Trong lúc sắc mặt Trịnh Du tái nhợt, lệ rơi đầy mặt, giọng nói của người
truyền tin chậm lại, nhưng vẫn tiếp tục: "Quận Vương còn nói, lúc ban
đầu nghị cưới đã từng thỏa thuận, Trịnh thị các người vĩnh viễn sẽ không vì Trương cơ không đúng hoặc vì Trương sinh con đẻ cái mà hà khắc giết cùng với nhục nhã, mà Quận Vương cũng sẽ trợ giúp mười con em của Trịnh thị tiến vào trong quân, hoặc là làm thống lĩnh, hoặc là phó tướng. Hôm nay, Trương cơ mặc dù đã không còn, ước hẹn ngày xưa, Quận Vương sẽ
không nuốt lời, hắn nhất định sẽ bồi dưỡng con em Trịnh thị nhiều hơn."
Thế đạo này, trong ngực có thi thư vạn sách, cũng không bằng đại đao
trong tay. Một điểm này, tất cả thế gia quyền quý đều sáng tỏ.
Chính là bởi vì sáng tỏ, cho nên các nhà quyền quý đều muốn con em của mình
có thể tiến vào trong quân, có thể trở thành tướng lĩnh, phải có tư
binh. Nhưng càng như thế , tiến vào trong quân, để được lên chức, lại
càng khó khăn. Cao Trường Cung nếu như không phải là huyết mạch Hoàng
thất, căn bản cũng sẽ không có cơ hội cầm binh tác chiến. Đặc biệt là
tháng trước, vốn đã hứa hẹn sẽ cho phép phế vua, hiện Tế Nam Vương Cao
Ân đang một đời phú quý, Cao Diễn liền bí mật bóp chết Cao Ân, đám quyền quý bọn họ sau khi biết được nội tình, càng thêm cảm thấy việc đời khó
đoán. Vì vậy, Trịnh thị tuy còn làm bộ làm tịch đối với Lan Lăng Vương,
cũng không để ý đến con mắt của người khác, tập trung tinh thần muốn
cùng hắn kết thân, thậm chí còn không tiếc nhượng bộ chuyện liên quan
đến Trương Khởi.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n.
Nói tới chỗ này, người truyền tin rốt cuộc cũng vái chào, không quản Trịnh Du có phản ứng gì liền cúi đầu lui ra ngoài.
Lúc Trịnh Du không nhúc nhích ngồi ở trên giường thì văn võ đương triều
đang vì ngôi vị hoàng đế mà như dòng nước ngầm đang trào dâng sóng dữ,
còn ở Trấn Dương xa xôi, phủ Lan Lăng Vương phái một đội ngũ có quy mô
lớn hùng dũng, tiến về phía Nghiệp thành.
Mà tại một chỗ trên
núi cao ở phía tây Nghiệp thành sớm đã có một đội quân Hắc Giáp cùng với mấy trăm thợ thủ công đi tới nơi này. Chỉ mất bốn năm ngày ngắn ngủi,
bọn họ liền mở ra một mộ địa thật cao lớn.
Cái mộ địa này chẳng những cao lớn hơn nữa còn rất khí phái, ngay cả địa hình, cũng đặc biệt được thầy địa lý xem qua.
Mộ địa này, dựa theo quy cách của Quận Vương mà định ra, bởi vì thời gian
quá gấp, hiện tại mộ đã đào xong nhưng mộ táng dưới đất lại không tới
một phần hai mươi. Nó nằm ở khu mộ địa cánh đông, về sau có thời gian,
Lan Lăng Vương còn muốn đào cả mộ chủ, chuẩn bị trước phần mộ cho chính
mình. Trăm năm sau, hắn sẽ cùng A Khởi định cư lâu dài ở đây. Về sau gặp nhau ở chốn âm gian, hắn nhất định cầu xin sự tha thứ của nàng, để cho
nàng cam tâm tình nguyện cùng hắn trầm luân địa ngục.
Quanh co
khúc khuỷu mà đến, hơn ngàn người trong đội ngũ tống táng, Lan Lăng
Vương mặc quần áo tang đi ở đằng trước, một tay nâng đôi chim nhạn, hai
bên tả hữu là đôi đồng nam đồng nữ, cầm cao dương, rượu gạo kê rải
xuống.
Phù thủy gọi hồn một tiếng, chiêng trống liền gõ vang
trời, còn có cả vàng mã tung bay, muôn dân bách tính vây ở hai bên, chỉ
chỉ chõ chõ .
