Phương Anh gần đây phát hiện ra mình và cô giáo Phương nhà đối diện rất có duyên. Tiêu biểu như hôm nay cô đã gặp nàng ấy ba lần rồi.
Phương Anh ngày thường đi học thì rất không tự nguyện dậy sớm nhưng ngày nghỉ thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào đồng hồ chỉ 6 giờ sáng mắt đã không thể ngủ tiếp. Vậy là cô quyết định trở thành thanh niên gương mẫu sống nếp sống khoa học trong hôm nay.
Lên nhạc.
Xắn quần, xắn áo.
Hăng say chiến đấu giặt giũ với đống quần áo, giày dép, chăn gối sau đó lại dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, lau dọn từ trên xuống dưới từ trái qua phải.
Phương Anh cảm thấy mình mẹ mình mà thấy cảnh này chắc xúc động thao thức ba đêm không ngủ được mất. Nhưng thành quả lao động xong đúng là rất vui.
Dọn dẹp một lúc thì cũng đến bữa trưa, Phương Anh quyết định nữ công gia chánh một bữa
Đi siêu thị vừa mua đồ về nấu tiện lấp đầy cái tủ lạnh thôi nào.
Phương Anh chọn đầy một xe hàng đủ các thứ đồ linh tinh rất tự tin nhưng ngay sau đó phát hiện ra mình không mang tiền. Không, chính xác hơn là cô không có tiền.
Phương Anh cảm thấy mình rất nghèo, nghèo thảm thương. Cô không phải người tiêu tiền không kế hoạch, mỗi tháng đều có hạn mức tiêu tiền, mua sắm cũng rất để ý. Cô muốn đưa bố mẹ đi du lịch, mua nhà, mua xe... nhưng nghĩ lại với đồng lương ít ỏi của mình lại muốn khóc trong lòng.
Tuy đi nằm vùng có trợ cấp, nhân cơ hội lại được ở nhà sang trọng nhưng tính ra cũng là ra ở riêng cũng phải mua sắm, ăn uống cũng rất tốn kém. Ở nhà mỗi tháng chỉ cần nộp tiền cho bố mẹ là được rồi nhưng bây giờ ở riêng lại có đống thứ phải lo. Nghĩ lại đầu tháng này có chút tiêu quá tay, lương thì mấy ngày nữa mời về, thôi thì chịu khó ăn mì tôm đỡ mấy bữa qua ngày vậy.
Phạm Phương Anh là một thanh niên gương mẫu, vừa nhặt bao nhiêu đồ vào xe giờ lại đi xếp trả lại chỗ cũ hết. Nhưng nhìn những thứ mình thích vừa còn tưởng tượng ăn như thế nào nấu như thế nào lại không còn thuộc về mình mà lòng đau như cắt. Vì vậy cô đứng ôm đống đồ ăn vặt khóc rất lâu.
“Ăn nhiều mấy cái đó không tốt, uống sữa đi.”
Hà Nhất Phương vừa nói vừa để một ba lốc sữa mi lô vào trong xe đẩy của Phương Anh làm cô giật mình xuýt nữa ngất luôn lại chỗ.
Gì mà xuất hiện như ma vậy cô giáo.
Nhưng là con ma xinh đẹp, tôi tha thứ.
Hà Nhất Phương ăn mặc rất đơn giản, quần bò, áo phông trắng nhưng đường nào ra đường đó cực kỳ khoe dáng hút mắt, hay nói ngắn gọn một lần nữa: Người đẹp mặc cái gì cũng đẹp.
Phương Anh nuốt nước miếng nhìn mỹ nhân trước mặt, ăn mặc đơn giản mà vẫn đẹp, nhìn mình quần cộc áo phông cũng y chang mà sao luộm thuộm chết mất. Cô thật hối hận. Biết vậy vừa rồi make up ăn mặc lồng lộn lên giờ đỡ chết nhục rồi. Lần nào gặp cô giáo chủ nhiệm là y rằng bản thân nát bét là sao nhỉ?
Phương Anh bỗng nhiên nhớ đến mấy câu nói trên mạng: Khi bạn chỉ đi ra ngoài đổ rác với bộ dạng nhếch nhác nhất thì gặp crush, người yêu cũ thậm chí là đứa mình ghét nhưng khi trang điểm lồng lộn thì chẳng gặp ma nào cả.
Vậy Hà Nhất Phương là trường hợp nào ta? Người yêu cũ chắc chắn không phải, người mình ghét thì không rồi, tuy cô giáo có chút quái dị nhưng tình cảm hai người vẫn tốt lắm. Thế chẳng lẽ là crush?Phương Anh có chút rùng mình.
Gian hàng sữa với gian hàng đồ ăn vặt đối diện nhau, Hà Nhất Phương lại tiện tay lấy ít sữa nữa bỏ vảo giỏ hàng.
Ừ nay mình ăn mặc đã nát rồi túi mình có còn nát hơn. Tui đang nghèo đó cô giáo ơi.
“Em không thích ăn cái đó.”
“Tôi đâu có mua cho em?” Hà Nhất Phương vừa chọn đồ ở phía trước vừa nói, không biết từ bao giờ Phương Anh đã đẩy xe đi theo nàng được nửa vòng siêu thị rồi. Đồ ở trong xe cũng lại bắt đầu đầy hơn.
Phương Anh chính là đau lòng, không mua cho em để đồ vào xe đẩy của em làm gì? Ủa mà thôi chết, nãy giờ làm osin đẩy xe rồi nè.
Phương Anh thật đau lòng lần nữa. Mình có máu M ẩn trong người hay gì vậy ta.
Vì vậy mặt Phương Anh cực kỳ đau buồn đi phía sau. Nhưng Phương Anh rất có tố chất làm vệ sĩ, một đường im lặng ở phía sau nhìn người giàu tiêu tiền.
