Trương Khởi nhìn gã sai vặt cẩn thận cảnh báo mình.
Nàng đang muốn đáp lời, thì một âm thanh thanh thúy truyền đến, "Tiêu Đường, sao ngươi ở chỗ này? Lang quân nhà ngươi đâu?" Một phụ nhân mập mạp đi
tới bên này. Vừa đi, nàng vừa để mắt quan sát Trương Khởi.
Gã sai vặt Tiêu Đường nhíu mày lại, trả lời: "Tiểu cô tử này lạc đường, đang
cầu xin ta dẫn nàng đi ra ngoài đấy." Hắn chỉ về phía đông, nói với
Trương Khởi: "Theo đường nhỏ kia đi ra ngoài, đi ngang qua một vườn hoa
thì quẹo phải liền đến."
"Đa tạ."
Trương Khởi đáp một tiếng, thấy Tiêu Đường đi về phía phụ nhân kia, liền cúi đầu, đi theo hướng hắn chỉ.
Lúc đó, đám sứ giả đã đến hơn phân nửa, trong phủ cũng khèn trống vui mừng, đàn nhị tỳ bà hợp tấu, mùi rượu hòa lẫn son phấn tung bay tứ tán.
Lúc Trương Khởi chạy đến, đám người Trương Cẩm còn tán ở trong hoa viên,
chúng cô tử đến từ tất cả phủ tụ chung một chỗ, đang nói nho nhỏ cái gì. Cách nửa vườn hoa, là cả đám thiếu niên lang quân, bọn họ lớn tiếng đọc ra thi phú mình làm, có tốp năm tốp ba tụ chung uống rượu đàm văn,
nhiều hơn, là liên tiếp đưa ánh mắt đến chỗ các cô tử.
Trương
Khởi nhìn một chút, chỉ thấy bên trái, có mấy thiếu niên lang quân mặc
đồ tộc khác ngồi chung một chỗ, chỉ là, trừ mặc đồ khác biệt ra, còn lại tất cả, đều không có gì khác thiếu niên lang quân ở Kiến Khang, hình
như cũng là đến gặp nhau.
Vườn hoa vào đầu mùa xuân, nên hoa tươi chưa nở, cỏ lá còn chưa từng chuyển thành xanh lá đậm, nhưng các cô tử
và lang quân, ai cũng mặc trang phục trang điểm đẹp đẽ, da trắng má
hồng, thật thay thế cảnh xuân, có vẻ đẹp không sao tả xiết.
Trương Cẩm và mấy cô tử con vợ cả cở Tiêu phủ tựa vào nhau, đúng lúc cười thật là đẹp, bộ dáng kia, ngược lại không cần mình đi qua làm ngột ngạt.
Trương Khởi thả chậm bước chân.
Đình đài phía trước, mười trưởng lão tụ chung một chỗ, vừa uống rượu vừa
thưởng thức màn biểu diễn của các thị thiếp. Lúc đó, trời chiều dần dần
tối, vô số thị tỳ ăn mặc tinh mỹ xuyên qua ở trong vườn hoa, đốt đèn
lồng trong vườn hoa, đồng thời dấy lên từng đống lửa, đuổi đi khí lạnh
lẽo đầu mùa xuân.
Vừa nhìn thấy những thị thiếp kia, Trương Khởi
liền theo bản năng cúi đầu, vội vàng theo một đường nhỏ khác đi về phía
các cô tử của Trương phủ.
Đang lúc ấy thì, một âm thanh trong trẻo truyền đến, thẳng tắp đè lại tiếng ồn khắp vườn —— "Quảng Lăng vương nước Tề đến ——"
Tiếng thét này vừa ra, tất cả âm thanh đều dừng lại, soạt soạt soạt, mọi ánh mắt đều nhìn về cửa.
Trong sự yên tĩnh hiếm có, một thiếu niên đội mũ đen, được hai thị vệ áo đen
dẫn đường, thản nhiên đi đến. Sắc trời mới vừa tối, thiếu niên đạp sương đêm, giống như người từ sương mù đi ra.
Trong sự yên tĩnh khó
tả, mấy chủ nhân Tiêu phủ, hai hoàng tử của Hoàng thị nước Trần, còn có
mấy người quyền quý Kiến Khang đồng thời cất bước nghênh đón.
Đi
tuốt ở đàng trước, là một người quyền quý mập mạp cao lớn, tuổi chừng 32 33, do hai mỹ thiếu niên đỡ. Hắn nhìn chằm chằm Quảng Lăng vương, bởi
vì mập mạp mà âm thanh bị ép tới lanh lảnh nói: "Quảng Lăng Vương thật
khó mời! Chư quân đều nói, trừ trước mặt bệ hạ, Quảng Lăng Vương sẽ lộ
ra hình dáng, ở nơi khác, Quảng Lăng Vương đều nhất định sẽ có chỗ che
giấu. Tiêu mỗ không tin, liền đánh cuộc với chư quân, nhưng không ngờ,
Quảng Lăng vương tới tới, nhưng vẫn đeo thứ đồ bỏ này."
Hắn từ từ dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Quảng Lăng vương, nói từng
chữ từng câu: "Cũng tới dự tiệc rồi, Quảng Lăng vương vẫn không muốn cho Tiêu mỗ thấy mặt sao?"
Vừa dứt tiếng, tiếng cười cợt từ mọi nơi
truyền đến, chúng quyền quý đều đứng sau lưng người mập kia nhìn thiếu
niên đội mũ, xem hắn trả lời như thế nào.
Đứng ở một góc, Trương
Khởi nghe được mấy âm thanh nho nhỏ truyền đến, "Tiêu Sách này háo sắc
ngập trời, cả sứ giả nước Tề cũng muốn "
Người mập mạp này chính
là Tiêu Sách? Tiêu Sách, Trương Khởi từng nghe. Trong bốn họ lớn, Vương
Tạ Viên Tiêu, người này tự phụ nhất. Nhưng cũng chỉ là do môn đệ mà
thôi.
Mấy chục năm qua, bốn môn đệ cao nhất, chưa từng xuất hiện
con cháu tài giỏi. Loạn thế rối rít, mặc dù làm quan là "việc tầm
thường", thời bình là "chuyện của người tầm thường". