Ngày ước định chỉ còn không đến mười hai
giờ, sáng sớm Thư Tĩnh mở mắt ra, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười
thắng lợi của Thư Nhàn.
Nên làm cái
gì bây giờ? Huyễn Dạ Thần Hành không chịu gặp cô, cô chỉ có thể nhìn
thời gian từng giọt từng giọt trôi qua mà lo lắng suông, vết thương trên thân thể tuy rằng đã khá hơn, nhưng lo lắng lại thiêu đốt lòng cô,
khiến cô một chút cũng không thể bình tĩnh.
Những hội viên khác của câu lạc bộ đều
đối với cô đều rất khách khí, ba bữa cố định chưa từng thiếu, cũng không vội vã đuổi cô đi, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra bọn họ đối với cô xa
cách, không ai biết cô là Thư Tĩnh, cô phải một mình phấn đấu.
Đi vào tổng bộ, cô vẻ mặt hớn hở chào hỏi mọi người, Lôi Xiết lãnh đạm gật đầu cho xong việc, Cừu Liệt chỉ nhìn
cô một cái liền quay đầu nhìn Tước Lợi Nhi anh yêu, mà Tước Lợi Nhi đã
nhìn chằm chằm cô nãy giờ, mới nói: “Thương thế của cô thật nhanh hết
nha, Huyễn Dạ muốn chúng tôi tiễn cô ra.”
“Tôi không đi, trừ phi anh ấy tự mình đuổi tôi.” Cô quật cường lắc đầu.
“Anh ấy thấy cô sẽ thương tâm, người yêu
đi rồi, anh ấy còn phải đối mặt với thể xác của tình nhân, cô bớt tàn
nhẫn một chút có được không?” Cừu Liệt hai tay khoanh trước ngực liếc cô một cái.
“Anh ấy thật sự yêu Thư Tĩnh như vậy sao?” Cô cười nhạo hỏi, đáy mắt lại không giấu được ưu sầu.
“Tôi còn chưa thấy anh ấy vì một cô gái mà mất hồn như vậy.” Tước Lợi Nhi giận tái mặt.
“Tôi sẽ khiến anh ấy rất nhanh quên em tôi.” Cô vẫn cười, cười đến khóe miệng sắp cứng lại.
“Tôi thấy cô chỉ không ngừng nhắc đến nỗi đau của anh ấy.” Cừu Liệt hừ lạnh.
“Tôi có thể an ủi nỗi đau của anh ấy, dù
sao chị em chúng tôi cũng cùng chung một thân thể, anh ấy không nhìn kỹ
căn bản không nhận ra được……” Cô thốt ra.
Đừng ám chỉ, Tĩnh! Thư Nhàn lạnh lùng cảnh cáo cô.
Cô bỗng im miệng, ánh mắt hoảng sợ một chút.
Tước Lợi Nhi kỳ quái nhìn cô, mặt nhăn mày nhíu. “Làm sao vậy?”
“Cô muốn nói gì?” Lôi Xiết cũng thấy khác thường.
“Cô muốn giả trang Thư Tĩnh tới gần anh ấy à?” Cừu Liệt sâu sắc hỏi.
“Tôi? Có gì không thể.” Cô cười quyến rũ, xoay người ra khỏi tổng bộ.
Mới bước ra ngoài cửa, cô liền đụng trúng Huyễn Dạ Thần Hành, khuôn mặt tuấn tú không chút độ ấm của anh không lộ vẻ gì, chỉ kéo cô ra ngoài.
“Huyễn Dạ, anh làm gì?” Cô kêu lên sợ hãi.
“Nếu muốn tôi tự mình quăng cô ra ngoài, tôi đây đành phải chịu khó một chuyến.” Anh đi nhanh, không quay đầu lại.
“Em không đi! Lúc này em không thể đi!” Cô luống cuống, cứ như vậy bị đưa đi, cô nhất định sẽ thua trắng.
“Vì sao ‘lúc này’ không thể đi, cô còn
muốn dùng quỷ kế gì? Tỉnh lại đi! Lôi Xiết và Cừu Liệt đều có người
trong lòng, sự dâm đãng của cô không dùng được ở đây đâu.”