Trời ơi mấy quả nho đó, quả táo đó cũng ngốn mất cả triệu mất. Phương Anh chỉ ăn hoa quả mua ngoài chợ đối với cô mà nói chính là cảm giác ngưỡng mộ.
Hà Nhất Phương mua rất nhiều, thậm chí đồ gia dụng nàng cũng lấy, cái gì có hai loại nàng phân vân một chút không so sánh được thì lấy luôn cả hai. Phương Anh đang ngầm hỏi rốt cuộc bà chị này giàu đến mức nào đây?
Lượn qua vài vòng siêu thị, Phương Anh cũng chỉ nhét thêm vào ngân hàng đồ của mình mấy lon bia. Nghèo thì nghèo nhậu đã tính sau.
Phương Anh nhận ra mình cô giáo của mình lúc buộc tóc thấp qua loa như vậy trông rất hiền, lúc nàng chọn đồ cũng rất gia dáng bà nội trợ, đúng dâu hiền vợ thảo trong truyền thuyết. Vậy nên mấy cô bác lớn tuổi đi qua đều nhìn nàng thêm một chút, chắc lại tưởng tượng ra cảnh con mình lấy được con gái nhà người ta đây mà. Nhưng mấy bác nhầm rồi, ngày đầu ra mắt bố mẹ chồng sợ rằng cô giáo cháu liếc mắt một cái hai bác lên cơn đau tim mất. Làm gì có chuyện cô giáo Phương về ra mắt rửa mấy chục mâm bát được, nàng chắc chắn trực tiếp đập vỡ rồi cho san bằng nhà bố mẹ chồng khỏi cưới xin luôn.
Nhưng mà, cô giáo Phương bao nhiêu tuổi vậy ta, nàng trẻ như vậy...
Phương Anh với một mớ hỗn độn suy nghĩ và một đống đồ tay xách nách mang trên tay nhìn cô giáo Phương quẹt thẻ.
Cái thẻ kia sao giống mấy thẻ chỉ có người giàu mới có vậy nhỉ.
“Cái chị xinh xinh bạn của cô đâu rồi ạ?” Phương Anh chịu không nổi không khí im lặng lúc này giữa hai người vừa cuốc bộ vừa hỏi.
“Muốn rủ nhau đi net?” Hà Nhất Phương tay cũng không rảnh rỗi trả lời lại cô. Biết vậy nàng đi ô tô qua đây cho rồi, nhiều đồ quá đi mất.
“Aiss, có đâu, tiện miệng hỏi xíu thôi mà. Thuốc cô đưa em hiệu quả ghê nha, cũng tan bầm gần hết rồi nè.” Phương Anh bỗng nhiên phát hiện cô giáo mua cả rau cả thịt cả cá. Này là biết nấu ăn đây mà?
“Vậy thì tốt, tính nợ cho em nhé, chai đó cũng gần triệu thôi.” Giọng nói nghe tựa như mây bay.
Gì? Cái chai bé xíu đó á hả? Bình thường bố cô cũng mua chai còn lớn hơn mà chưa đến một trăm nghìn nữa. Phương Anh đã nghèo còn nợ nần nữa. Trong lòng cô lại tiếp tục bài ca khóc than.
Đoạn đường từ siêu thị đến chung cư không có xa nhưng trời khá nắng khiến quãng đường đi thêm khó chịu, chậm chạp. Phương Anh cực kỳ ga lăng xách nhiều đồ hơn, còn nhường mũ của mình cho Hà Nhất Phương, đùa giỡn nói: “Cô cao hơn em nên cô đội mũ đi, tiện che nắng cho em cũng được luôn ý.”
Hà Nhất Phương chẳng nói chẳng rằng đá cho Phương Anh một cái vào chính chỗ bắp chân bị tím hôm trước, nhưng cũng may là nàng đi giày mềm không đi giày cao gót, không có lẽ Phương Anh lại phải mua thêm mấy chai rượu thuốc nữa rồi.
Cho người ta mượn mũ thì cho đi, còn nói linh tinh nữa. Nhưng khoảnh Phương Anh kéo Hà Nhất Phương lại từ từ đội mũ cho nàng thật sự rất đẹp. Phương Anh thấy mình rất ngầu còn Hà Nhất Phương thấy người trước mặt quá sức chói mắt, chói hơn cả ánh mặt trời nữa,
Phương Anh từ ngại ngùng ban đầu trở nên hoạt ngôn hơn rất nhiều, đến tận lúc về đến chung cư cũng đều là cô một mình thao thao bất tuyệt đặt câu hỏi rồi kể chuyện trên trời dưới đất. Hà Nhất Phương lâu lâu sẽ trả lời cô, lâu lâu lại muốn đá cô đi thật xa. Sao mà nói nhiều thế, em không biết mệt hay gì?
Trước khi mỗi người một ngả về nhà, Phương Anh bắt đầu mang điện thoại ra bấm theo hóa đơn số tiền mình phải trả để gửi lại Hà Nhất Phương ban nãy. Nhưng tiền chưa kịp lấy đã bị người kia chấp vấn.
“Gì đây? Em mua bia?”
“Vâng? Sao ạ?”
“Học sinh ai cho phép uống bia, cầm lấy.” Vừa nói vừa đưa túi khác rất lớn cho cô rồi lại lấy mấy gói mì tôm của cô nhét vào. Còn túi đựng mấy lon bia trực tiếp cầm lấy đi mở cửa nhà.
“Uiss, không phải cô bảo em 19 tuổi rồi sao.”
“Buổi tối không quản, buổi sáng vẫn quản.” Sau đó mang đồ vào trong nhà.