"Ý, đây là tống táng, còn cầm cả chim nhạn, mang cả cao dương, tựa như đang đi cầu hôn?"
"Hừ, nhỏ giọng một chút....... Có thấy mỹ nam tử đi ở đằng trước kia không?
Hắn chính là Lan Lăng Vương. Sủng cơ của hắn bởi vì việc hắn cưới người
khác làm vợ, nháo lên rồi tự thiêu. Hắn hối hận ban đầu chưa từng đáp
ứng yêu cầu lấy nàng làm thê của sủng cơ, liền dùng cái này làm thành lễ cầu hôn."
"Vậy thê thất của hắn thì sao, dễ dàng tha thứ như thế ?"
"Đúng vậy, nghe nói mộ táng này, tất cả đều làm theo quy cách của Quận Vương phi. Thậm chí Lan Lăng Vương còn bắt tay vào xây dựng phần mộ của chính mình, dương thế không thể kết thành phu thê, liền nguyện âm gian trường trường cửu cửu."
"Hắn làm như vậy, đem Trịnh phi đặt chỗ nào? Gia tộc Trịnh thị đâu rồi, không nhảy lên sao?"di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn.
"Đúng thế, Trịnh thị nhất tộc đến nước này vẫn còn an tĩnh sao?"
Một lúc lâu sau, ở khắp núi vang vọng trong tiếng "Hồn này trở về", khi tám người mang quan tài chuẩn bị bỏ vào thì Lan Lăng Vương liền phịch một
tiếng, phủ phục xuống đất.
Hắn đem trán dán trên mặt đất, không biết kêu: "A Khởi, A Khởi......." bao nhiêu lần.
Tuy kêu như vậy nhưng trong mắt của hắn vẫn không có tí nước mắt nào. Mà
vây quanh hắn và quan tài là các phù thủy đang nhảy múa làm phép, tay
cầm chuông lắc lắc, mùi hương An Hồn tỏa khắp mọi nơi trong thạch thất,
vẽ bích họa, đám đầy tớ trong phòng bắt đầu đốt lên những ngọn đèn dầu.
Bên ngoài, hơn ngàn người vẫn còn hô "Hồn này trở về" còn bên trong, Lan Lăng Vương vẫn tuyệt không nhúc nhích .
Một hồi lâu sau, hắn mới tựa như cười tựa như khóc thấp kêu một tiếng, mà
lúc này, vang đến tiếng nổ lớn, tiếng tụng kinh từ từ vang vọng khắp
nơi.
Nghe những lời kia của Trương Khởi, Tô Uy trong trẻo nói: "Ta sẽ giúp ngươi"
Khoảng cách gần như vậy nên dễ dàng ngửi thấy hương thơm trên người nàng đang
lan tỏa, khuôn mặt tuấn tú của người thiếu niên chợt hồng tực lên, trong mắt không giấu được vui sướng: "A Khởi, ngươi không cần sợ, tất cả đều
giao cho ta an bài."
Hắn dứt khoát nói: "Phủ đệ ngươi ở bây giờ
là do Tiêu Mạc cung cấp, trong phủ cũng đều là người của Tiêu Mạc? Không cần gấp gáp, hiện tại bệnh tình Cao Diễn đang nguy kịch, hắn căn bản
sẽ không có tâm tư chiếu cố đến nơi này."
Trương Khởi ngồi ở trên sàng tháp, mặc dù cố gắng dấu đi vẻ thùy mị vốn có, nhưng nàng nhìn hắn như vậy, mềm mại như không có xương, dáng vẻ mềm mại thuận theo, làn
thu thủy khẽ lưu động, để cho hắn phải tổn hao khí lực thật lớn, mới có
thể khống chế bản thân không ôm nàng vào trong ngực, vỗ về an ủi.
Nghe Tô Uy nói vậy, Trương Khởi cúi đầu xuống.
Môi của nàng đang dần dần cắn chặt.
Kế hoạch đã đi đến bước thứ tư, cũng chính là một bước cuối cùng, khó khăn nhất, cần đến vận may nhất....... Chẳng lẽ đây cũng là vận khí của
nàng?
Thôi thôi, đã tới tình trạng này, nàng còn sợ hãi cái gì?
Chỉ cần có thể rời khỏi đất Tề, có thể vĩnh viễn vĩnh viễn rời khỏi đất
Tề, cũng không còn phải nhìn thấy người kia, không bao giờ nghe đến
những tin tức có liên quan đến hắn nữa, là đủ rồi.
