Dưới sự dẫn dắt của tỳ nữ, Thu công chúa cùng Lý Ánh và mấy quý nữ, dáng người lay động, sôi nổi đi tới viện của Trịnh Du. Hiện tại tuổi của các nàng cũng không nhỏ, qua hết năm, liền bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, vì vậy thời gian này đặc biệt vui đùa tích cực.
Nhìn viện của Trịnh Du phía trước, thấy người hầu thỉnh thoảng xuất hiện, Lý Ánh nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Phủ Lan Lăng vương này, càng ngày càng tiêu điều rồi, A Du cũng không chấn chỉnh một chút." Người trong phủ không nhiều lắm, lộ ra khí tức đè nén cùng âm u, không hợp với bầu không khí năm mới hiện tại.
"Cũng không phải vậy." Thu công chúa không giống như nàng ấy hạ thấp giọng nói chuyện, nàng mất hứng nói: "Nhìn những người này liền cảm thấy xui xẻo."
Trong lúc trò chuyện, đoàn người đi tới viện của Trịnh Du. Cửa không khóa, các nàng cười cười nói nói đi vào, vừa liếc mắt, liền nhìn thấy Trịnh Du gầy gò ngồi ở chính đường, cả người giống như tượng gỗ.
Nàng không nhúc nhích ngồi xổm trên tháp, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp là một mảnh lạnh nhạt, thẫn thờ. Một bên tay rũ xuống, trên tay còn đang cầm tờ giấy trắng.
Thấy nàng như vậy, dù là Thu công chúa quen tuỳ tiện cũng ngẩn ra, nàng hạ thấp giọng, thử thăm dò gọi: "A Du?"
Gọi liên tục hai tiếng, Trịnh Du vẫn ngồi không nhúc nhích như vậy, Thu công chúa không khỏi có chút sợ hãi. Nàng vội vàng tiến lên, đang muốn lay người nàng, liếc mắt nhìn thấy mảnh giấy trắng nhỏ nàng cầm trong lòng bàn tay, liền quỳ gối ngồi xổm một bên bàn nhỏ, đưa tay cầm lấy tờ giấy trắng kia.
Trên tờ giấy trắng chỉ có hai hàng chữ, trong nét chữ đẹp đẽ thẳng thắn lộ ra sự mạnh mẽ cứng rắn: "Gửi Phương lão, ta đã tìm được A Khởi, nàng khó rời cố hương, không muốn đến Tề. Ta nợ nàng rất nhiều, chỉ ước nguyện sống cùng nàng suốt quãng đời còn lại. Nếu có con trai nối dõi sẽ đón các ngươi đến Trần an dưỡng tuổi già."
Dùng tiếng địa phương, chữ là chữ Khải mạnh mẽ, đoan trang tao nhã.
Lúc Thu công chúa ngồi xuống, chúng quý nữ cũng ngồi xuống quanh bàn nhỏ. Thấy Thu công chúa đang nhìn một tờ giấy, các nàng đồng loạt cúi đầu chụm lại.
Thấy hàng chữ này, Thu công chúa ngẩn ngơ. Chúng quý nữ cũng là ngẩn ngơ, sau đó đưa mắt ra hiệu lẫn nhau.
Thu công chúa ho khan một tiếng sau đó cẩn thận hỏi: "A Du, Đây… đây là Cao Trường Cung viết?"
Nghe thấy Thu công chúa nhắc tới ba chữ "Cao Trường Cung" Trịnh Du giống như sống lại, từ từ ngẩng đầu lên. fDxĐxLxQxĐf Cặp mắt trống rỗng nhìn Thu công chúa một lúc, đột nhiên, Trịnh Du bổ nhào vào trong ngực nàng òa khóc nức nở.
Mặc dù thoạt nhìn Trịnh Du dịu dàng, tính tình thực ra rất bướng bỉnh. Bây giờ nàng vừa khóc, Thu công chúa luống cuống tay chân một hồi, chúng quý nữ cũng vây quanh liên tục an ủi vỗ về.
Trong lòng Trịnh Du hiển nhiên có quá nhiều uất ức, nàng càng khóc càng khó kiềm chế, càng khóc càng khổ, nước mắt liên tục chảy xuống, khóc không thành tiếng.