“Có cần em giúp không? Cô cho em nhiều đồ quá nè.” Đồ nhiều quá trời nè.
“Coi như công xách đồ.” Hà Nhất Phương vừa xách đồ vào nhà vừa nói vọng ra.
Trời ạ, cả đống đồ mà cầm trong một chuyến mang vào hết. Cũng quá giỏi đi.
Cô giáo cũng thật tốt bụng, đổi mấy lon bia liền được cả túi hoa quả, đồ ăn vặt, sữa, còn sữa chua nữa. Lại còn toàn đồ đắt tiền nữa chứ. Mình đúng là osin cao cấp được trả lương siêu cấp hậu hĩnh.
Hà Nhất Phương nhìn kỹ một chút lại là người rất chu đáo, nàng thấy Phương Anh đem từng món đồ trả vào chỗ cũ nhưng lại ôm rất nhiều đồ ăn vặt đứng tiếc nuối, lúc đến quầy hoa quả ánh mắt cũng rất sáng rực, chủ động tiến lên đứng bên cạnh cô ngó nghiêng nghiên cứu, đến gian hàng sữa chua liền làm công tác truyền bá tư tưởng về công dụng của sữa chua nhưng một hộp cũng không lấy. Lúc tính tiền nàng chủ động kêu Phương Anh đi lấy thêm một ít đồ, còn mình xếp hết đồ ăn vặt, sữa, sữa chua, hoa quả cho Phương Anh vào một túi riêng. Không biết do nàng để ý đến Phương Anh hay lúc nào cũng chu đáo như vậy nữa. Hà Nhất Phương cảm thấy mình là lo cho học sinh đối diện nhà mình cũng không có gì sai.
Nhưng Hà Nhất Phương cũng có chút nghi ngờ cô học sinh này. Đôi khi thấy em ấy không giống một học sinh 19 tuổi, đôi khi lại ngây thơ rất đúng độ tuổi. Hồ sơ ghi bị bệnh nhưng thành tính đánh nhau cũng không tệ, người giám hộ là chú cũng không bao giờ thấy xuất hiện, hay mình không thấy? Để một đứa nhóc bị bệnh ở nhà một mình với một vị bác sĩ liệu có hợp logic không? Hà Nhất Phương lại bắt đầu phân tích, nhưng điều đáng sợ hơn, nàng phát hiện ra mình ngày càng nghĩ nhiều đến học sinh này hơi thái quá.
- ---------
Buổi chiều lúc Phương Anh ngủ dậy đã là 4 giờ cũng là lúc nhận được tin nhắc của Thành đa cấp. Thành đa cấp gửi cho cô một tài khoản Facebook để cô sử dụng trong trường, thật ra bạn bè cũng nhiều người hỏi Facebook của cô quá nên cô cũng phải lập một cái. Quan trọng hơn rất có thể nhờ mạng xã hội mà cô có thêm chút tiến triển điều tra, đi học như này cô cũng mệt lắm chứ.
Facebook này hôm nay cô mới nhận nhưng lại ghi lập từ ba năm trước, ảnh thì toàn ảnh mấy nhân vật anime mà Thành đa cấp yêu thích, nhìn lại tường thì chỉ share mấy cái bài vote cho nhân vật, cho phim anime được yêu thích nhất chứ cũng chẳng có gì. Bạn bè thì để chỉ mình tôi, danh sách bạn bè cũng có ba mống nhưng điều quan trọng nhất là like ảnh nào cũng gần nghìn like, nhất là ảnh đại diện. Này là hack like còn gì nữa? Nhưng loại hack này cũng rất cùi bắp, nó mất dần theo tháng, tháng sau ảnh cô từ 1000 có thể xuống 800 hoặc về 0. Phương Anh lập tức muốn đánh giá một sao cho hắn nhưng lại nhận được lời đảm bảo like sẽ không hết trước khi cô làm xong nhiệm vụ.
6 giờ tối Phương Anh ngồi trước khu chung cư ăn sữa chua hóng mát vừa đung đưa chân tận hưởng cuộc sống vừa nhìn đám trẻ con bên kia công viên chơi đùa. Nếu không phải cái xích đu kia có mấy đứa nhóc đang lăn qua lộn lại có lẽ cô cũng đã qua đó ngồi luôn rồi.
“A~ Lại gặp em rồi.”
Phương Anh chút nữa ngã lộn cổ xuống khi vừa nghe âm thanh kia, quay sang là thấy bà chị ở quán net hôm trước ăn mặc rất sexy cầm theo cả núi đồ như vừa đi shopping về. Theo bên cạnh là cô giáo Phương với chiếc váy liền cách điệu màu hồng cực kỳ bắt mắt nhưng tay rất rảnh rỗi. Đúng thôi, đống đồ kia đều là của Thủy Tiên mà, nàng đâu có rảnh.
Khiếp, cô Phương cũng mặc màu hồng nữa hả. Nhưng mà đẹp quá, hu hu.
Phương Anh có chút không tình nguyện đáp lại: “Há há, em chào chị, em chào cô.”
Hà Nhất Phương chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp không nói gì hơn bận rộn bấm điện thoại.
Sau đó lại bị bà chị kia lôi kéo hỏi han này nọ.
“Phương Anh nha, đáng yêu thật, hồi chị bằng tuổi em....”
“Cậu có muốn lên nhà không hay ở đây làm bà tám rồi đi về?” Hà Nhất Phương không kiên trì nghe hai người kia quàng vai bá cổ nói chuyện cực kỳ thân thiết.
“Aiss, mấy ngày mới gặp lại mà, hay em ăn tối với bọn chị luôn đi nha, chiêm ngưỡng cô giáo của em vào bếp.” Thủy Tiên mặt đầy ẩn ý nói còn nhân tiện nháy mắt với Phương Anh.