“Em muốn ở lại không phải vì bọn họ, mà là vì anh……” Cô bị kéo không thể không đuổi theo, thân thể đau đến thở dốc.
“Tôi? Cô còn muốn câu dẫn tôi, phải
không? Cô vẫn nghĩ rằng cô mị lực vô cùng, phải không?” Anh bỗng đứng
lại, hai tay bắt lấy vai cô.
Cô bị khí thế của anh ép tới kinh hãi, trong nháy mắt, trên mặt tất cả đều là vẻ sợ hãi.
Huyễn Dạ Thần Hành ngẩn ngơ, cô gái trước mắt rõ ràng là Thư Tĩnh, khiếp nhược cùng sợ hãi, bất lực cùng ưu sầu,
đây không phải là vẻ mặt của Thư Nhàn.
Chẳng lẽ cô lại diễn trò?
Anh hoài nghi nhíu mày, tiếp đó nghĩ đến, cả ngày nay tuy rằng anh tránh cô, nhưng ánh mắt luôn lởn vởn quanh cô, có đôi khi cô đứng ở xa xa bộ dáng quả thực chính là phiên bản của Thư
Tĩnh, anh thật sợ mình bị Thư Nhàn mê hoặc, mới có loại ảo giác này.
Nhưng, Thư Nhàn có thể học giống Thư Tĩnh như vậy sao?
“Nếu Thư Tĩnh đã chết, anh có thể thử chấp nhận em, dù sao cũng là cùng một cơ thể……” Cô cố lấy dũng khí đón ánh mắt anh.
Lại là u quang chợt lóe rồi biến mất kia!
Lúc này Huyễn Dạ Thần Hành không có nhìn lầm, trong đôi mắt đen của cô có khí tức trầm tĩnh quen thuộc.
“Nói cho cô biết một chuyện, tôi yêu là
linh hồn, ý thức cùng mỗi một tấc hơi thở của Thư Tĩnh, không có bất
luận kẻ nào có thể thay thế được cô ấy, cho dù là chị em song sinh cùng
một cơ thể của cô ấy cũng không được!” Trong lời nói chém đinh chặt sắt
tất cả đều là thâm tình khí thế bức người.
Thư Tĩnh sững sờ, cô bị những lời này làm cảm động không thể nói gì, cô không biết vẻ mặt mình đang kinh hỉ xen
lẫn, càng không biết hai hàng lệ không nghe lời đã tràn ra hốc mắt, hóa
thành hai chuỗi trân châu……
Huyễn Dạ Thần Hành cảm thấy trong lòng
cứng lại, bình tĩnh kiềm chế trong nháy mắt hóa thành sóng triều mênh
mông, anh lại một lần nữa ôm cô vào lòng, lại một lần nữa kìm lòng không được hôn cô.
Huyễn Dạ! Huyễn Dạ! Em cũng yêu anh, em cũng yêu anh a…… Thư Tĩnh nỉ non trong lòng.
Đang lúc hai người hôn đến thần hồn điên
đảo, giọng nói chế giễu của Cừu Liệt giống chậu nước đá hắt vào đầu
Huyễn Dạ Thần Hành. “Anh coi cô ta là Thư Tĩnh à? Tôi còn nghĩ anh phân
biệt rất rõ ràng chứ.”
Huyễn Dạ Thần Hành dùng sức đẩy Thư Tĩnh ra, kinh hãi trừng cô, hơi thở nặng nề không ổn.
Thư Tĩnh vẫn chưa hoàn hồn khỏi nụ hôn mãnh liệt của anh, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Anh không phải quá cô đơn đến không khống chế được dục vọng chứ? Lão huynh.” Cừu Liệt ngay sau đó lại trào phúng.
Chậm rãi bình ổn nhịp tim, Huyễn Dạ Thần
Hành ánh mắt khẽ híp, trầm tư gật đầu, “Quả thật, tôi thấy tôi thật sự
hồ đồ rồi, lại không nhận ra cô ta là ai!”
“Em……” Thư Tĩnh vội vàng lau đi nước mắt lưu lại trên mặt.