Thu công chúa vội vàng ôm nàng, vừa vỗ lưng của nàng vừa nói: "A Du đừng đau lòng nữa, đừng đau lòng nữa." Nàng vốn là người tính tình dễ xúc động. Bây giờ nhìn thấy Trịnh Du khóc đau lòng như vậy, không khỏi hận Cao Trường Cung đến nghiến răng. Nhưng vừa hé miệng, thấy chữ trên tờ giấy trắng lại không nói gì.
Nàng có thể nói cái gì? Từ sau khi Thái hậu chết, cuộc sống của nàng cũng không dễ chịu, huống chi, hiện tại Lan Lăng Vương đang ở Trần không gần, nàng có thể nói cái gì?
Trong lúc chúng nữ rối loạn trấn an, tâm tình Trịnh Du rõ ràng có chút chuyển biến tốt đẹp. Nàng bắt đầu nằm sấp trên bàn nhỏ, nhẹ nhàng khóc nức nở.
Thấy tâm tình nàng tốt lên chút ít, Lý Ánh là người đầu tiên mở miệng: "A Du, tờ giấy này từ đâu tới? Có phải chỉ dọa ngươi hay không?"
Lý Ánh vừa nói ra lời này, chúng nữ đều quay đầu nhìn nàng, cả Trịnh Du cũng ngừng khóc nức nở.
Lý Ánh cầm lấy tờ giấy kia, lầm bầm nói: "Cao Trường Cung hắn vừa mới đánh một thắng trận lớn, khiến người trong thiên hạ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Hiện tại, kể cả Đoạn Thiều tướng quân và Hộc tướng quân, danh tiếng cũng kém hắn nửa bậc. Hơn nữa có người nói, Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song. Trong tình huống này, hắn sẽ vì một phụ nhân mà phóng ngựa Nam Sơn (*), không bàn chuyện quân? Không thể nào!"
(*) phóng ngựa Nam Sơn: ý chỉ thiên hạ thái bình, không cần dụng binh
Lời nói này của Lý Ánh vô cùng có lí, chúng quý nữ đều rối rít phụ theo. Ngược lại, Thu công chúa từ trước đến nay thẳng thắn, ở bên cạnh nói: "Điều này ấy mà nói không chừng đấy.
Thời gian trước sau khi tiện phụ đó đi, hắn không phải tìm cái chết, không có một chút sức sống sao?”
Lời này vừa nói ra, Lý Ánh lườm nàng một cái. Mà Trịnh Du một bên vốn vểnh tai lắng nghe, đã từ từ mà khôi phục một chút, lại nghẹn ngào.
Thu công chúa tự biết phạm sai lầm, nàng lè lưỡi một cái, vội vàng sửa chữa nói: “Là ta nói sai, vẫn là A Ánh nói đúng, nam tử hán đại trượng phu, công danh tự nhiên quan trọng hơn. Cái tiện phụ kia nào có quan trọng như vậy?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Nào có quan trọng như vậy?”
“Theo ta thấy tin tức này nhất định là người nào bịa ra lừa gạt ngươi!”
“Người như thế nên trực tiếp giết chết!”
“Sợ cái gì? Ngươi là chánh phi đấy. Có bản lãnh, hắn ở lại bên ngoài mười năm tám năm, không cần quay về!”
………….
Trong tiếng khuyên lớn liên tiếp, Trịnh Du từ từ phấn chấn lại một chút. Nàng ngồi dậy cúi đầu, khàn giọng ra lệnh: “Mang nước ấm lên.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, một chậu nước nóng bưng tới, hai tỳ nữ giúp nàng lau sạch mặt, rửa mặt chải đầu, trang điểm. Trịnh Du lại uống một chung rượu nhỏ, cả người rốt cuộc khôi phục một chút.
Nàng ngẩng đầu lên đang muốn nói chuyện, bên ngoài từng trận tiếng trống, tiếng cười vang trời, mọi người bắt đầu ồn ào đón năm mới.
