Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 209: Chương 209: "Bị ám sát"




Thành Sử hiểu hoàn toàn, lập tức hắn nhếch miệng cười, "Bang" một tiếng thi lễ với Lan Lăng Vương, lẫm liệt lên tiếng: "Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!" Mới nói tới đây, hắn lại cẩn thận nói: "Nhưng phu nhân luôn thông minh hơn người, muốn lừa được nàng chỉ sợ không dễ."

Mới nói tới đây, hắn chống lại ánh mắt của Lan Lăng Vương, lập tức rùng mình một cái, vội vàng lên tiếng: "Quận Vương phân phó đã phân phó, đây chỉ là chuyện nhỏ, giao cho mạt tướng làm, sẽ tuyệt đối không có vấn đề, không thể nào xảy ra vấn đề." Vừa nói vừa lui về phía sau, vừa lui đến ngoài cửa, Thành Sử liền giống như một làn khói thoát ra xa.

Sau khi trải qua hai trận mưa xuân, bầu trời long lanh như gương, sáng sớm, Lan Lăng Vương mang theo Trương Khởi tiến về thành trì đã tìm hiểu kĩ cách Kiến Khang ước chừng năm, sáu trăm dặm. Hắn nghĩ, mọi mặt của thành trì này cũng không tệ, có lẽ Trương Khởi sẽ thích.

Một chiếc xe ngựa, hai mươi hộ vệ, số người không nhiều lắm, có điều phong cảnh giống như tranh vẽ. Ngồi trong xe ngựa, Lan Lăng Vương nhìn phong cảnh núi sông bốn phía xinh đẹp tuyệt trần, thở dài nói: "Đất Giang Nam quả thật không giống với phương Bắc." Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Trương Khởi, nghĩ ngợi nói: Không trách được từ xưa tới nay, mỹ nhân tuyệt sắc đều đến từ nơi này, đúng là địa linh nhân kiệt.

Trương Khởi cũng vén rèm xe lên, tràn trề thích thú nhìn bốn phía, nhìn một lúc, Trương Khởi nhỏ giọng hỏi: "Trường Cung, có phải chàng hù dọa Cửu huynh không?"

Vừa nói ra lời này, Lan Lăng Vương xoay đầu lại, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Trương Khởi, nhàn nhạt nói: "Vì sao A Khởi nói vậy?"

Vì sao nói vậy? Nàng cũng không phải người ngu, tự nhiên cũng đoán được! Trương Khởi nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, ấp a ấp úng nói: "Nghiêm mặt sẽ dọa người!" Hắn uy nghiêm như vậy, luôn luôn khiến nàng còn chưa mở lời thì tự giác đuối lý, thật là ức hiếp người!

Thấy Trương Khởi tức giận nghiêm mặt lại, khóe môi Lan Lăng Vương cong cong, hắn vươn tay qua kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Trương Khởi, vừa mới đặt vào lòng bàn tay, đột nhiên, một hồi âm thanh gào thét thảm thiết phá vỡ sự yên lặng, "Không hay, có thích khách ——"giọng nói vừa mới hét lên, chỉ nghe một tiếng xé gió"Vụt" xuyên qua màng nhĩ Trương Khởi.

Nàng vội vàng quay đầu, vừa vặn nhìn thấy một luồng hàn quang thoáng qua không trung, nàng chỉ kịp há mồm, chưa phát ra tiếng thét chói tai, mũi tên lạnh lẽo kia đã "Phập" một tiếng, xuyên qua ngực Lan Lăng Vương.

Biến hóa này xảy ra quá nhanh, quả thực chỉ xảy ra trong nháy mắt. Mắt Trương Khởi trừng lớn, trong khoảng thời gian ngắn, đầu nàng vang lên tiếng ong ong, mọi suy nghĩ đều hóa thành hư ảo, chỉ có một loại hoảng hốt trống rỗng dần dần sinh sôi.

Trong lúc Trương Khởi ngây ngốc nhìn thì thân thể Lan Lăng Vương cứng đờ ngả về phía sau, miệng hơi mở khạc ra một ngụm máu!

Cùng với những giọt máu đỏ tươi đập vào mắt của nàng, Trương Khởi hét lên một tiếng, vươn người bổ nhào về phía Lan Lăng Vương.