“Kĩ thuật diễn của cô thật tốt……” Anh lại nhìn cô một cái, đi vài bước, lại quay đầu nói: “Buổi tối tôi sẽ đưa cô rời đi.”
“Không cần! Huyễn Dạ! Em không muốn đi!” Cô kinh hoảng gọi anh lại.
“Cô không đi không được.” Anh kiên quyết bỏ lại những lời này liền rời đi.
“Huyễn Dạ –” Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
“Hết hy vọng đi!” Cừu Liệt nhún nhún vai cũng tránh ra.
Thư Tĩnh chấn động một lúc lâu, mới lo lo lắng lắng trốn về phòng bệnh, cô thật không biết nên đối mặt với màn
đêm sắp buông xuống như thế nào.
Dùng qua cơm chiều, cô tìm chung quanh
không thấy bóng dáng Huyễn Dạ Thần Hành, còn lại hơn bốn giờ, cô nên làm như thế nào để anh nhận ra cô là Thư Tĩnh, mà không phải Thư Nhàn?
Nhưng mà tìm
hết câu lạc bộ linh lực cũng không thấy anh, cô gấp đến độ có thể đun
nóng con kiến trên nồi, biết thắng bại đã được công bố.
Ngay lúc cô bối rối bất an, Huyễn Dạ Thần Hành đột nhiên hiện thân, anh ở đại sảnh lầu một thấy cô, không nói hai lời, tiến lên nắm tay cô đi ra cửa lớn.
“Huyễn Dạ, em không thể cứ như vậy mà đi, em còn có việc……” Cô mới nói đến đây, giọng nói của Thư Nhàn lại xuất hiện.
Đừng nói nhiều, Tĩnh, tao luôn luôn nhìn mày!
Huyễn Dạ Thần Hành căn bản không nghe cô
giải thích, anh trực tiếp lôi cô ra tín đạo, rời khỏi câu lạc bộ linh
lực, đi đến Nhật Bản.
Tiếp đó, anh mang cô đến khách sạn lần trước anh ngủ lại, trực tiếp vào phòng anh.
Thư Tĩnh rốt cuộc nhịn không được, cứ như vậy, anh căn bản sẽ không nhận ra cô là Thư Tĩnh, không bằng đem vụ cá
cược của cô cùng Thư Nhàn nói ra, có lẽ Huyễn Dạ có thể đúng lúc ngăn
cản Thư Nhàn……
“Em nói cho anh biết, Huyễn Dạ, em có
chuyện cần nói với anh……” Cô vừa vào cửa liền kéo Huyễn Dạ Thần Hành
bước nhanh đến giường lớn, muốn dùng thời gian nhanh nhất nói rõ mọi
chuyện.
Anh theo đà kéo của cô, quay đầu, kéo cô vào lòng, ngăn chặn cái miệng nhỏ nói không ngừng của cô.
Thư Tĩnh hoảng sợ, theo phản xạ muốn đẩy anh ra, nào biết lại bị anh ôm càng chặt.
Đầu lưỡi anh khí phách công chiếm miệng cô, hợp cùng mùi nước hoa đàn ông trên người, làm cô suýt ngất.
Một lát sau, nụ hôn cuồng liệt biến dịu
dàng, anh liếm, mút, càng không ngừng cùng cô quấn giao, trêu chọc,
thẳng đến khi chân cô đứng không nổi, mềm nhũn dựa vào người anh.
Không được! Cô không có thời gian cùng anh hôn môi, cô phải đem chân tướng mọi việc nói cho anh biết……
Trong đầu Thư Tĩnh vẫn không ngừng báo động, tiếc rằng thân thể đã sớm bị anh hôn đến mềm yếu, căn bản không muốn đẩy anh ra.
Nụ hôn nồng nhiệt gợi lên dục hỏa của hai người, anh ôm lấy cô, ngã vào nệm, lại hôn cô, tay cũng chậm rãi cởi bỏ nút áo cô.
Mày sẽ thua! Thư Nhàn cười lạnh.
Chỉ còn lại một tiếng, Huyễn Dạ Thần Hành lại muốn cùng “Thư Nhàn” lên giường, còn có cái gì so với chuyện này rõ ràng hơn? Ván này tao thắng chắc rồi!
