Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 233: Chương 233: Bình tĩnh!




Lúc này, với chút chuyện nhỏ như thế, nàng có gì để hả hê chứ? Trương Khởi buồn bực quay đầu lại liếc mắt nhìn Trịnh Du, nhìn vào gương mặt gầy gò cùng sự lo lắng không tài nào che giấu giữa hai hàng lông mày, nàng đột nhiên phát hiện, mấy tháng không gặp, Trịnh Du đã trở nên lợi hại hơn. Phong cách dịu dàng, nhã nhặn lịch sự vốn có, còn cả tính tình lạnh nhạt đã bay biến không thấy đâu.

Cũng đã Hòa ly rồi, mà nàng ta vẫn còn không chịu buông ra sao? Trương Khởi âm thầm run sợ, nàng thu hồi ánh mắt, cất bước tiến lên không tiếp tục nhìn Trịnh Du nữa.

Trịnh Du thấy Trương Khởi không để ý tới mình, tức giận đến xanh mặt, thấy vị tỷ tướng kia không thèm để ý đến chút mặt mũi nào của mình cùng hoàng hậu lại càng thêm căm tức vô cùng. Quay đầu, Trịnh Du vừa vặn bắt gặp ánh mắt châm biếm của đám phú hộ đang đổ dồn lên người mình. Vì thế nàng ta liền bén nhọn quát một tiếng: "Tốt, ta ngược lại muốn nhìn xem các ngươi sẽ ăn nói với Hoàng hậu nương nương thế nào!" Vừa quát, nàng ta vừa phất ống tay áo, giận đùng đùng xoay người rời đi.

Lời này của Trịnh Du mặc dù mang theo uy hiếp, nhưng vị tỷ tướng kia cùng với đám binh sĩ xung quanh, đều không để trong lòng. Hôm nay là lúc chiến tranh nguy cấp, đối với binh sĩ mà nói ngoài quân lệnh ra bọn họ còn lâu mới để ý Hoàng hậu nương nương hay Thái hậu nương nương gì gì đấy.

Đi theo phía sau Trương Khởi, đám người Thành Sử quay đầu lại nhìn Trịnh Du nổi giận đùng đùng rời đi, đồng thời lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Trịnh thị thực kém xa Vương phi nhà mình.

Trương Khởi đi đến tường thành.

Thành cổ Lạc Dương có từ ngàn năm, trải qua mấy lần trùng tu, sự hùng vĩ bền chắc của nó ngay cả thành Tấn Dương lẫn Trường An cũng không bằng.

Trương Khởi cùng chúng hộ vệ bước lên tường thành cao hơn mười trượng, từ trên cao nhìn xuống, rồi lại nhìn ra phương xa. Có con sông uốn khúc chảy qua, cách tường thành ba mươi dặm, là lều trại rậm rạp chằng chịt của người Chu. Hình như chỉ trong một đêm, những thứ binh sĩ nước Chu này đã mạo hiểm tới gần thành Lạc Dương thêm một chút!

Kỷ luật của người Chu cực kỳ nghiêm minh, các lều trại đều được xây dựng ngay ngắn trật tự, đám sĩ tốt đi qua đi lại cũng vô cùng hoàn mỹ.

Đứng ở chỗ này, chỉ mới nhìn thôi, đã khiến cho người ta cảm thấy chột dạ sợ hãi.

Trương Khởi cũng thế, nàng xét đến cùng, cũng chỉ là một phụ nhân, mặc dù có chút can đảm, nhưng cũng vẫn thấy thực sợ hãi.

Thấy sắc mặt nàng dần dần trắng bệch, tỷ tướng Vương Hợp thầm than: Người Chu bày ra trận thức này, ngay cả những tướng lãnh như bọn họ nhìn còn sợ, huống chi là một phụ nhân? Nếu không phải là biết việc phá thành sẽ phải chịu hậu quả khó mà lường được, chỉ sợ có rất nhiều người đều muốn bỏ thành mà chạy rồi.

Vương Hợp chỉ về đằng trước cười khổ nói: "Quân Chu vẫn còn đang chỉnh đốn, cũng không biết khi nào sẽ phát động tổng tấn công".

