Có lẽ là do khí thế của hắn quá mức cường đại, có lẽ lời nói kia vô cùng chấn động, hoặc Bạch San San sáng sớm đầu óc còn chưa tỉnh táo, tóm lại, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nghe theo lời hắn mà lau tay.
Kéo ghế ra, khom lưng ngồi xuống.
Thẳng đến khi Chương Bình An đi vào lớp học, nghe được lời nói như sư tử rống mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, sau đó trong đầu liền hiện lên ý niệm.
Cái người mặt lạnh ngồi cùng bàn của cô tám chín phần là bị thần kinh, tốt nhất là nên tránh xa.
Khi cô đang loay hoay xuy nghĩ loạn xạ, phía trước bỗng có một vật thếr ném một đường parabol đến đây, vô cùng chính xác, không nghiêng không lệch, vừa vặn dừng ở giữa bàn học cùa Bạch San San.
Là một quả cầu nhỏ bằng giấy.
Bạch San San ngước mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy Cố Thiên Dữ xoay đầu lại nhìn cô, ngón tay chọc chọc, ra hiệu cô đọc tờ giấy.
Mở giấy ra.
Lưu Tử chọc lão đại Vu Lão Cảnh của trường Trung Cảnh, hắn gửi lời nhắn, nói hôm nay sẽ đến tìm cậu.
Trường Trung cảnh là trường nổi tiếng học sinh hư hỏng của thành phố B, Vu Lão Cảnh còn được kêu là Cảnh, đánh nhau gây sự, còn kết giao với bọn xã hội đen lưu manh, xem ra không phải là người tốt.
Bạch San San không biểu tình nhìn dòng chữ nhỏ nhỏ trên giấy, ngãy cả bút cũng lười cầm, ngẩng đầu không kiên nhẫn cho Cố Thiên Dữ một cái ánh mắt, “Đã biết.”
Buổi tối 9 giờ rưỡi, trong khuôn viên trường vang lên tiếng chuông leng keng.Kết thúc giờ tự học buổi tối, một đám học sinh cấp ba lao ra khỏi lớp như những con ngựa hoang.
Không đến mười lăm phút, trong toà nhà đều không còn một ai.
“Đừng khẩn trương nha Lưu tử.” Bạch San San vỗ vai Lưu Huy, “San San đây sẽ không cho bọn người Trung Cảnh động đến một sợi tóc của cậu.Có chúng tôi ở đây, cậu cứ yên tâm.”
Lưu Tử nghe vậy nhưng vẫn có chút khẩn trương, nuốt nước miếng, chần chừ nói: “Chị không quen biết Vu Lão Cảnh. Hắn ta không chỉ là một tên lưu manh bình thường, hắn có cha nuôi là Khâu gia, nghe đâu cùng cục công an phó cục trưởng của vân khu mới đều có liên hệ.”
Chưa kịp nói xong, ở phía sau vang lên tiếng răng rắc.
Lưu Tử nghe tiếng liền quay đầu, chỉ thấy lão đại một mét sáu của họ vừa chép phạt xong công thức hóa học, vươn eo, vặn vạn cổ, mở ra một cây kẹo mút bỏ vào miệng, nói với bọn họ: “Tôi viết xong rồi, đi thôi.”
Cố Thiên Dữ lại gần, thấp giọng nói: “San San, đám người Vu Lão Cảnh kia phong chừng đã tới. Còn người bên mình đâu?”
Bạch San San thực nghiêm túc mà nói: “Không có gọi bọn họ.”
Lưu Tử: “......”
Cố Thiên Dữ: “....”
Lưu Tử một lúc lâu mới lấy lại giọng nói, nhìn người trước mặt, nói lắp bắp: “Như vậy chỉ có bốn người chúng ta?”
“Hạo Tử có việc đi trước, nên chỉ còn lại ba người chúng ta mà thôi.”Lão đại một mét sáu vắt cái cặp hoa nhỏ trên lưng, rất có ý thức mà nói: “Đã hẹn người ta sau tiết tự học buổi tối sẽ đánh nhau, phỏng chừng Vu Lão Cảnh tới rồi. Đừng làm cho người ta chờ lâu.”
Lưu Tử và Cố Thiên Dữ:“.......”
Ba người dũng mãnh đến phía sau trường học.
