quần áo và mùi hương hoa hồng của cô.
Anh nâng cô dậy, kéo tấm ga trải giường ra rồi đặt cô lên giường và đắp chăn cho cô. Sau đó, anh lùi lại, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt cô. Một vài lọn tóc bị xổ ra khỏi búi tóc của cô. Marc tháo bỏ cặp kính của cô rồi đặt lên trên bàn ngủ. Anh định nhẹ nhàng sửa lại mái tóc cho cô, rồi, không thể cưỡng lại một sự thôi thúc đột nhiên bùng phát, anh tháo tung những chiếc cặp tóc của cô ra. Thế là những lon tóc như những diềm xoắn mạ vàng của cô rủ xuống bàn tay anh.
- Ôi, không, - cô lúng búng thì thào. - Em sẽ không thể gỡ rối được chúng đâu.
- Cứ để thế đi em. Em có mái tóc đẹp nhất mà anh chưa từng thấy.
Nói đến đó, anh bỗng xổ hết tóc của cô ra. Mái tóc của cô như một vầng hào quang bao quanh gương mặt nhỏ nhắn đang tái xám của cô. Một nụ cười dịu dàng nở trên môi anh.
- Em mệt phải không?
- Rất mệt... Xin lỗi vì đã làm phiền anh.
- Em không làm phiền anh. Anh sẽ quay trở lại văn phòng, và sẽ trở về khoảng bảy giờ rưỡi. Em hãy nghỉ ngơi đi. Ngay khi em thấy khỏe hơn, chúng mình sẽ lại cùng nhau làm việc.
- Đồng ý.
Cô ngước mắt nhìn anh.
- Không phải lỗi của anh. - Cô thì thầm.
Gương mặt của Marc bỗng trở nên trầm tư.
- Đáng lẽ anh phải nghĩ ra là em muốn làm anh hùng.
- Anh có ở đó cũng không làm được gì.
- Nhưng em là người bị thương. Đáng lẽ anh phải ở vào chỗ của em mới đúng.
Cô mỉm cười.
- Anh ghen à?
- Anh á? - Anh giả vờ tức giận. - Em mê sảng rồi.
- Sẽ ổn thôi...
- Tất nhiên là sẽ ổn thôi. Nhưng em cần phải nghỉ ngơi một hoặc hai ngày gì đó. Em mất quá nhiều máu.
Anh cúi người xuống và nhẹ nhàng hôn lên má cô.
- Hãy ngủ ngon đi, em yêu. Anh sẽ gặp lại em sau. Em có muốn uống gì không?
Anh ấy vừa nói “em yêu” phải không? - Cô tự hỏi mình, lòng cảm thấy bối rối. Chắc là không phải...
- Có... Một cái gì đó lạnh một chút...
- Nước cam nhé? - Anh hỏi, vì đã biết món đồ uống yêu thích của cô.
Mắt của Josie sáng lên.
- Ồ vâng!
Anh quay đi. Khi anh quay trở lại thì cô đã ngủ say.
Anh đặt bình nước cam trên bàn ngủ và đứng lại một lúc để lặng ngắm cô, lòng dâng trào một cảm xúc kỳ lạ. Ánh chưa bao giờ đưa một người phụ nữ về nhà mình. Và anh không thể giải thích vì sao anh lại cảm thấy mình có trách nhiệm với tất cả những gì liên quan đến Josie. Cô cần được chăm sóc, - anh nghĩ, cảm thấy bối rối. Kể từ khi mẹ anh mất và em gái anh đi lấy chồng, anh thấy mình trở nên vô dụng. Anh cảm thấy thiếu thốn một cái gì đó, muốn chăm sóc một ai đó. Nhưng anh không muốn thú nhận tình cảm này với cô...
***
Cơn đau nhói và ngấm ngầm kéo Josie về thực tại. Cô thấy cánh tay mình rất nặng nề. Cô cảm thấy cả nhịp đập của con tim trong vết thương của mình. Một cảm giác khó chịu.
Khi đã tỉnh ngủ, cô ngồi dậy một cách khó nhọc trên gưòng. Cô mỉm cười khi phát hiện ra bình nước cam và cái cốc mà Marc để lại trên bàn ngủ. Anh cũng đặt bên cạnh đó mấy viên thuốc. Mỗi một loại thuốc cô uống một viên cùng với nước cam. Cảm thấy hơi khỏe lại, cô áp cái cốc lạnh lên trán nóng của mình. Có lẽ là cô đang bị sốt, - cô nghĩ như vậy và tự hỏi liệu Marc có để thuốc hạ sốt ở đâu đó không.
Cô đi về phía nhà tắm và thấy có một lọ thuốc hạ sốt trong tủ thuốc. Cô đổ hai viên thuốc vào lòng bàn tay và quay trở về phòng rồi nằm lên giường.
Một lúc sau, cô lại mở mắt và ngồi dậy. Một cảm giác kỳ lạ khiến cô không thể nằm tiếp được nữa cho dù cô vẫn còn mệt... Cô nhìn một vòng quanh căn phòng với hy vọng tìm thấy quần áo của mình. Nếu chẳng may một cảnh sát nào đó vào phòng và trông thấy cô trong bộ đồ lót thì chắc danh tiếng của Marc sẽ bị tổn thương.
Nhưng quần áo của cô không còn trong phòng nữa. Mở tủ treo quần áo ra, cô thấy một vài bộ quần áo cũ của Marc. Một cái quần jean mài và một chiếc sơ mi trắng kẻ sọc màu vàng bị thiếu một túi áo. Cô mặc bộ đồ đó vào người và bước vào phòng tắm. Không còn kim cài tóc trên đầu nữa. Không còn cách nào khác, cô giữ tạm tóc bằng chiếc lược của Marc, sau đó giữ cánh tay bằng một chiểc khăn đeo chéo qua cổ để cho nó khỏi bị lủng lẳng.