Ngày này, người khắp thiên hạ đều đang hoan hô náo nhiệt chứ? Cho dù là dân đen hai bàn tay trắng, cũng sẽ cắn răng mua cho đứa bé một bộ y phục! Mà người đó ở Trần quốc với tiện nhân kia, tất nhiên là tay nắm tay, vô cùng gắn bó bước đi….
Chuyện này không thể nghĩ, vừa nghĩ, Trịnh Du cảm thấy cả người cũng hít thở không thông.
Nàng cũng biết, bây giờ mình không thể khóc nữa. Một thê tử không được trượng phu thích, một người trượng phu luôn luôn muốn hòa ly với thê tử, nàng cho dù có là Vương phi, lực ảnh hưởng kia, cũng đã dần dần biến mất. Những quý nữ trong quá khứ thấy nàng liền cười vây quanh, bây giờ vẫn cười, nhưng nụ cười kia là giễu cợt hay đối phó, nàng đã mơ hồ không phân rõ được.
Hiện tại nàng không có quyền được thất thường. Còn khóc tiếp như vậy, chỉ sợ cuối cùng mấy bằng hữu này cũng không nguyện ý tới cửa, sẽ ngày càng xa cách với nàng.
Nghĩ tới đây, ngực đau đến sợ. Trịnh Du nghiêng một bên người nhận lấy khăn lông nóng, đặt lên trên mắt.
Cuối cùng sau khi thoải mái một chút, nàng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười so với khóc còn khó nhìn hơn với mọi người, rồi cố gắng trấn tĩnh nói: “Cám ơn các ngươi.” Nàng đứng lên, rót cho mỗi người một chung rượu ấm, nhỏ giọng nói:” Ngày lễ này, hiếm khi các ngươi đến đây, ta… ta cám ơn các ngươi.”
Đây có chỗ nào giống Trịnh thị A Du hăng hái ngày trước? Chúng quý nữ nghe thấy nàng nói hai tiếng cám ơn một hồi như vậy, không khỏi vô cùng xúc động. Mọi người đều đứng lên an ủi.
Lúc này, Lý Ánh ra hiệu nhìn Thu công chúa.
Nhận được ánh mắt của nàng, Thu công chúa nói: “Đúng rồi A Du, ngày mai mùng một, tất cả mệnh phụ, quý nữ đều vào cung yết kiến. Bây giờ trong Nghiệp thành cảnh tượng rất náo nhiệt. Mọi người đều đi từ đất phong tới đây. Hay là, chúng ta cũng ra ngoài dạo một lúc?” Chung quy nàng buồn bã như vậy cũng không phải là một biện pháp, đi ra ngoài dạo một chút có lẽ sẽ nghĩ thông.
“Được.”
Trịnh Du cùng tất cả chúng quý nữ vui vẻ đứng lên. Trong tiếng líu ríu, chỉ chốc lát Trịnh Du một lần nữa trang điểm một phen, mặc hoa phục, đi theo chúng nữ lên xe ngựa.
Khó có dịp tụ họp một chỗ, họ tự nhiên sẽ không mỗi người một chiếc xe ngựa. Mà là cùng nhau ngồi trong xe ngựa lớn Thu công chúa, vừa ăn bánh ngọt, vừa nói chuyện thú vị.
Ra ngoài đường phố, vừa đi vừa nói chuyện thú vị như vậy, không chỉ có các nàng vui mừng sung sướng. Giữa bầu trời rơi nhiều tuyết trắng, vô số chiếc xe ngựa đi lại trên đường phố, trong sự chen chúc là một mảnh tiếng cười. Mà tiếng trống, tiếng pháo tràn ngập đường phố. Giữa những âm thanh tràn đầy vui mừng này, có thể nghe được không ít người đang nói to: “Người Chu lần này chịu phục chứ?” “50 vạn quân Chu, lại không bằng năm vạn quân lính của ta! Lan Lăng uy, nhất chí vu tư (*)!” “Chưa từng nghe sao? Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song! Lan Lăng Vương là người sao? Đó là Tôn Ngô tái thế, mãnh tướng vô song.” “Nghe nói qua chưa? Hắn thật ra là vì Trương cơ đó mới xuất binh.” “Đúng vậy! Đúng vậy! Trương cơ ở Chu quốc đã làm hoàng phi rồi, nhưng Quận Vương chúng ta vừa xuất mã, nàng ngay cả hoàng phi cũng không cần. Nghe nói này vua Chu biết nàng chạy theo Quận Vương, một câu cũng không dám nói.” “Anh hùng phối mỹ nhân, từ xưa đều như vậy.”