Không! Thư Tĩnh bỗng bị tiếng cười của cô ấy đánh thức, cô dùng sức đẩy Huyễn Dạ Thần Hành, vô cùng lo lắng nói:
“Hãy nghe em nói, Huyễn Dạ……”
“Không phải anh đã nói với em, khi ‘ăn’ đừng nói chuyện, như vậy dễ mắc nghẹn sao? Tĩnh!” Anh mỉm cười, lại hôn lên vành tai cô.
Một câu của anh làm cho ván cược chuyển dời, tình thế hoàn toàn thay đổi!
Thư Tĩnh cảm thấy suy nghĩ dừng lại, nhất thời quên hết mọi việc hỏi: “Anh…… anh biết?”
“Uhm!” Môi anh phớt qua cổ cô.
Anh biết cô là Thư Tĩnh! Anh biết! Thư Tĩnh sắp bị niềm vui che lấp.
“Khi nào thì nhìn ra?” Cô lại hỏi.
“Buổi sáng.” Cho cô ánh nhìn thâm tình nhất, anh lộ ra nụ cười mê người.
“Nhưng mà…… nhưng mà…… làm sao anh biết được……” Cô lắp bắp hỏi.
“Ánh mắt em…… không ai có ánh mắt thăm
thẳm u buồn như ‘gương’ của em, chỉ có em chiếu ra anh chân thực nhất.”
Anh đụng vào trán cô, cười khẽ.
“Nhưng anh…… anh vẫn biểu hiện……” Ngược lại là cô bị trêu đùa.
“Bởi vì anh không hiểu vì sao em phải giả trang Thư Nhàn gạt anh, cho nên anh dùng cả buổi chiều quan sát em, muốn biết đáp án.”
“Anh biết đáp án chưa?”
“Anh đoán, đại khái là Thư Nhàn uy hiếp em! Yên tâm, đêm nay anh đi vào giấc mộng thay em giải quyết cô ta.”
“Huyễn Dạ……” Cô cao hứng vươn tay ôm lấy anh. “Không cần, ván này em đã thắng, Nhàn chị ấy sẽ không sẽ làm phiền em nữa.”
“Phải không?” Anh dịu dàng nhìn cô, khi
xác định cô chính là Thư Tĩnh, anh kinh ngạc cùng hưng phấn không thể
dùng lời nào để hình dung, anh cảm tạ thượng đế đem Thư Tĩnh trả lại cho anh, cảm kích cơ hồ rơi lệ, khi đó anh thiếu chút nữa đã khiêng cô vào
phòng anh điên cuồng với cô, nhưng anh lại sợ bị hội viên khác thấy lại
hỏi đông hỏi tây, mới lợi dụng buổi tối đem cô ra khỏi câu lạc bộ linh
lực, chỉ vì cùng cô ôn tồn một đêm, cũng hỏi rõ ràng tình hình cụ thể.
“Đúng vậy, chị ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, cám ơn anh đã cứu em cùng mộng của mọi người!”
“Oh? Nghĩa là sao?” Anh nhướng mi, chờ cô giải thích.
Thư Tĩnh cười, lắc đầu không nói tiếp, chỉ dùng môi mềm mại chạm vài anh, cho anh một nụ hôn vừa dài vừa sâu.
Chuyện này, về sau lại chậm rãi nói cho anh đi!
Anh lập tức trở về với kích tình nóng
bỏng, hai người đều không muốn buông đối phương ra, thầm nghĩ gắt gao
bảo vệ tình yêu của mình!
Chúc em hạnh phúc, Tĩnh.
Thư Nhàn thua tâm phục khẩu phục, sau khi để lại những lời này cô liền biến mất không dấu vết, mà từ khi cô biến
mất, tín đạo nối liền ý thức trong mộng cùng thế giới thật của Thư Tĩnh
cũng vĩnh viễn phong bế.
Trong mộng kính từ nay về sau không còn
chiếu ra hình ảnh nữa, Thư Tĩnh cùng Huyễn Dạ Thần Hành đều biết, giấc
mộng mê loạn cuối cùng đã đến hồi kết.