“Thôi, cô giáo đang lườm em kia kìa, chị không nhanh chân là bị đuổi về đó. Em ăn rồi, hai người chơi vui vẻ.” Phương Anh vừa nói vừa làm gương mặt không đứng đắn nhìn về phía Hà Nhất Phương.
Gì mà lườm. Em định mang tội lỗi đẩy cho tôi là nhỏ nhen, ích kỷ hả.
Cuối cùng Hà Nhất Phương hết sức mình lôi kéo Phương Anh sang nhà cô ăn tối, còn Phương Anh một mực từ chối làm Thủy Tiên ngồi ở sofa mà cười ngất.
“Cậu làm gì mà con bé nó sợ cậu như sợ tà vậy?”
Nhớ lại lúc đó, đúng buồn cười mà, lần đầu có người từ chối Hà tiểu thư kiêu ngạo của chúng ta.
“Nói thêm câu nữa thì cậu gọi xe cứu thương luôn đi.” Hà Nhất Phương ở trong bếp cầm dao ra sức chặt thịt gà giọng lạnh băng nói.
Cứ tưởng rằng thế là hết ngày Chủ nhật nhưng không.
10 giờ 45 phút tối, tổ trưởng tổ dân phố gõ cửa phòng cô, lúc mở cửa ra ngoài gương mặt già nua của người này thì bên kia cửa Hà Nhất Phương cũng đang đứng ở cửa đọc gì đó. Phạm Phương Anh chào hỏi một chút giải thích lý do hôm nay không tham gia họp tổ dân phố của tòa nhà được thì nhận được một tin làm cô muốn tiếp tục phun 18 chậu máu.
Một là đêm nay sẽ diễn ra diễn tập phòng cháy chữa cháy.
Hai là kịch bản cô nhận được rất máu chó: Nguyên nhân cháy xuất phát từ một căn hộ ở tầng 14 do cục điều hòa phát nổ, đám cháy lan nhanh không thể kiểm soát, sau đó lan rất nhanh xuống tầng 12. Tầng 12 có một đôi vợ chồng trẻ, cô vợ bị liệt bẩm sinh không thể đi lại. Người chồng hôm đó thì say rượu do cãi nhau với vợ chờ lúc anh ta tỉnh lại đám cháy muốn thiêu rụi luôn căn nhà vào vợ anh ta rồi. Không còn cách nào khác người đàn ông phải cõng vợ mình 12 tầng thang bộ xuống dưới đất an toàn. Hai người làm lành sống hạnh phúc bên nhau, cô vợ qua sự kiện này cũng đi lại được luôn.
Má ơi... Nghe cũng ngược tâm ngược thân lắm chứ đùa. Máu chó đến độ này cũng ghê gớm đây.
Như này mấy biên kịch phim chắc thất nghiệp luôn quá.
Nhưng cái khu chung cư sơn cả sơn chống cháy hiện đại cũng như hệ thống báo cháy và phòng cháy như thế này nhưng vẫn diễn tập đều đặn phòng cháy chữa cháy cũng rất tốt.
Tuy là kịch bản này...
“Kịch bản này bác viết đó, sao hả?” Bác gái tổ trưởng dân phố rất kích động nói với cả hai người.
Xuất sắc luôn đó ạ.
Chắc bác gái quá rảnh rỗi, ngày qua ngày cày phim ngôn tình, tâm lý tình cảm Trung Quốc, Hàn Quốc rồi bị ám ảnh đây mà.
“Ha ha, thế ai là chồng cháu vậy?” Phương Anh lập tức đổi đề tài.
“Là cô giáo Phương đó.”
Phương Anh có chút giật mình muốn xé luôn cái tờ kịch bản dài hai trang này.
Khu chung cư cao cấp này có sáu tòa nhà, mỗi tòa cũng gần 200 hộ dân, ngoại trừ tầng của Phương Anh đang sống duy nhất có ba căn hộ ra thì những tầng khác cũng gần như cũng có người ở hết. Cớ sao lại bắt cô và cô giáo đóng vai vợ chồng chứ.
Ừ thì câu chuyện được bác tổ trưởng dân phố giải thích thế này.
Cả cái tòa nhà này toàn hộ gia đình có con cái, vì đây là khu chung cư cao cấp nên giá cũng rất đắt đỏ nên việc các đôi vợ chổng trẻ ở đây là rất hiếm. Nếu người sống một mình thì đa số lại là những người lớn tuổi sống như ông chú cùng tầng với Phương Anh kia. Theo như điều tra của bác tổ trưởng dân số người trẻ dưới 30 tuổi ở đây chiếm con số rất nhỏ.
Tiếp đến là xét vợ chồng trẻ không phải không có hay chính xác hơn là có sáu cặp phù hợp chỉ tiêu vừa đủ cho chỉ tiêu sáu đôi tham gia phòng cháy chữa cháy. Nhưng đến lần này, đôi thứ nhất thì nay đã có con nên bị loại, đôi thứ thì vừa ly hôn, đôi thứ ba thì ông chồng mới đi công tác, đôi thứ tư thì ông chồng nói nhỏ rằng: “Vợ em đợt vừa rồi cân nặng tăng gấp 1.5 lần, em sợ đi chưa được ba bước phải vào bệnh viện chỉnh hình, nắn cột sống.” Hộ thứ năm một mực từ chối vì lần trước đi không đến được tầng thứ hai đã mất sức làm ông chồng vừa bị chê yếu bà vợ bị chê là nặng, đôi thứ sáu là đôi duy nhất chịu tham gia lần này.