Cuối cùng, cô vào phòng bếp. Cô nhất định phải sửa soạn một bữa ăn thật ngon. Thật may là tủ lạnh nhà anh chứa đầy đồ ăn dự trữ. Cô sẽ làm món bánh kẹp cùng với thịt gà bỏ lò, và chuẩn bị rán khoai tây.
***
Món bánh kẹp không mất quá nhiều thời gian để chín, ngược lại với món gà bỏ lò. Nhưng khi chuông đồng hồ điểm 19 giờ 30 thì mọi thứ đã sẵn sàng và bàn ăn đã được dọn ra.
Marc về đến nhà hơi muộn một chút... Với một con gà quay mua sẵn trên tay. Anh đứng bất động trước cửa bếp, mắt dán vào bàn ăn.
- Thịt gà hả? - Anh vừa hỏi vừa hít hơi. - Mùi thơm quá!
- Gà quay hương thảo. Xin lỗi. Em không biết là anh sẽ mua cái gì đó về.
Anh đặt cái túi giấy to màu nâu lên trên bàn làm bếp và tiến lại gần bàn ăn.
- Ừm, bánh kẹp nhà làm! - Anh kêu lên, rõ ràng là rất vui.
- Em không cần phải mất nhiều công như thế, Josie ạ... Anh rất thích tài nấu ăn của em... Anh phải thú nhận với em là anh đã không hề có một bữa tối thật ngon kể từ khi chúng ta..., kể từ khi chúng ta chia tay nhau. Anh thường đến nhà em để ăn sáng, em còn nhớ không?
- Em vẫn còn nhớ.
Nét mặt cô trở nên hơi sa sầm lại một chút. Lúc đó, cô cứ tin chắc như đinh đóng cột là họ sẽ sống cùng nhau. Marc thường hay chọc ghẹo cô, nói rằng anh rất nóng ruột mong cô dọn đến sống ở nhà anh để hàng sáng anh được ăn một bữa sáng thật thịnh soạn.
- Anh xin lỗi, - anh thì thầm. - Anh thật là ngu ngốc. Anh không muốn làm em nhớ lại những kỷ niệm không vui.
- Đó không phải là những kỷ niệm không vui. Thôi anh ngồi xuống đi. Và quết bơ lên bánh của anh trước khi nó bị nguội mất.
Họ cùng nhau ngồi vào bàn. Trong khi anh gắp đầy đĩa của mình bánh kẹp, gà và khoai tây rán thì cô chỉ lấy cho mình một chiếc cánh gà.
- Em không đói à? - Anh lo lắng hỏi.
- Không, em không thấy đói lắm. Em vẫn còn cảm thấy hơi buồn nôn... Hy vọng là món bánh kẹp này ngon. Em đã cuộn bánh chỉ bằng một tay thôi đấy.
Anh nuốt một miếng bánh.
- Ừm, tuyệt vời!
- Thế thì tốt. Trước đây, anh không bao giờ dành thời gian để ăn uống gì cả. Anh cứ ăn mãi món bánh mì tay cầm.
- Thậm chí anh còn không nhớ được bữa ăn tối cuối cùng mà anh không bị quấy rầy nữa.
Anh cắm dĩa vào một miếng gà và từ từ đưa vào miệng, như thể anh đang tận hưởng miếng thịt vậy.
- Anh thấy hài lòng khi làm việc ở đội đặc nhiệm chứ? - Cô hỏi.
- Anh yêu đội đặc nhiệm. Từ rất lâu rồi. Anh sẽ làm việc cùng với họ cho đến khi nghỉ hưu. Tất nhiên là anh vẫn còn có trang trại của mình, nó mang lại một khoản thu nhập không nhỏ. Thực ra là anh có rất nhiều nguồn thu khi không làm việc nữa. Lãi của trang trại có thể cho phép anh mua lại được đàn gia súc và trang thiết bị. Phần còn lại thì anh để đầu tư. Anh đã đầu tư được một số chỗ khá tốt...
- Em không thể hình dung ra anh là một ông chủ trang trại hào hoa phong nhã, sống một cuộc sống bình lặng trong khi những người khác thì làm việc vất vả.
- Em hiểu hết mọi chuyện đấy... cố uống một chút nước cam đi em. Anh cấm em đi rửa bát đấy nhé. Anh sẽ làm. Tối mai, anh sẽ làm bếp.
- Anh biết nấu ăn hả?
- Anh không phải là một đầu bếp giỏi, nhưng anh khá thành công với món chả thịt.
- Ôi, đấy là một trong những món mà em rất thích...
Anh nhìn cô, cảm động.
- Anh chưa quên đâu, - anh nói rồi vừa cười vừa liệt kê những món ăn mà cô thích. - Chả thịt này, bánh nhân đào này, bánh kếp và sữa đánh sôcôla này.
Anh im lặng, đột nhiên cảm thấy buồn.
- Josie, anh muốn quay ngược lại thời gian quá.
- Cứ nhắc lại quá khứ chẳng ích gì đâu, - cô đáp, và tránh cái nhìn của anh. - Kể cho em biết anh đã ở đâu với kẻ đã bắn trượt em thì hơn. Anh có phát hiện ra được điều gì không?
Anh cho cô biết là Johnny York và viên mục sư đã làm chủ lễ đám tang của Jennings chỉ là một người.
- Khốn kiếp! - Cô kêu lên. - Đúng là em thấy hắn ta có vẻ căng thẳng, nhưng em cứ nghĩ là do lần đầu hắn làm công việc này. Hắn muốn làm cái gì ở đó?
- Có khả năng hắn đang chuẩn bị cho nạn nhân tiếp theo của mình.