Bầu trời tối đen như mực, ánh sáng từ vài ngọn đèn đường nhuộm cả con phố thành một màu vàng cam sẫm. Bạch San San cắn kẹo mút, chớp chớp đôi mắt bị cận, cô nhìn thấy một nhóm người trước cửa một cơ quan ở bên kia đường. Độ tuổi trung bình của nhóm anh em xã hội đen đó là khoảng hai mươi tuổi, còn rất trẻ, họ đang tán gẫu vvà hút thuốc.
Cái người đầu trọc đang đạp lên bồn hoa kia, chính là Vu Lão Cảnh.
Cố Thiên Dữ có chút khẩn trương, tiến đến phía Bạch San San mà nói: “San San, hiện tại làm sao bây giờ?”
Bạch San San không nói chuyện, chỉ thuận tay lấy một tờ nhân dân tệ đưa qua. Cố Thiên Dữ tiếp nhận, mờ mịt nhìn cô. Không biết lão đại một mét sáu của họ có ý gì đây.
“Mình đói muốn chết rồi.” Bạch San San chỉ tiệm lẩu cay không xa, nói, “Đi đến chỗ đó chờ mình, thuận tiện mua cho mình một lon Coca, mười phút nữa mình sẽ đến.”
Cố Thiên Dữ và Lưu Tử: “......”
Không chờ hai người há hốc mồm lấy lại tinh thần, Bạch San San cắn kẹo mút băng qua đường.
Lối đi bộ vừa vặn đang là đèn đỏ. Bạch San San đứng trên vạch, một bên chờ, một bên không biết như thế nào liền nhớ đến buổi sáng cái tên tâm thần Thương Trì nói ra lời kia, rất phù hợp với khí chất thần kinh của hắn.
Không ai để ý đến chiếc Bentley màu đen đã đậu bên đường từ lâu.
Bên trong xe.
Thương Trì mặt không biểu tình nhìn chằm chằm người ngoài cửa sổ, đôi mắt màu đen lãnh đạm, yên tĩnh, hơn nữa còn rất chăm chú.
Quản gia Cát Lỗ theo tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy thân ảnh cô gái mặc đồng phục đứng trên vạch đường, trên miệng còn cắn kẹo mút, hai má phồng lên, đôi mắt to sáng lấp lánh, trông rất giống chú cá vàng nhỉ xinh xắn.
Cát Lỗ chuyển ánh mắt, lại thấy đám thiếu niên Trung Cảnh phía đối diện.
“Chỉ là một cuộc ấu đả của tụi trẻ con.” Cát Lộ ngữ khí bình đạm, cung kính dùng tiếng Anh nói, “Thiếu gia, hay không gọi người đến giúp vị tiểu thư kia?”
Thương Trì nhìn chằm chằm thiếu nữ ngoài cửa sổ vài giây, không có ngữ khí nói: “Anh đi về trước đi.” Sau đó liền xuống xe.
Chiếc Bently màu đen biến mất.
Người thanh niên hờ hững đứng lặng lẽ dưới bóng đèn đường,một lát lại đưa tay lên cởi ba cúc áo sơ mi trắng trong bộ đồng phục học sinh. Một chiếc đèn xe vụt qua, soi rõ làn da trắng lạnh trên ngực hắn.
Thân hình rắn chắc, đường nét rõ ràng, xuất hiện một vết thương do đạn bắn, khiến người khác cảm thấy có chút kinh hoàng.
7 giờ tối, chiếc xe Maserati dừng lại trước nhà hàng Tính Hào, người phục vụ kéo cửa xe rồi cung kính chào. Bạch San San thong thả bước xuống xe, nắm lấy Bạch Kế Châu bên cạnh, anh em hai người đi thẳng vào sảnh tiệc.
Tiệc tối của Triệu gia, dự tính có rất nhiều người nổi tiếng sẽ đến, trang phục đều sang trọng.
Sảnh tiệc rực rỡ đầy người, có nam có nữ, già có trẻ có, có người khiêu vũ, có người tán gẫu. Những người đàn ông mặc vest và giày da cầm rượu vang đỏ nói về công việc kinh doanh, trong khi những người vợ giàu có mặc sườn xám và váy áo tụ tập thành nhóm để buôn chuyện, nói về ai và ai không thể sinh con trai và yêu cầu giúp đỡ, nói về việc chồng của người nào đó nuôi dưỡng tiểu tam bên ngoài.
Cách đó không xa có những nhạc công chơi piano và violin, và bản nhạc nhẹ nhàng bay bổng trong không khí.