Nàng nhào tới trước mặt hắn, đưa tay chạm vào hắn. Nhưng bàn tay kia dừng lại trên không trung, không ngừng run rẩy. Nghe tiếng chém cùng tiếng hét lớn giết bên ngoài truyền tới, xen lẫn tiếng binh khí chạm nhau giòn tan, Trương Khởi chỉ cảm thấy trong taivang lên tiếng ong ong, trước mắt một mảnh tối tăm.

Trường Cung bị thương!

Hắn bị mũi tên này bắn trúng!

Nàng run rẩy cẩn thận đỡ hắn tựa vào người mình, mặt trắng bệch, nhỏ giọng gọi: "Trường Cung, Trường Cung. . . . . ."

Lan Lăng Vương lại phun ra một ngụm máu, hắn ngẩng đầu lên nhìn Trương Khởi. Đối diện với nét mặt cố tự trấn định của hắn, với mũi tên còn lung lay vẫn cắm ở ngực, Trương Khởi ngẩng đầu, khàn giọng hét lên: "Quận Vương trúng tên ——"

Tiếng thét khàn khàn của nàng truyền ra bên ngoài, chúng hộ vệ hoảng sợ vùng lên. Giữa những tiếng thét chói tai, ở bên trong Trương Khởi nghe được giọng nói trầm thấp của Lan Lăng Vương: "A Khởi đừng sợ, ta không sao cả."

Làm sao có thể không lo!

Trương Khởi cúi đầu xuống, tay nàng run run, từ từ sờ về chỗ trúng tên, tay chỉ xoa nhẹ, liền chảy ra một vốc lại một vốc máu đỏ. Nhìn chỗ bị thương máu không ngừng chảy, nhìn nửa bên đệm giường thấm ướt máu, Trương Khởi chỉ cảm thấy cổ họng một hồi ngai ngái, trong nháy mắt, một vấn đề chưa bao giờ nghĩ đến hiện ra trong đầu của nàng: Nếu như Trường Cung xảy ra chuyện không may. . . . . . Nếu như hắn xảy ra chuyện không may, nàng sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Đây là một loại đau khổ như trời sụp đổ, Trương Khởi đột nhiên khủng hoảng cực độ, mọi ý nghĩ nổ tung trong đầu nàng. Đây là loại khủng hoảng nàng chưa từng nếm qua.

Ở kiếp trước, nàng bị người nọ dâng tặng cho Hoàng đế, nàng đã quyết ý chết, cũng không có sợ hãi như vậy, hai năm trước, hắn nói cho nàng biết hắn muốn cưới Trịnh Du, nàng đã sớm xác định đường lui, không có sợ hãi như vậy.

Đây là loại khủng hoảng to lớn không thể hình dung, dường như bầu trời đã sụp xuống, cũng giống như thế giới của nàng tiến vào bóng tối diệt vong!

Trương Khởi đỡ Lan Lăng Vương, nàng không ngừng run rẩy, phút chốc, nàng chưa bao giờ căm hận bản thân hắn vô lực như lúc này.

Vươn tay, nàng run rẩy sờ về phía miệng vết thương, muốn giúp hắn ngừng chảy máu, nhưng nàng không ngăn lại được, muốn giúp hắn rút tên ra, để mặt hắn không còn trắng bệch cố nén đau đớn nữa, nàng cũng không dám. . . . . .

Trong lúc khủng hoảng vô cùng, Trương Khởi chỉ biết ôm chặt Lan Lăng Vương, ôm thật chặt.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng nghe được giọng nói yếu ớt của hắn truyền đến: "A Khởi." Nói chuyện hiển nhiên ảnh hưởng đến vết thương, hắn thở hổn hển. Trương Khởi vội vàng nói: "Đừng nói chuyện."

Bởi vì sợ mất đi, bất tri bất giác nàng rơi lệ đầy mặt, Trương Khởi biết, hiện tại cái gì nàng cũng không làm được, nàng chỉ có thể cúi đầu xuống, không ngừng hôn mặt của hắn, trán của hắn, lông mày của hắn, nói không biết bao nhiêu lần: "Đừng nói chuyện, Trường Cung, đừng nói chuyện."

Chưa từng giờ phút nào dài như hiên tại, mang theo quá ít hộ vệ, người áo đen đột kích quá nhiều, chém giết đến bây giờ, căn bản bọn hộ vệ cũng không có biện pháp rút đến đây.