Vì vậy, Trương Khởi mềm nhẹ đáp: "Ngũ lang......."
Không nghĩ tới, nàng vẫn còn nhớ rõ nhũ danh của mình, không nghĩ tới ngày đó họ chỉ gặp mặt thoáng qua tại phủ đệ của Vũ Văn Hộ, nàng lại nhớ kỹ
mình, Tô Uy vui mừng đến độ muốn nổ tung rồi.
Hắn vội vã đáp một tiếng, ngay sau đó lại nói: "Ta ở nơi này."
Trong câu nói này, hàm chứa vui vẻ vô biên, giống như một tiếng gọi này của nàng , hắn đã mong đợi quá lâu, quá lâu rồi.
Trương Khởi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chống lại bộ mặt vô cùng thỏa mãn kia, nàng đột nhiên cảm thấy có chút ấm áp.
Rũ mắt xuống, Trương Khởi cười cười, thật thấp hỏi: "Ngũ lang, ngươi sẽ
gạt ta sao?" Môi của nàng run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ
yếu ớt, mười ngón tay xoắn thật chặt thành một đoàn.......
Tô Uy thấy dáng vẻ kia của nàng, liền thấy đau lòng, hắn vội vã nói: "Không
biết." Hắn nghiêm túc, nghiêm túc nói tiếp: "A Khởi, ta có thể đối thề
với ông trời, mặc kệ như thế nào, ta nhất định sẽ dùng sinh mạng của
mình bảo hộ ngươi, giúp đỡ ngươi."
Dùng tính mạng để bảo hộ nàng, giúp đỡ nàng?
Nàng còn chưa nghe qua lời thề nào êm tai như vậy đấy.
Trương Khởi thật thấp lên tiếng: "Tốt."
Nàng đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, đặt nó lên lòng bàn tay Tô Uy, run giọng nói: "Ngũ lang, ngươi không được phụ ta."
Tô Uy không trả lời câu này của nàng..., hắn đang ngơ ngác nhìn bàn tay của nàng đang đặt trên tay mình.
Cảm thấy ánh mắt của hắn khác thường, Trương Khởi vội vàng thu tay lại. Nào biết, nàng mới vừa động, Tô Uy lập tức nắm lại, giữ chặt bàn tay của
nàng trong lòng bàn tay mình. Mới vừa nắm lại, hắn không biết nghĩ tới
điều gì, lại liên tục không ngừng thả lỏng ra. Sau đó, trợn to mắt, lưu
luyến không rời nhìn phụ nhân rút bàn tay nhỏ bé lại.
Trong mắt
người thiếu niên không chút nào che giấu sự si mê Trương Khởi, làm cho
lòng của nàng liền thoáng thả lỏng. Mấy tháng qua, nàng chưa từng có một khắc buông lỏng chân chính? Đồng nhất với buông lỏng, chính là mỏi mệt
theo sau.
Thấy cặp mắt nàng trở nên mê ly, thiếu niên cưng chiều nói: "A Khởi, chúng ta trở về đi thôi."
"Tốt." Mới đáp lời nơi này, Trương Khởi kinh ngạc hỏi: "Trở về?"
"Ta còn có một ít thuộc hạ, chúng ta cùng bọn họ hội hợp, hiện tại liền lên đường, có được hay không?"
Trương Khởi hoàn toàn tỉnh táo, nàng có chút khẩn trương hỏi: "Vậy, chúng ta đi nơi nào?"
Thiếu niên đứng lên, hắn bước đi thong thả mấy bước trong phòng sau đó mới
nói: "Trước tiên đến Bắc Hằng Châu đã." Chỉ sợ Trương Khởi thất vọng,
hắn nghiêm túc giải thích: "Thời tiết ngày càng lạnh hơn, theo ta xem
xét, chỉ sợ không lâu nữa sẽ có bão tuyết. Vào thời điểm này, không nên
lặn lội đường xa." Bắc Hằng Châu nằm ở phía bắc cách Bắc Sóc Châu ba
trăm dặm đường. Tấn Dương lại nằm ở phía nam Bắc Sóc Châu, từ Bắc Hằng
Châu tới Tấn Dương, mất hơn tám trăm dặm. Mà thành Trường An, cách Bắc
Sóc Châu hơn một ngàn bốn trăm dặm, mùa đông ở nơi này, lúc nào cũng có
bão tuyết, nếu tiến về phía Trường An sẽ hết sức không sáng suốt.