Bạch San San từ người phục vụ lấy bánh mousse dâu tây, cắn một miếng, nhai nhai.
Khi còn nhỏ, cô không có hào hứng với những dịp như vậy, mỗi lần dự tiệc với Dư Lị Bạch San San cô đều tập trung vào việc ăn uống, hoặc chỉ tìm một góc không ai để ý và cầm điện thoại di động chơi game. Theo quan điểm của Bạch San San, chiến đấu chống lại lũ quái vật hoang dã trong hẻm núi thú vị hơn nhiều so với việc khoe khoang với những bà cô trung niên đó.
Đang định lấy di động ra chơi trò chơi, giọng Bạch Kế Châu đè thấp vang lên bên tai: “Chuẩn bị đi.”
Bạch San San: “?”
Bạch Kế Châu tay cầm ly champagne hướng về trước nói: “Triệu công tử đến tìm cô.”
“.......”Bạch San San khóe miệng giật giật, quay đầu lại, liền nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người mặc bộ đồ trắng đang đi về phía mình. Đối phương cao khoảng 1 mét 73, dáng người hơi tròn trịa, cộng thêm cái đầu bóng láng, thoạt nhìn giống như cây kẹo hồ lô.
Bạch Kế Châu thấp giọng: “Biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Bạch San San vươn tay nhéo lông mày rồi ấn ấn, im lặng và làm động tác “ok” với Bạch Kế Châu. Bạch Kế Châu vừa thấy vậy liền đưa tay vỗ vỗ vai cô, sau đó quay đầu tìm nhóm bạn rượu giàu có của mình.
Vài giây sau, thân hình béo ục ịch của Triệu gia công tử lăn đến.
“Bạch tiểu thư, đã lâu không gặp.”Khuôn mặt béo ú của Triệu công tử tràn đầy ý cười. Trước đây hắn đã từng gặp Bạch San San trong một bữa tiệc sinh nhật của cô, tuy không nói lời nào nhưng anh đã có ấn tượng rất tốt về tiểu mỹ nhân xinh đẹp, mềm mại và dễ thương này.
Bạch San San cũng cười theo, hung hăng cắn một miếng lớn chiếc bánh mousse dâu tây, vừa nhai vừa mơ hồ nói “Chào anh Triệu.”
“......”Nhìn lớp kem trắng trên khóe miệng tiểu mỹ nhân, nụ cười trên khuôn mặt của người Triệu công tử cứng lại rõ rệt, quay người lại và rất lịch sự lấy khăn giấy ra rồi đưa cho cô, “Cô Bạch, khóe miệng cô còn dính một chút kem.”
“Ồ, cảm ơn.” Bạch San San nhận khăn giấy rồi đưa lên mũi, hưng hăng mà xì nước mũi ra.
Triệu công tử: “......”
Bạch San San ngẫu nhiên nhào khăn giấy thành một quả bóng rồi ném xuống đất, quay đầu lại, trên bàn bên cạnh có một con gà quay nóng hổi. Cô chớp mắt, dùng hai tay xé một cái đùi gà ra cắn một miếng, sau đó trong ánh mắt hoảng sợ không thể tin được của mình, lười biếng dựa vào bàn nhai đùi gà, hỏi: “Anh Triệu tìm tôi cố việc gì?”
Triệu công tử không khống chế được khuôn mặt đang co giật của mình, đã chỉu tổn thương nặng về mặt tâm lí, hắn cảm thấy bản thân chỉ có thể nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Cô Bạch, tôi còn có điện thoại, cô chờ tôi vài phút.”
Bạch San San tươi cười: “Anh cứ tự nhiên.”
Triệu công tử trốn tránh rời đi.
Bạch San San nhướng mày nhìn bộ dáng vừa chạy vừa dính dầu đường, cô cười cười, ném cái đùi gà nướng thùng rác bên cạnh, lấy khăn ướt ra lau miệng cẩn thận. Lau tay, trên mặt không có biểu cảm gì.
Nhiệm vụ tối nay đã hoàn thành, Bạch San San ngước mắt nhìn lướt qua sảnh tiệc, băn khoăn không biết bây giờ sẽ rời đi hay ăn thêm một ít bánh mousse dâu tây trước khi rời đi.
Ngay khi cái bánh mousse dâu tây đang bay trong đầu cô, thì cả sảnh tiệc bỗng nhiên im lặng.