Phát động tổng tấn công? Trong lúc mơ hồ, một ý niệm đột ngột thoáng qua trong đầu Trương Khởi, tuy nhiên nếu đào sâu hơn thì nàng lại không tìm được đáp án.

Vương Hợp nhìn về phía đám người Thành Sử, nói tiếp: "Nếu Lan Lăng Vương ở đây, bọn ta cũng có thể vô tư rồi". Thành Sử cúi đầu lên tiếng: "Đúng llà người định không bằng trời định."

"Đúng vậy, quả nhiên là người định không bằng trời định."

Vị tỷ tướng kia cùng với mấy người họ đi một đoạn đường, sau đó liền chắp tay nói: "Vương phi thất lễ", dứt lời bước nhanh tránh ra.

Đưa mắt nhìn bóng dáng Vương Hợp rời đi, Thành Sử càng thêm sầu lo, trong thành, binh sĩ có thể dùng cũng chỉ có mấy ngàn, nhưng mấy ngàn này đối địch với mười vạn, thật sự phần thắng không lớn, nếu không phải thành Lạc Dương kiên cố, chỉ sợ đám người Vương Hợp càng không có lòng tin.

Sĩ khí thấp như vậy, làm sao có thể tốt được?

Lúc này, Trương Khởi mới nói: "Chúng ta đi thôi".

"Vâng."

Đoàn người liền xuống thành tường.

Mà bên ngoài, những phú hộ kia cùng với các quý phụ vẫn còn đứng đó, kể cả mấy quý nữ đi cùng với Trịnh Du trước đó, cũng vẫn còn đứng ở chỗ đó. Thấy Trương Khởi đi tới, bọn họ xông tới hỏi: "Lan Lăng Vương phi, tình huống như thế nào rồi?". Vào giờ phút này, mỹ nhân Trương Khởi tuyệt sắc cũng không sánh nổi với tính mạng. Vì vậy bọn họ một mực vây quanh nàng, vội vàng hỏi thăm.

Trương Khởi tất nhiên biết bọn họ muốn hỏi điều gì, liền lắc đầu đáp: "Khắp nơi đều là lều của người Chu, rậm rạp chằng chịt". Nhìn vào sắc mặt nhất loạt trắng xanh của bọn họ, bởi vì ảo mộng tan biến mà sợ hãi không dứt, Trương Khởi lại nói: "Chư vị, chúng ta chỉ có thể tử chiến đến cùng thôi!".

Không để ý tới đám người đang thất hồn lạc phách kia nữa, Trương Khởi liền lên xe ngựa.

Xế chiều hôm đó, Trương Khởi vẫn đắm chìm trong tiếng đàn của mình.

Gần tối thì có một chiếc xe ngựa chạy vào trong tửu lâu, sau đó một thái giám đi tới, hành lễ nói với Trương Khởi: "Hoàng hậu nương nương cho mời."

"Vâng!"

Trương Khởi mang theo đám người Thành Sử, đi về phía biệt viện của Hồ hoàng hậu.

Hồ hoàng hậu vốn là người thích náo nhiệt, vì thế trong biệt viện đã có không ít quý phụ, quý nữ lui tới. Trương Khởi đến gần thì vừa hay nhìn thấy Trịnh Du đang ở một bên châm trà rót rượu cho nàng ta.

Chúng nữ thấy Trương Khởi tới, đầu tiên là tĩnh lặng, không bao lâu, mấy quý phụ liền vây quanh, khách khí nói: "Lan Lăng Vương phi tới rồi sao? Để ta dẫn người đến chỗ hoàng hậu nương nương". Một quý phụ khác lại cười nói phụ họa: "Lan Lăng Vương phi can đảm hơn người, ngay cả đấng trượng phu cũng còn phải bội phục".

Thấy Trương Khởi đến gần, Hồ hoàng hậu liền đẩy ly rượu mà Trịnh Du vừa dâng lên ra, đứng lên cười ha hả nói: "A Khởi tới rồi? Tới đây, đến nơi này, mau kể lại cho Bổn cung nghe một chút". Chẳng những khách khí, mà còn thân cận một cách hiếm thấy!

