Cảnh Xuân Liêu Nhân

Chương 19: Chương 19: NGÓ LƠ




Tô Anh Anh đúng là đồ ngốc!

⁻⁻⁻⁻《Nhật ký Lục Xung tự mình công lược 》



Ngày hôm sau mặt trời mọc lên cao rực sáng.

Chùa Pháp Ẩn người đến người đi, đi qua đi lại, mênh mông một đường đá lớn chỉ thấy đầu người.

Lục Xung nhìu máy, một tay kéo lấy Tô Anh, tránh cho nàng đi xa bị lạc.

Tô Anh ngẩng đầu nhìn hắn, cả người hắn mồ hôi đầm đìa, ở gò má và cổ đều thấm mồ hôi, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi! Ta quên mất hôm nay là mười lăm.”

Chùa Pháp Ẩn ở vùng này có chút danh tiếng, mùng một mười lăm phải dâng hương lễ Phật, bởi vậy khách đến thăm dâng hương so với ngày thường rất nhiều.

Sớm biết hôm nay là ngày đặc biệt, Tô Anh sẽ không kêu hắn đi cùng.

Cả mặt Tô Anh cũng thấm đẫm mồ hôi, nàng nhìn xung quanh đông nghịt người, trong lòng mê mang, cũng có chút thất bại, nàng không biết đi đâu để tìm thấy cha mình.

Tô Anh thấp thỏm đoán mò lung tung trong lòng, lòng bàn chân mất cảm giác, dẫm lên một bậc thang, mũi chân chĩa xuống đất, cẵng chân mềm nhũn.

Lục Xung để ý thấy, nhẹ “Tê” một tiếng, xách cánh tay nàng lên.

Tô Anh không khống chế được lùi về phía sau nửa dựa vào ngực hắn, ngón tay tóm chặt cổ áo hắn, mặt lộ rõ sự hoảng sợ.

Nhìn thấy nàng không chút trở ngại, Lục Xung tức giận nói: “Không đi được nữa hả?”

Tô Anh chưa định thần lại, chỉ có mái tóc xõa ra, trâm hoa rũ ở trên trán nàng nhẹ nhàng lay động.

Lục Xung đen mặt, trong lòng lên men, cũng không rõ ngày hôm nay nàng muốn nhìn thấy ai nữa.

Dậy từ sớm mân mê hộp trang điểm hồi lâu, nàng cài trâm hắn tặng lên đầu, ngón tay nhẹ nhàng đỡ mái tóc, nghiêng đầu hỏi ý kiến hắn.

Hắn không nghe rõ, quay lại chỉ đáp một câu, đẹp.

Nhìn thấy nàng hai má ửng đỏ, mới phát hiện ra câu nàng hỏi chính là, nàng cài trâm này lên đầu có đẹp không.

Lục Xung tự nhủ cả đời này không nhắc lại chuyện này.

Chắc không phải hôm nay người nàng muốn gặp là tên biểu ca kia chứ!

Nghĩ như vậy, Lục Xung không thở nổi, làm bộ không để ý đến: “Là hắn tới sao?”

Tô Anh lắc đầu: “Ta không biết.”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Xung so với hồi nãy còn đen hơn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tô Anh.

Tô Anh đỡ lấy cánh tay hắn, nhón chân nhìn trong đám người xung quanh.

Trong lòng Lục Xung cười lạnh, không chút để ý nói: “Hắn ta sao lại là người như thế này, cũng không thèm hẹn thời gian tới, ngươi nhìn mặt ngươi bị hun tới đỏ, đúng là không đáng tin cậy!”

Lục Xung lén lút nói xấu với nàng.

Tô Anh giương mắt nhìn hắn: “Ngươi đói hả?”

Lục Xung nghẹn họng trân trối, Pháp Ẩn Tự ở núi Nhạn Sơn đúng là rất lớn, từ tiểu viện của nàng đi đến nơi này cũng mất nửa canh giờ, lúc này đúng là có chút đói bụng.

Hắn mạnh miệng nói: “Không hề.”

Lúc này trời nắng gay gắt, cũng sắp tới giờ dùng cơm trưa, Tô Anh lo rằng lúc nữa tới trai đường dùng cơm sẽ phải chen chúc, hai người nàng không thể chen vào, hiện tại đi dùng cơm chạy là thích hợp nhất.

“Chúng ta tới trai đường đi?”

Lục Xung hoài nghi liếc nhìn nàng, chắc chắn rằng nàng không nhìn thấu tâm tư của hắn, nghi rằng hắn không đói bụng, nhưng Tô Anh vẫn muốn tới.

Hệt như Tô Anh nghĩ, người ở đây không hề ít, Tô Anh cùng Lục Xung tới xếp hàng.

“Chúng ta chờ một lát, rất nhanh sẽ tới lượt chúng ta.” Tô Anh đứng sau hắn vô cùng tốt bụng giải thích.

Đây là lần đầu tiên Lục Xung tới chùa dùng đồ chay, làm như không việc gì đánh giá xung quanh, nghe vậy một bên gật đầu một bên kéo nàng đứng ngay trước người mình: “Ừ, đã biết.”