Nắm bắt được tình cảnh khó khăn, năm nay bà tổ trưởng dân phố chỉ viết kịch bản cho ba đôi, nhưng kiếm ở đâu ra hai đôi kia bây giờ? Chỉ còn cách ghép hai nhà đơn nam nữ với nhau. Nhưng như vừa bên trên phân tích, nhà đơn dưới 30 ở đây hầu như không có vì sự đắt đỏ của nó. Nên để khắc phục, tổ trưởng dân phố liền ghép đôi nữ nữ ở tầng 12 và một đôi nam nam ở tầng 15.
“Là vậy đó, cái này là trách nhiệm mỗi công dân, bác đã mất công sức viết kịch bản như vậy rồi, huống gì đây vốn là diễn mà, hai đứa ngại gì. Không thích bác đổi thành nữ nữ cũng được mà, thời đại nào rồi chứ.” Vừa nói vừa làm kiểu mặt đau khổ thương tâm.
“Thôi dù nam hay nữ cũng là một người cõng và một người được cõng, cháu muốn làm vai vợ.” Hà Nhất Phương cực kỳ tỉnh táo phân tích khiến Phương Anh không kịp phản ứng.
“Cô cao hơn em mà, cô phải làm vai chồng chứ.” Phương Anh bắt đầu tìm lý do thoái thác.
Phía bên kia Hà Nhất Phương một bộ dạng thanh cao nhàn nhã cầm tờ kịch bản chỉ dòng chữ chú thích nhỏ xíu “Vợ nhiều tuổi hơn chồng, bị gia đình hai bên ngăn cấm.”
Chữ viết siêu vẹo bằng bút bi đen, nhỏ xíu ở góc tờ giấy làm Phương Anh chút nữa muốn ngã luôn tại chỗ.
“Hứng thú không?” Bác gái phía bên kia không buông tha cho Phương Anh đang cực kỳ đau khổ.
Đi bộ 12 tầng đã chết rồi còn cõng người, đúng quái đảng mà.
Phương Anh cuối cùng mời bác tổ trưởng vào nhà tâm sự muốn sửa kịch bản.
Vì tâm đắc với kịch bản này, bác tổ trưởng dân phố quyết định quay video lại làm kỷ niệm, yêu cầu Phương Anh phải diễn xuất cho tốt, cô được ưu ái lắm mới được chọn vào được quay video làm tư liệu như vậy. Cả mấy trăm người cô mới được chọn, Phương Anh cười muốn nội thương.
11 giờ 30 phút đêm, để đảm bảo tính chân thực của kịch bản, Phương Anh và Hà Nhất Phương bắt đầu diễn vở kịch ngược luyến tình thâm. Phương Anh ngủ ở ghế sofa nhà Hà Nhất Phương còn nàng ngủ trong phòng nàng. Cùng chung một tòa nhà mà nhà người ta gọn gàng ngăn nắp lại còn sang trọng đầy mùi tiền. Cái bộ ghế sofa này nằm êm hơn cả cái giường của mình ở nhà nữa. Tận hưởng hương vị của cô giáo đại gia một cách tràn đầy ngưỡng mộ.
11 giờ 35 phút đêm chuông báo reo, bắt đầu diễn tập.
“Vợ à, vợ, mau tỉnh lại, cháy lớn rồi.” Phương Anh bộ dạng hốt hoảng lay người con gái bên cạnh mình nhưng có vẻ do bị ngạt khói nên người bên cạnh vẫn không phản ứng.
“Để anh hô hấp nhân tạo cho vợ nha.” Hà Nhất Phương bên kia không chịu tỉnh, Phương Anh cũng bắt đầu làm trò xem ai chịu lâu hơn.
Phương Anh ngắm nhìn bờ môi xinh đẹp, sờ nhẹ một chút sau đó mặt đỏ tim đập lợi hại cúi xuống muốn hô hấp nhân tạo. Hà Nhất Phương không mở mắt nên cũng không biết chuyện gì, nàng chỉ biết nhóc con kia bắt đầu giở trò, cảm thấy môi mình có chút ngứa, tim cũng bắt đầu có chút đập loạn, mùi hương cơ thể ngày càng gần khiến nàng có chút bối rối, cuối cùng nàng chịu thua nhóc con kia từ từ mở mắt còn giả vờ ho như ngạt khói.
“Vợ yêu, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi.” Phương Anh cực kỳ nhập tâm ôm Hà Nhất Phương vào lòng vừa khóc vừa than cực thâm tình, miệng nói hai chữ vợ yêu cũng thật mượt. Hà Nhất Phương cảm thấy hai chữ vợ yêu này khiến tim minh đập nhanh hơn bình thường một chút, người lại hơi run một chút.
“Chồng yêu~, chúng ta phải rời khỏi đây thôi.” Hà Nhất Phương diễn người con gái yếu đuối cũng rất hợp, ngã luôn vào lòng Phương Anh mà thì thào nói.
Không ngờ rằng, hai chữ chồng yêu này suýt nữa khiến Phương Anh muốn nhảy dựng lên bay lên tầng thượng. Nó ngọt chết người mất.
“Khói quá, cháy ngày càng lớn rồi vợ ạ, vợ yêu đợi anh một chút.” Phương Anh càng nói càng tự tin hai chữ “vợ yêu” sau đó chạy vào nhà tắm sấp nước hai chiếc khăn.
Tổ trưởng dân phố đứng một bên quay phim tràn đầy hài lòng.
Hà Nhất Phương đang không hiểu sao mình phải quay cái thể loai này nữa. Nàng đúng là điên rồi, đây đâu có hợp phong cách nàng. Đoạn phim này mà truyền ra ngoài chắc nàng chết mất.
Phương Anh chạy lại đưa cho Hà Nhất Phương một chiếc khăn ẩm nước để nàng che mũi miệng tránh khói, sau đó vội vàng bế người nọ lên. Ai ngờ Hà Nhất Phương vừa khoác tay lên cổ Phương Anh thì cô cũng trượt tay làm rơi Hà Nhất Phương. Người ngoài nhìn vào chắc chắn nói nàng quá nặng.
“A, chân vợ sao lại bị tủ gỗ này đè trúng vậy. Vợ không sao chứ?” Sau đó làm như thể có vật nào đó đẩy ra một bên rồi ngồi xổm xuống.
“Mau, leo lên, nhớ dùng khăn che mũi miệng lại.” Phương Anh ở một bên tự biên tự diễn rất thành thạo còn Hà Nhất Phương thực sự thấy mình sắp điên cùng hai cái ngươi này rồi.
Phương Anh vừa rồi bế là thật sự thất bại, cô không chuẩn bị thật tốt nên khá bất ngờ liền làm lỡ nhịp đỡ Hà Nhất Phương nhưng ngay sau đó rất nhanh trí sửa sai bằng bịa ra tình huống bị tủ gỗ đè kia.
Nhưng lúc cõng thì thuận lợi hơn nhiều, Hà Nhất Phương cực kỳ hưởng thụ trên lưng người kia, nàng cảm giác mình có thể ngủ luôn ngay giờ cũng được. Do phải cúi thấp người tránh khói nên động tác cõng có chút khó khăn, leo được hai tầng Phương Anh đã bắt đầu mệt.
“Vợ yêu đừng sợ, có chồng đây rồi.” Vừa nói vừa bắt đầu thở.
Phương Anh thấy Hà Nhất Phương không tính là nặng nhưng đi thang bộ như thế này đến mười hai tầng cũng có chút quá sức với lại cảm giác sau lưng bị hai cái bánh bao mềm mại áp vào thật không dễ chịu gì. Cả người nóng bừng, mất tập trung không chỉ vậy còn là vì Hà Nhất Phương ghé rất sát tai Phương Anh ở phía sau lâu lâu lại rên nhẹ như nàng ấy thật đau đớn. Phương Anh sắp chịu hết nổi con hồ ly tinh chín đuôi này rồi.
“Có chồng ở đây vợ rất yên tâm.” Sau đó lại thổi thổi vào tai Phương Anh nhẹ nhàng khiến cô ngứa chỉ muốn đưa tay gãi nhưng sợ làm ngã người sau lưng là ăn đủ.
Đã mệt đến vậy rồi bác tổ trưởng dân số đằng sau cứ giục đi nhanh lên làm cô càng cuống. Đi đến xuống tầng chín thì bắt đầu cũng gặp những người khác đang diễn tập rất nhàn nhã. Mặc đồ ngủ, cầm điện thoại, đi xăng đan, nhưng vừa nhìn thấy bác tổ trưởng lại làm vẻ hốt hoảng đi xuống. Có nhà vừa đi vừa ăn kem, vừa ăn kẹo mút, hay vừa đánh liên quân mobile trên điện thoại cũng có nốt. Sao mà giống đi leo núi về quá vậy, vừa đi vừa tâm sự nữa.
Nhưng vì cõng theo Hà Nhất Phương mà dần dần khoảng cánh giữa hai người và đoàn người dần cách xa, Phương Anh thật muốn hỏi sao không thể nhờ mấy người kia giúp, không phải nên thể hiện tình người sao. Nhưng bà bác này viết kịch bản ca ngợi tình yêu sâu sắc mà bỏ qua mặt logic và tất cả những thứ xung quanh.
Phương Anh leo một mạch xuống đến tầng bốn thì mất sức, từ từ để Hà Nhất Phương ngồi xuống rồi lất khăn ướt vừa đem theo lau mặt, vừa nóng vừa mệt, lại được người đằng sau ra sức quyến rũ, trêu đùa, cô sắp chết tới nơi rồi.
Chỗ nào cũng nóng, nóng, nóng.
Hà Nhất Phương bộ dạng thật suy nhược ngồi sát vào Phương Anh ân cần quan tâm.
“Chồng không sao chứ, hay chồng cứ chạy trước đi, cháy ngày càng lớn, sắp cháy đến đây rồi, rất nguy hiểm, đem theo vợ chỉ thêm vướng bận.” Hà Nhất Phương mắt rưng rưng nước mắt cầm lấy tay Phương Anh nói nghe thật thương tâm,
Sao cô không đi làm diễn viên luôn đi, sao hạng A+ chắc luôn.
Phương Anh nhất quyết không chiu thua, lập tức tưởng tượng biển lửa đang xung quanh mình nói trong bất lực.
“Khụ khụ... Vợ yêu, chồng xin lỗi, có lẽ chồng không qua khỏi rồi, vợ đợi một chút nhất định các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy sẽ đến cứu vợ, vợ nhất định phải hạnh phúc, con của chúng ta, bố xin lỗi.” Sau đó gương mặt mấy phần yếu đuối mà sờ vào bụng Hà Nhất Phương.
Đây chính là chi tiết thay đổi trong kịch bản mà đến Hà Nhất Phương cũng không biết.
Ngạt khói và lao lực mà chết?
Hà Nhất Phương thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, còn diễn một bộ mặt thương tiếc chia ly như kia làm gì nữa chứ?
Tuy bị Phương Anh xoay như chong chóng nhưng bên ngoài vẫn như sương gió chẳng ảnh hưởng cực kỳ nhập tâm, nước mắt không nhịn được lăn dài.
Ừ là vì buồn cười quá nên mới có nước mắt đó.
Còn Phương Anh vừa cười trong lòng lập tức muốn vứt luôn cái tròng mắt mình ra ngoài vì sợ hãi.