Cúi đầu, Trương Khởi dán mặt vào gương mặt lạnh lẽo của hắn, nước mắt rơi như mưa. Thấy nàng đau lòng, môi Lan Lăng Vương giật giật. Thấy thế, Trương Khởi vội vàng vươn tay đặt trên môi của hắn, khàn giọng nói: "Đừng nói chuyện, Trường Cung, đừng nói chuyện."

Vừa nói vừa nghiêng môi hôn hắn lung tung.

Lúc này, một cái tay khác của nàng bị hắn nhẹ nhàng cầm lấy, không ngờ tay của nàng nhỏ bé như thế, hắn khàn khàn nói: "Ta không có bị thương ở chỗ hiểm, A Khởi, ta không chết được."

Không thể nào, hắn chảy nhiều máu như vậy, nhiều máu như vậy a!

Trương Khởi thút thít, nàng dùng sức lắc đầu, chỉ cầu xin: "Trường Cung, chàng đừng nói chuyện, chàng...chàng đừng bỏ thiếp một mình. . . . . ."

Giọng nói yếu ớt của hắn truyền đến: "A Khởi, nàng sợ?"

Trương Khởi ra sức gật đầu, nàng nức nở nói: "Không có chàng, thiếp sống có ý nghĩa gì. Trường Cung chàng đừng bỏ lại thiếp một mình, thiếp sợ, thiếp rất sợ, rất sợ."

Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn, bởi vì đau đớn mà trắng xanh, trên môi hắn còn sót lại máu tươi. Hắn dịu dàng nhìn Trương Khởi, thấp giọng nói: "Nàng không hề trách ta nữa?"

Trương Khởi dùng sức lắc đầu, ra sức nói: "Không trách, không bao giờ… trách nữa." Nàng nức nở nói: "Trước kia là thiếp không đúng, thật ra thiếp đã không còn trách chàng từ lâu rồi, chỉ là bướng bỉnh không chịu đối tốt với chàng." Trương Khởi cúi đầu xuống, môi anh đào của nàng đặt lên môi hắn, đầu lưỡi phác thảo khóe môi, nuốt máu tươi vào trong bụng, nước mắt Trương Khởi muốn ngừng mà ngừng không được: "Trường Cung, van chàng, đừng bỏ lại một mình thiếp."

“Ta sẽ không."

"Chàng nói phải giữ lời." Trương Khởi thút thít chuyển sang tức giận, "Chàng không được gạt thiếp."

"Được." Khạc ra một chữ này, hắn hụt hơi ngửa đầu không chớp mắt nhìn gương mặt tuyệt diễm của nàng, hắn lẩm bẩm gọi: "A Khởi."

"Dạ."

"Nàng đừng sợ."

"Được, thiếp không sợ, thiếp không sợ. . . . . ." Nước mắt lăn không dứt, Trương Khởi nghẹn ngào nói: "Thiếp chỉ muốn chàng còn sống, chỉ cần chàng còn sống."

Nghe đến đó, trên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của Lan Lăng Vương gợi lên một nụ cười khổ, hắn thấp giọng nói: "Nhưng mà, ta chuyển biến tốt một chút, nàng sẽ lại hận ta."

"Không có cũng không bao giờ … nữa." Trương Khởi ra sức lắc đầu, nàng cắn môi ủ rũ, nói từng chữ từng câu: "Thiếp cả đời vĩnh viễn sẽ không tức giận với chàng."

"Thật, thật?"

"Thật."

"Nàng yêu ta sao?"

"Ừ, thiếp vẫn một mực yêu chàng." Trương Khởi vùi mặt vào mái tóc đen của hắn, thì thào nói: "Cái gì thiếp cũng không cần, cái gì cũng không cầu, thiếp chỉ muốn chàng khỏe mạnh, chỉ cần chàng còn sống thật khỏe mạnh." Bởi vì quá sợ, quá đau khổ, nước mắt của nàng lại chảy thành đê: "Trường Cung chàng nhất định không có việc gì, nếu như chàng xảy ra chuyện không hay thiếp cũng không sống được."

Nàng nói tới chỗ này, nam nhân trong ngực nàng giống như đã hài lòng, hắn nhắm hai mắt lại, thì thào nói: "Ta cũng vậy, A Khởi, ta vẫn luôn như vậy."