Bạch San San ban đầu không để ý đến điều gì, cô không nhận ra bất cứ điều gì cho đến khi ngay cả tiếng nhạc trong không khí cũng biến mất, cô liếc nhìn thì thấy mọi người trong sảnh đều đang nhìn ra cửa. Không thể hiểu được, cô quay đầu lại và nhìn sang.
Đó là một người đàn ông cao lớn với bộ vest chỉnh tề, khí chất lạnh lùng. Đặc điểm của hắn là tuấn mỹ lãnh đạm, im lặng, tự mình đứng ở nơi đó, cả người dung mạo thanh tao sạch sẽ, không hề tức giận, giống như một cái cây mọc ở thời Trung cổ.
Ở bên cạnh, vài người đàn ông châu Á cũng mặc vest kính cẩn đi theo hắn.
“......” Ánh mắt Bạch San San đột nhiên nhảy dựng.
“Thương tổng?”
Chủ tịch Triệ thị Triệu Quốc Lương mang con trai Triệu Tử Hạo bước ra tiếp đón, trên mặt đầy vẻ kinh hỉ: “Ngài có thể đại giá quang lâm đến đây, thật sự làm cho chúng tôi vô cùng vui vẻ.”
Tuy nhiên, ông lão nhà họ Triệu đã bị trợ lý Giang chặn lại trước khi ông ta chạm tới góc quần áo của Thương Trì.
“.....”Triệu Quốc Lương cứng lại, lúc này mới nhớ ra Thương Trì không thích tiếp xúc tay chân với người khác, có chút xấu hổ mà mà rũ tay xuống, vẫn cười, giơ tay mời: “Tới tới tới, mời Thương tổng vào bên trong.”
“Triệu tổng không cần khách khí.” Thương Trì lãnh đạm mà nói, bước chân dài lập tức đi vào yến tiệc, ánh mắt cũng chưa nhìn hai cha con Triệu Quốc Lương một cái.
Nhìn thấy bầu không khí phảng phất trong phòng tiệc, Triệu Tử Hào cau mày nháy mắt với nghệ sĩ piano và violin. Các nhạc công lại bận rộn diễn tấu.
Sau vài giây sửng sốt, giới nhà giàu cũng hoàn hồn trở lại, một mặt ngạc nhiên không biết doanh nhân sẽ đến dự tiệc của Triệu Quốc Lương, đồng thời băn khoăn không biết nâng ly chúc mừng với vị đại gia như thế nào và nói gì khi nâng ly. Mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau, và họ đều dự định nhân cơ hội này sẽ thành công trở thành thông gia của nhà họ Thương.
Không giống với những người khác đang cố gắng vắt óc tính kế, Bạch San San chọn cách bỏ qua 'cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên' có một không hai này.
Đột nhiên, một đôi giày da không dính chút bụi rơi vào tầm mắt.
“.....” Ngón tay dang chạm trên màn hình của Bạch San San dừng lại vài giây, sau đó tiếp tục bấm. Mi mắt cũng không nâng lên, nhưng có thể cảm thấy xung quanh đều quỷ dị yên tĩnh.
Thương Trì mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trước mặt.
Cô gái uể oải nằm trên ghế sô pha, chiếc váy dạ hội màu đen tôn lên những đường nét yêu kiều của cơ thể, từ góc nhìn của anh,còn có thể nhìn thấy chiếc cổ mảnh mai, xương quai xanh thanh tú duyên dáng và khuôn ngực trắng nõn thấp thoáng. Cô cúi đầu, đôi môi nhỏ khẽ mím khó chịu trong vô thức, hàng mi dày và mềm rủ xuống, giống như một tiểu hồ ly trong sáng, dễ thương và quyến rũ.
Thương Trì ánh mắt trầm xuống.
Trong chốc lát, hắn duỗi tay ra, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng cằm Bạch San San.
“.....”Tiểu hồ ly hiển nhiên bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc, nhướng mi, đôi mắt to trong veo tràn đầy hoảng sợ. Ngước nhìn anh ngạc nhiên và khó hiểu.
Hắn nhàn nhạt nói: “Nghe nói em ở đây cùng người khác hẹn hò?”
Bạch San San:?
Thương Trì cúi người về phía trước, môi mỏng áp sát vào vành tai ửng hồng dễ thương, giọng nói trầm thấp giống như lời thì thầm của người yêu, “Anh tựa hồ rất sớm đã nhắc nhở, nhưng San San, công chúa của anh không ngoan. Em muốn bị phạt sao?”