Hắn dịu dàng nhìn Trương Khởi, lại nói: "Chờ đến mùa Xuân, chúng ta sẽ đi
Trường An, ta bàn giao công sự xong, lập tức tiễn ngươi trở về Trần
quốc, được không?"
Trương Khởi nhìn hắn, chống lại con ngươi
trong suốt ở bên trong, nhìn cái bóng của mình, hồi lâu mới nhẹ nhàng
lên tiếng: "Nghe theo ngươi."
Mặc dù chỉ có ba chữ, nhưng đối với nàng mà nói, cũng tương đương với việc đem sinh mạng cùng tiền đồ của
mình ra phó thác.......
Không thể tiến về phía Chu, trong lòng
của nàng âm thầm đau buồn. Nhưng nàng cũng biết, suy tính của Tô Uy hoàn toàn chính xác, lúc này mà mạnh mẽ tiến về phía Trường An, rất có thể
sẽ chôn thân ở trong trời đông giá rét.
Tô Uy nhìn thấu sự lo lắng của nàng liền nghiêm túc nói: "A Khởi, yên tâm."
Tô Uy làm việc mạnh mẽ dứt khoát, đến gần tối liền có một đội buôn rời
khỏi Bắc Sóc Châu, đi tới phương Bắc .d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Ngồi ở trong xe ngựa, Trương Khởi lúc này mới phát hiện, mặt của A Lục thật đỏ, liền không hiểu hỏi: "A Lục, ngươi làm sao thế?"
A Lục đang mất hồn, thấy nàng hỏi hư vậy liền giật mình, vội vàng lắc đầu đáp: "Không có gì, không có gì." Trương Khởi nhớ lại, lúc mình bị Tô Uy dẫn vào một gian phòng trong tửu lâu thì người ở cùng với A Lục chính
là người có ngũ quan của dân tộc Hồ, một thiếu niên diễm lệ, nàng lập
tức cảnh giác mở to mắt, nghiêm túc hỏi: "Có người khi dễ ngươi rồi hả
?"
Đúng rồi, từ lúc gặp nhau lần đầu, thiếu niên kia đã có hành động cử chỉ quan tâm đến A Lục, chắc là đã có chuyển biến tốt rồi.
A Lục thấy Trương Khởi nói vậy , liền vội vàng lắc đầu, hốt hoảng nói:
"Không có, không có." Gương mặt lại đỏ lên như nhỏ ra máu.
"Thật không có?"
"Có, có một chút" A Lục nhỏ giọng trả lời, thấy Trương Khởi vọt ngồi xuống,
nàng bị sợ vội vàng nói: "Là ta khi dễ hắn", A Lục lặng lẽ rũ mi nhìn
xuống: "Mới vừa rồi ở tửu lâu hắn đã nói ngươi không tốt nên ta đã đánh
hắn mấy quyền....... Hắn đau đến mức nhảy dựng lên. Vì vậy, vì vậy, hắn
liền kéo ta lại, cắn lên miệng của ta một cái."
A Lục chỉ chỉ vào miệng, Trương Khởi lúc này mới phát hiện khóe miệng của nàng có chút hồng.
Thấy Trương Khởi thẳng tắp nhìn mình, A Lục đột nhiên nước mắt lưng tròng:
"A Khởi, ta nghe người ta nói qua, nếu nam nhân cắn vào miệng của nữ
nhân thì nữ nhân sẽ mang thai, không phải là ta sẽ sinh con chứ ?"
"Không thể nào."
"Thật?"
"Thật."
Thấy Trương Khởi đưa tay muốn kéo màn xe ra, A Lục liền sợ hết hồn, ngăn tay Trương Khởi lại, mặt hồng rực, nước mắt lưng tròng nói: "A Khởi không
được". A Lục mím môi, vừa dùng tay áo lau lệ, vừa nói: "Hắn cắn vào
miệng ta xong, ta sợ quá, liền, liền đá hắn một cước, hắn đau đến mức
ngã vật ra đất, nói thẳng, nếu như hắn đoạn tử tuyệt tôn, có thành quỷ,
cũng muốn bắt ta làm thê của hắn."
A Lục đưa ngón tay lên, nhỏ giọng bổ sung: "Hắn đau đến mức Tô Uy phải cho người nâng hắn lên xe ngựa......."
Nói như vậy là A Lục đã đánh thắng?
Trương Khởi nhìn A Lục, dừng động tác vém rèm lại. Thấy thế, A Lục lập tức cười tít mắt.