Hắn kéo vô cùng thuận tay, Tô Anh sửng sốt, trước người Lục Xung có một bóng mát nhỏ, Tô Anh vừa lúc đứng ở bên trong, ngay lập tức mát cả người.

Tô Anh lấy ra khăn lụa xoay người đưa cho Lục Xung: “Lau mồ hôi này.”

“Ta có rồi.” Lục Xung cúi đầu nhìn nàng, móc ra khăn tay của hắn.

Khăn lụa hắn đang giữ chính là cái của Tô Anh lần trước nàng dùng để che bụi gỗ cho hắn, vết máu ở trên khăn đã được hắn giặt sạch sẽ.

Khăn lụa thêu một đóa hoa mẫu đơn nhỏ hồng nhạt bị hắn cầm chặt trong lòng bàn tay, gò má Tô Anh nóng hổi, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt mình.

Lòng bàn tay Lục Xung khe vân vê khăn lụa mềm mại, do dự một chút cất vào trong ngực, giơ tay cầm khăn tay Tô Anh đang chuẩn bị cất đi nhướng mày nói: “Đa tạ.”

“Ai!” Tô Anh thở nhẹ, không phải hắn có rồi sao?

Hơn nữa chiếc khăn tay này nàng đã lau qua, dơ rồi đó!

Lục Xung chơi xấu, nhéo vai nàng đẩy nàng về phía trước: “Đi mau, đi mau, tới lượt chúng ta rồi.”

Hắn dùng xong còn không thèm trả lại Tô Anh, tự tay cất đi.

Hai chiếc khăn lụa, vừa tiện lúc hắn muốn tắm rửa.

“Thí chủ.” Vị sư phụ phát đồ chay chắp tay hành lễ trước ngực với Tô Anh.

Tô Anh cũng chắp tay trước ngực hành lễ, nói: “Đại sư, chúng ta có hai người.”

Lục Xung không chắp thay thi lễ, chỉ hơi gật đầu, tỏ vẻ lời của hắn chính là lời của Tô Anh, hắn chính là “chúng ta“.

Vị sư phụ cười cười, lấy cơm cho bọn họ.

Cơm chay rất đơn giản, mỗi một người chỉ có một cái màn thầu và một chén canh rau nấu đậu hũ, lấy cơm xong thì được vào trai đường.

Trai đường chỉ bày sáu cái bàn lớn, ở đây đã ngồi hết một nửa gian, hai người chọn một bàn ít người liền ngồi xuống, Tô Anh cầm lấy màn thầu, màn thầu rất lớn, nàng bẻ nửa đem một nửa chia cho Lục Xung.

Sức ăn của Lục Xung khá lớn, một cái màn thầu khẳng định ăn không đủ no, mà nàng chỉ ăn nửa cái đã lấp đầy bụng nhỏ.

Lục Xung biết nàng ăn ít uống ít, cũng không khách khí với nàng mà nhận lấy.

Trai đường vừa nhiều người vừa náo nhiệt, còn có nhiều đứa nhỏ chơi đùa vừa chạy vừa nhảy.

Trong đó có hai đứa nhỏ chạy tới chạy lui, chơi đùa không biết vì sao lại tranh chấp, quơ chân múa tay, không cẩn thận sẽ va vào người bên cạnh.

Sớm có khách nhân cảm thấy bất mãn.

Ánh mắt Lục Xung quét qua, nhíu mày một hồi, cánh tay buông xuống, bàn tay nắm chặt lấy eo nhỏ của Tô Anh, giống như đang bảo hộ nàng, quay đầu nhìn hai hài tử kia.

“Câm miệng, đừng có chạy loạn!”

Đột nhiên Lục Xung quát lớn, khẩu khí cũng không nhẹ nhàng, hai tiểu hài tử kia nháy mắt im bặt, sợ hãi rụt rè nhìn hắn.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hai người, Tô Anh cảm thấy không thích hợp, nghiêng người nhìn biểu tình lãnh khốc của Lục Xung, sửng sốt.

Mẫu thân của một tiểu hài tử ngồi ở bàn bên cạnh đang chăm chú nhìn hai đứa nô đùa, thấy tình cảnh này, không vui, chộp lấy một chiếc đũa đừng lên tức giận trừng mắt đạp lại lời của Lục Xung: “Ngươi hung dữ cái gì?”

Lục Xung không nói chuyện, mắt phượng đen lại lãnh đạm nhìn bà ta, môi mỏng hơi nhếch.

Ngũ quan Lục Xung vừa đẹp lại sắc bén, giống như một viên đá quý đầy góc cạnh mài sắc, khi bá đạo lên thì rất áp bách, chẳng sợ hắn mặc áo thô vải sơ, người khác cũng nhận ra hắn không dễ chọc.

Lòng Tô Anh thắt lại, ngón tay theo bản năng bấu chặt lấy cánh tay vững chãi của hắn, chỉ lo hắn bất ngờ xông lên đánh nhau với người ta.

Vị phụ nhân kia biết đụng phải hòn đá cứng, khí thế yếu dần, vẫy tay gọi hai đứa nhỏ, trong miệng lầu bầu: “Đúng là loại người nào cũng có!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.