Hắn thấp giọng vô lực nói: "Khi đó, ta cho rằng nàng đã chết, ta cũng không muốn sống ." Trong giọng nói của hắn mang theo nghẹn ngào, "Tại sao nàng có thể ác độc như vậy?"

Làm sao vào lúc này lại lôi nợ nần tính toán rồi? Trương Khởi có chút buồn bực, nhưng mà chút kinh ngạc này, rất nhanh liền bị khủng hoảng che đi, nàng khóc không thành tiếng nói: "Thiếp sẽ không, thiếp sẽ không bao giờ.... nữa"

"Nàng thật không sẽ dọa ta nữa?"

"Không có." Trương Khởi dùng sức lắc đầu, nước mắtchảy tứ tung, nàng buồn bã nói: "Thật đấy, Trường Cung, thiếp chỉ muốn chàng còn sống. Về sau, chàng có đuổi thiếp, thiếp cũng không đi.

"Thật, thật?" Bởi vì vui mừng giọng nói của hắn cũng run rẩy.

Trương Khởi vội vàng gật đầu, nhưng không ngờ, Lan Lăng Vương vui mừng quá mức, lại khom người ho khan. Nghe được hắn tê tâm liệt phế ho khan, Trương Khởi bị dọa sợ đến hét ầm lên: "Trường Cung, Trường Cung, chàng đừng làm thiếp sợ ——"

Đang lúc này, một âm thanh thở hổn hển từ bên ngoài truyền đến, chính là Thành Sử hỏi: "Phu nhân phu nhân, Quận Vương như thế nào?"

Trương Khởi vội vàng vén rèm xe lên, trên mặt nàng dính đầy nước mắt, mở mắt liền không ngừng rơi lệ: "Hắn đang ho khan, thương thế của hắn rất nặng." Nhìn ra bên ngoài, trông thấy bảy tám cỗ thi thể ngã trân mặt đất, những người áo đen xâm phạm đã không thấy bóng, Trương Khởi vui mừng run giọng nói: "Nhanh, mau mang Quận Vương đi tìm đại phu."

"Vâng, vâng." Thành Sử cuống quít đáp một tiếng.

Thật may nơi này là Giang Nam phồn hoa, không đi quá hai mươi dặm liền có một làng nhỏ phồn hoa, đám người Thành Sử mang Lan Lăng Vương đi ra xe ngựa thì Trương Khởi cũng lảo đảo đi theo. Chỉ là nàng kinh hoảng quá mức, hai chân đều mềm, đi vài bước liền buông mình ngã xuống đất.

Thấy nàng cố sức đứng dậy đuổi theo, một tên hộ vệ không nhịn được nói ra một câu, bị Thành Sử thấy được, lập tức ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, nhếch miệng cười một tiếng, giống như đang nói: Tiểu tử, thật can đảm a!

Nụ cười này cười ra, bước chân hộ vệ kia cũng không bước được nữa.

Cho đến khi Trương Khởi leo lên xe ngựa lần nữa, xe ngựa từ từ đi vào trong làng nhỏ, lại có hai phụ nhân dìu, Trương Khởi mới đi vào trong nhà - nơi ở của một lang trung vân du bốn phương.

Trương Khởi vừa vào cửa, liền vội vàng hỏi: "Hắn như thế nào?" Nàng lệ rơi đầy mặt, réo rắt thảm thiết vừa sợ vừa nhìn Thành Sử, run giọng hỏi: "Trường Cung hắn như thế nào?"

Thấy trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng chứa đựng khủng hoảng, Thành Sử chẳng biết làm sao, xoay người sang một bên hung hăng bấm mình một cái, lúc này mới quay đầu nói: "Quận Vương rất tốt. A, không phải, đại phu nói, chỗ Quận Vương trúng tên không phải là chỗ yếu hại, đã uống thuốc, không có gì đáng lo."

Vừa nói ra lời này, gánh nặng Trương Khởi trong lòng liền được giải khai, hai chân chống đỡ không nổi nữa ngã xuống đất.

Thấy nàng ngồi dưới đất bụm mặt bi thương khóc, mấy hộ vệ đều nhìn Thành Sử, khóe miệng Thành Sử co quắp mấy cái, vươn tay muốn tát mình một bạt tai, rồi lại không dám làm ra tiếng động.

Hết chương 209.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.