Trong khoảng thời gian ngắn, kể cả những quý phụ đang bình chân ngồi đó, cũng trợn mắt há mồm. Lúc này, Hồ hoàng hậu đi tới bên cạnh, tự mình châm cho Trương Khởi một chung rượu, sau đó thân mật đưa đến tay nàng, thở dài nói: "Nghe nói, buổi trưa ngươi vừa lên tường thành? Uống chung rượu cho ấm áp".

Không phải thế chứ! Mặt Trịnh Du hết xanh lại trắng, rõ ràng khi nàng ta trở về, đã bẩm lại với Hồ hoàng hậu chuyện tên tỷ tướng Vương Hợp cực kỳ vô lễ, còn có cả việc Trương Khởi hả hê tự đắc, không coi Hoàng hậu vào đâu cả. Làm sao mà Hoàng hậu nương nương lại tuyệt không tức giận như thế?

Hồ hoàng hậu cũng không phải có một người có tâm cơ, thái độ thân cận này tuyệt đối không phải là đang diễn trò.

Trương Khởi cung kính nhận lấy chung rượu, nhấp một hớp nhỏ, sau đó liền kể lại tình cảnh mình đã nhìn thấy trên tường thành.

Nàng không thể không nói, những quý phụ này tụ chung một chỗ, họ tới đây thăm viếng Hồ hoàng hậu, nhưng thực chất bọn họ còn muốn xem xem có thể chạy ra khỏi thành hay không? Cũng chỉ có chân chính không có đường nào để lui thì họ mới chấp nhận đưa hộ vệ nhà mình ra. Mà Hồ hoàng hậu, cũng mới sẽ đứng ra, cổ động người khắp thành tử chiến đến cùng.

Quả nhiên, Trương Khởi vừa nói xong, chúng quý phụ đầu tiên là cả kinh, đảo mắt liền ngơ ngẩn cả người, rồi đưa tay gạt lệ. Ngay cả Hồ hoàng hậu cũng thế, nàng ta cũng ngây người ra như phỗng một hồi, mới run giọng hỏi: "Vậy, có phải bọn họ muốn phát động tổng tấn công thành rồi hay không?".

"Phát động công thành hay không thì không biết", cơ hồ vừa trả lời bản năng, Trương Khởi liền giật mình nhớ ra. Đúng rồi, đúng rồi, người Chu sẽ không phát động công thành, bọn họ thông qua việc đào hầm xuyên núi để tấn công Lạc Dương. Bọn họ căn bản cũng không tính toán công thành, tiêu hao quân lực phe mình, mà áp dụng thủ đoạn ám kích như thế!

Vừa nhớ lại, Trương Khởi liền phấn chấn hẳn lên. Lúc này, Hồ hoàng hậu đang lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ?".

Nghe được câu hỏi kinh hoảng của Hồ hoàng hậu, Trương Khởi khẽ đáp: "Nương nương, bây giờ có hốt hoảng cũng chỉ vô dụng thôi!". Cắn môi, nàng lại nghiêm túc nói: "Nương nương thân phận bất đồng, thành Lạc Dương không bị công phá thì tốt, một khi công phá, người Chu tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nương nương. Đến đến mức này, nương nương chỉ có thể tỉnh táo lại, cổ động phụ lão khắp thành đối kháng lại quân Chu !".

Hồ hoàng hậu đã hoàn toàn không có chủ ý, nàng ta chỉ liên tiếp gật đầu nói: "Đúng, đúng, A Khởi ngươi nói phải". Nghe nàng ta “ Vâng, vâng, dạ dạ”, ánh mắt Hồ hoàng hậu nhìn về phía Trương Khởi đầy vẻ thân cận thậm chí còn mang theo cả lệ thuộc, sắc mặt Trịnh Du liền trở nên xanh mét.

Mà lúc này, Trương Khởi đã không có tâm tình nào ở lại, nàng nói mấy câu với Hồ hoàng hậu, liền vội vã cáo lui. Vừa về tới tửu lâu, nàng liền lập tức triệu tập chúng hộ vệ tới.

Khi mọi người tề tựu đông đủ, Trương Khởi trực tiếp nói: "Chúng ta đến gặp Lạc Dương Vương".