Bác tổ trưởng bên cạnh cực kỳ phấn khích đứng một bên. Người chạy xuống, người được khênh trên cán, người bế người được dìu xuống thật tấp nập, ấy vậy mà hai người các nàng phải ở đây diễn kịch như vậy.
Hà Nhất Phương và Phương Anh nắm tay nhau tình cảm sướt mướt khóc lóc chia ly làm người đi qua đường nhịn không nổi đứng nhìn hai người họ quên mất việc nhà đang cháy rất lớn.
Cuối cùng sau vài câu đau khổ, Phương Anh cũng nói ra mục đích thực sự của mình: “Vợ đừng khóc, hay vợ hôn anh một cái tạm biệt được không? Nha~~”
Giọng nói có bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu kìm nén trong lòng đều được thể hiện hết, sợ rằng người không biết tưởng hai người họ thật sự đang trong hoàn cảnh nguy hiểm mà người ra đi còn người kia cũng chỉ biết chờ may mắn có người đến cứu.
Phương Anh nói thật chân thành, ánh mắt cũng đầy tình ý, Hà Nhất Phương bất chợt đắm chìm trong ánh mắt đó.
Người xung quanh, thậm chí có cả các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đứng lại đó ngậm ngùi nước mắt.
“Hôn cô ấy đi, hôn đi, hôn đi, hôn đi.” Đám đông bắt đầu một màn đồng thanh cổ động Hà Nhất Phương đang tâm tình hỗn độn.
Không biết diễn tập phòng cháy chữa cháy hay đi xem kịch tấu hài nữa, gì mà đứng hết đây không biết, có tý logic ý nghĩ gì nữa không?
“Nhanh một chút đi, sắp có thông báo cháy đến đây rồi đó.”
Mọi người còn biết là đang cháy chắc?
Phương Anh và Hà Nhất Phương bất chật cùng chung suy nghĩ.
Dưới áp lực của mọi người cuối cùng Hà Nhất Phương đành nhẫn nhịn. Phạm Phương Anh để xem về sau tôi trị em như thế nào. Bị một đứa nhóc đùa giỡn, đúng là tức chết nàng.
Hà Nhất Phương mặt không đỏ nhưng hai tai đỏ bừng, nói hùng hổ trong lòng vậy nhưng mặt lại thẹn thùng, có chút cứng đơ mà tiến về gương mặt đang nhịn cười của Phương Anh.
Ai bảo cô bắt em cõng muốn tàn tạ cả người ra làm gì.
Nhưng nghiệp quật đến rất nhanh,
Hà Nhất Phương thật sự dần dần áp sát vào Phương Anh, làm cho cô ngửi được rõ ràng hơn hương thơm của sữa tắm trên người nàng ấy.
Trời ơi thơm quá, u mê thật sự.
Phương Anh bộ mặt dại gái si mê cảm nhận được hương thơm và gương mặt xinh đẹp đang tiến lại gần.
Cuối cùng ngay trên má phải của cô được Hà Nhất Phương trao cho một nụ hôn, nhẹ nhàng phớt qua nhưng thật thương nhớ.
Phương Anh cảm giác tim mình không còn là của mình nữa rồi, cả thế giới như dừng lại, ngón tay bất giác run lên cổ họng cũng khó khăn nuốt nước miếng xuống.
Đôi môi thật mềm mại quá.
Hà Nhất Phương bên kia tình trạng cũng không tốt hơn được bao nhiêu, muốn lập tức dùng một đòn đánh ngất người trước mặt. Tai nàng đã quá nóng rồi.
Phương Anh bộ dạng hưng phấn ôm tim kêu “A~~” một tiếng biến thái sau đó nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra gian manh nói: “Vì nụ hôn của vợ đã tiếp thêm sức mạnh, anh quyết định không chết nữa, nào mình nhanh rời khỏi đây thôi.” Phương Anh mặt tràn đầy nghiêm túc diễn xuất nói.
Hà Nhất Phương bên kia cười lạnh trong lòng nhưng bên ngoài vẫn mừng rỡ hỏi han một chút rồi lại leo lên lưng Phương Anh tiếp tục hành trình leo xuống thang bộ.
Mọi người xung quanh nhất là bác tổ trưởng cực kỳ vui mừng cũng bắt đầu chạy.
Nhưng quãng đường xuống bốn tầng này không êm ả như trước. Hà Nhất Phương dùng hai chân kẹp chặt vào eo Phương Anh, dùng sức ấn mạnh, kéo ghì người xuống khiến Phương Anh cảm thấy mình đang cõng hai Hà Nhất Phương trên lưng.
“Á, đau em.”
“Vừa mới sống lại tràn đầy sinh lực mà, có cô vợ không cõng nổi à?” Vừa nới vừa véo tai vốn đã đỏ bừng của Phương Anh nói. Giọng nói muốn có bao nhiêu nguy hiểm có bấy nhiêu nguy hiểm.
“Thôi mà, em là vì kịch bản mà, oan quá.” Phương Anh ở một bên giải thích, Hà Nhất Phương ở một bên véo tai, véo má cô không tha thứ.
Người ngoài thấy họ thì thầm còn tưởng tình cảm mặn nồng lắm.
Sau bốn tầng chật vật, Phương Anh cùng Hà Nhất Phương cũng đi ra ngoài trong sự hân hoan chào đón của mọi người của tòa nhà chung cư.
Hai người chính là cặp đôi đầu tiên hoàn thành kịch bản cặp đôi của bác tổ trưởng dân phố từ trước đến nay.
Cần gì khoa trương vậy, ngại chết mất.
Phương Anh từ từ cho Hà Nhất Phương xuống sau đó diễn nốt những cảnh cuối, lập tức ôm lấy Hà Nhất Phương mừng rỡ nói: “Vợ có thể đi được rồi, thật kỳ diệu quá.” Lời kịch bản cũng ít giả trân lắm.