(*) nhất chi vu tư: sao lại đến tình trạng thế này.
Thấy sắc mặt Trịnh Du thật vất vả mới dịu đi lại lần nữa khó nhìn, Thu công chúa vội vàng “Phi phi” hai tiếng, cười nói: “Nói hươu nói vượn. Tiểu tử Cao Trường Cung kia nhất định là vụng trộm mang người chạy trốn. Làm gì có chuyện vua Chu biết, ngay cả nói cũng không dám nói?”
Mới nói được tới đây, thấy Trịnh Du sắc mặt chẳng những không chuyển biến tốt, ngược lại càng khó nhìn hơn, Thu công chúa lập tức biết mình nói sai. Nàng nói Cao Trường Cung vụng trộm mang Trương Khởi chạy trốn, chẳng phải chứng minh đúng theo lời trên tờ giấy kia. Hắn tình nguyện không cần quyền lực, danh tiếng lớn như vậy cũng không cần, chỉ muốn ở cùng cái tiện phụ kia?
Thu công chúa vừa hối hận vừa vội, muốn nói cái gì bù lại, nhất thời lại không tìm được lời để nói. Không biết làm thế nào, chỉ đành nháy mắt với Lý Ánh.
Lý Anh rốt cục ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn Trịnh Du nói: “A Du, hòa ly thôi.”
Ta không phải muốn ngươi nói cái này! Thu công chúa trợn mắt nhìn Lý Ánh một cái.
Nhưng Lý Ánh không nhìn nàng, mà nghiêm túc nhìn Trịnh Du, nói từng câu từng chữ: “A Du, cứ như vậy thì buông tha đi, tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì, hòa ly thôi.”
Nàng biết, Cao Trường Cung xuất chinh liền thả ra tin đồn, nói là vương phi Trịnh thị của hắn đến nay thân thể vẫn còn trong sạch.
…. Đây đối với một quý nữ gả làm vợ người mà nói, thực ra là vô cùng nhục nhã! Lúc nhóm quý nữ gặp gỡ riêng tư, nghị luận việc này ầm ĩ, cười nhạo không ngừng thì cũng có một ít có hảo cảm với quý tộc như Trịnh Du, như trước kia Dương Tĩnh con thứ lão Thừa tướng chờ nàng. Bọn họ rối rít tới cửa, hoặc viện cớ du hồ tạo cơ hội cùng Trịnh Du trò chuyện. Không phải là muốn bắt được trái tim của nàng?
Nhưng Trịnh Du bởi vì có chuyện trong lòng, đều không để ý tới bọn họ, chỉ biết một mình nhốt ở trong nhà hờn dỗi. Du hồ cũng bởi tâm tình buồn bực mà mặt vẫn luôn đen thui, ngẫu nhiên có nụ cười cũng là miễn cưỡng.
Trịnh Du vốn miễn cưỡng được gọi là mỹ nhân, cứ như vậy, sắc đẹp đâu chỉ giảm năm phần? Huống chi, là người đều có tính nóng, nàng không yên lòng qua loa cho xong, cũng không phải thật sự là nữ nhi của nhà ai quyền thế to lớn, càng không phải đại mỹ nhân, dần dần những tuấn kiệt bằng lòng giao thiệp với nàng càng ngày càng ít.
Mà cùng với Lan Lăng Vương một trận chiến thành danh ở biên cảnh, gia tộc Trịnh thị của nàng dưới sự nổi lên mạnh mẽ của Lan Lăng Vương, hào quang càng ngày càng nhạt, Lan Lăng Vương lại không hề che giấu thái độ quyết liệt với Trịnh thị, chẳng biết sao, những người tuấn kiệt kia từng người từng người dần dần không có tin tức.