Nàng vốn cho rằng bọn họ sẽ hỏi lý do vì sao nhưng thật không nghĩ tới vừa dứt tiếng, đám người Thành Sử liền nghiêm nghị lên tiếng: "Vâng!", lại không mang chút hoài nghi nào.

Nàng làm sao biết được, thời gian này, chỉ bằng biểu hiện trấn định tự nhiên đó, còn cả những quyết sách đúng đắn, đã làm cho chúng hộ vệ đối với mình tôn kính có thừa. Ở thời này, một phụ nhân chỉ cần làm được một hai chuyện đại sự, liền có thể được ghi vào sách sử . Huống chi những việc Trương Khởi làm đâu chỉ có một hai ?

Dưới sự hộ tống của chúng hộ vệ, Trương Khởi liền đi gặp Lạc Dương Vương Cao Kì.

Cao Kì đã sớm đã nghe qua việc Lan Lăng Vương phi Trương thị tuyệt sắc khuynh thành, nhưng đến tận lúc này mới có thể thấy mặt. Tuy nhiên cho dù mỹ nhân đẹp nhất thì thế nào, nếu mất mạng thì hưởng thụ cũng chỉ là nói suông. Nhìn thấy Trương Khởi, hắn chỉ ngẩn ra một chút rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Vì sao Lan Lăng Vương phi lại tới tìm ta?".

Trương Khởi phúc thân đáp: "Thiếp mới vừa rồi nghĩ đến một chuyện". Nàng trực tiếp nói: "Người Chu vẫn luôn có dã tâm thống nhất thiên hạ!", nghe một phụ nhân xinh đẹp mảnh mai đến đây nói nhảm, Cao Kì cau mày lại, nếu không phải việc nghe mỹ nhân nói chuyện thực là một loại hưởng thụ thì hắn liền muốn lên tiếng mắng người rồi.

Mà lúc này, Trương Khởi vẫn còn đang tiếp tục nói: "Hôm nay, người Chu phát động mười vạn quân tinh nhuệ vây thành Lạc Dương. Theo ngài, nếu phá được thành Lạc Dương kiên cố, thì mười vạn quân tinh nhuệ này, còn có thể còn dư lại bao nhiêu?"

Theo mười quy tắc vây thành mà nói, cho dù người Chu có mười vạn hùng binh, trong khi đó trong thành Lạc Dương binh lực chỉ có mấy ngàn. Nhưng nếu muốn chân chính công phá thành Lạc Dương, thì mười vạn quân này, ít nhất cũng phải tổn thất một nửa.

Cao Kì nghe thấy thế, liền nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Trương Khởi hỏi: "Vậy Lan Lăng Vương phi cho là?"

Trương Khởi nghiêm túc trả lời: "Thiếp cho là, chúng ta nên đề phòng bọn họ đào núi xuyên hầm thành địa đạo vào bên trong thành!".

Lạc Dương Vương liền cười lên một tiếng, hắn lắc đầu nói: "Lan Lăng Vương phi, ngươi thật sự quá lo lắng rồi. Cho dù là có đào đất xuyên thành thì cũng chỉ phí công mà thôi. Viện binh của chúng ta lập tức có thể chạy tới, bọn họ nào dám lãng phí thời gian như thế chứ?".

Lời của hắn vừa dứt, lại nghe thấy một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó, một quân lính ở bên ngoài hắng giọng bẩm báo: "Bẩm Quận Vương, quân Chu ở ngoài thành đào lên từng bao đất một, cứ như muốn xuyên qua lòng đất công phá thành Lạc Dương vậy!".

Cái gì?

Lạc Dương Vương đứng lên hỏi.

Hắn trợn to mắt nhìn Trương Khởi một cái, rồi quát lên: "Mau đi điều tra!"

"Vâng."

Tên lính kia vừa chạy đi, Lạc Dương Vương liền nhìn sang Trương Khởi, sau khi thi lễ một cái, liền thận trọng nói: "Lan Lăng Vương phi, chúng ta lại lên trên tường thành xem một chút, như thế nào?". Giọng nói cũng khách khí hơn rất nhiều.

Trương Khởi nghe thế khẽ phúc thân, đi theo phía sau hắn đến tường thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.