Theo kịch bản còn mấy cảnh yêu đương gì đó nhưng Phương Anh thật sự hết cản đảm làm rồi.
Hà Nhất Phương bị Phương Anh ôm bất ngờ nhưng lại rất nhanh phản ứng, tiếp tục đưa ra gương mặt cười như không cười dùng sức ôm lại Phương Anh, tay còn không quên nhéo không hề nhẹ tay vào eo Phương Anh làm cô nhe răng trợn mắt đến nỗi nước mắt bất chợt rơi ra khiến người ngoài lần nữa tưởng cô diễn xuất phi thường cảm động phát khóc.
Bác tổ trưởng dân phố cuối cùng cũng đóng máy, Phương Anh lập tức ngồi bệt xuống đất thở không ra hơi ôm eo rên la.
Ác độc, thật sự ác độc.
Khoảng 10 phút sau diễn tập cuối cùng cũng kết thúc, những người cuối cùng cũng hoàn thành diễn tập. Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy lên phát biểu và làm một vài hoạt động hướng dẫn cùng với bác tổ trưởng dân phố. Nhưng tiết mục bất ngờ nhất chính là phần trao giải người thực hiện tốt nhất diễn tập đợt này, Hà Nhất Phương và Phương Anh không ai đạt giải nhưng đích thân đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy lại trao giải đặc biệt cho cặp đôi được yêu thích nhất, truyền cảm hứng nhất cho Hà Nhất Phương và Phương Anh.
“Xin chúc mừng, Hà Nhất Phương và Phạm Phương Anh, xin mời hai cô lên nhận bằng khen.”
Phương Anh thật sự cười đến phát điên đến run lẩy bầy, cái quái gì không biết, cái chung cư giàu có này cũng kỳ lạ quá đi, đến mấy anh phòng cháy chữa cháy cũng tấu hài cho được nữa.
Hà Nhất Phương thật sự không tình nguyện cùng Phương Anh lên nhận giải, nàng quyết tâm muốn chuyển nhà rồi, phải lên hệ với bên đất động sản càng sớm càng tốt.
Dưới gương mặt cười tươi rực rỡ của hai người đang trao giải, Phương Anh mặt đầy tự hào với diễn xuất của mình còn khen lại kịch bản của tổ trưởng dân phố làm bà cười đến không thấy mắt. Hà Nhất Phương bên cạnh mặt lạnh nhạt cầm lấy bằng khen và phong bì.
Lại còn có phong bì tiền thưởng nữa, cũng quá hấp dẫn.
Cuối cùng bốn người cùng chụp ảnh lưu niệm, Hà Nhất Phương và Phương Anh cũng tranh thủ chụp riêng một tấm hay nói chính xác hơn là Hà Nhất Phương không tình nguyện chụp, còn Phương Anh cười toe toét cầm bằng khen giơ lên còn tranh thủ khoác vai nàng chụp.
Nhưng đúng là bức ảnh thật đẹp, một người tỏa sáng như ánh mặt trơi, một người mặt mũi vô cảm, thờ ơ không tình nguyện nhưng đúng là mỹ nhân xinh đẹp.
Mấy ông chồng của các căn hộ khác bắt đầu bàn tán.
“Vợ tôi mà xinh đẹp như vậy thì lần trước tôi cũng đã hoàn thành leo chín tầng xuống rồi.”
“Gì, ông có chín tầng không leo được, tôi là do tận 14 tầng đó.”
“Nhưng vợ các công còn gầy, vợ tôi gầy như cô gái bên đó tôi cũng cõng được rồi.”
“Khiếp, gầy nỗi gì, nghĩ đến bà sư tử nhà tôi và lần đó cái lưng đau nhức. Nhưng có 200 tầng mà trên lưng là cô gái xinh đẹp như này tôi cũng chịu.”
Cuộc nghị luận sôi nổi không hồi kết của các ông chồng.
Sau khi kết thúc Hà Nhất Phương và Phương Anh trở về cùng một lúc, ai cũng không muốn nói chuyện với ai trong thang máy. Phương Anh thì mải ấn điện thoại còn Hà Nhất Phương cảm giác hôm nay quá dài rồi.
Trước khi cả hai ai về nhà nấy Phương Anh liền giơ điên thoại cho Hà Nhất Phương xem, tay quơ quơ.
“Hí hí, ảnh đẹp ghê không em để làm hình nền luôn nè, cô cần không em gửi.”
“Về ngủ đi.” Hà Nhất Phương bắt đầu không kiên nhẫn nhập mật mã vào nhà. Cái ảnh đó càng nhìn càng muốn đập điện thoại.
“Vợ yêu ngủ ngon nha, có hôn chúc ngủ ngon không ~~” Phương Anh cực kỳ bát nháo, tay chỉ chỉ vào má phải của mình bộ dạng rất lưu manh ngả ngớn đi về phía Hà Nhất Phương nói cười.
Nhưng chưa kịp vui vẻ bao lâu, cổ áo liền bị Hà Nhất Phương túm lấy một cách mạnh mẽ, đột ngột bị nàng quật thẳng xuống sàn kêu vang cả tầng 12 yên ắng.
Trước khi thấy đau đớn, trước khi nhận thấy Hà Nhất Phương đã đi vào nhà, Phương Anh trong đại não chỉ có mấy chữ bất ngờ đến quên phản ứng.
“U...Uchi...Uchi mata?”
*Uchi mata: Đây là một đòn thế khó trong Judo. Cần một thời gian khá dài mới có thể sử được đòn này.
- -Hết chương 9--
Một chương nhẹ nhàng trước những ngày tháng có máu.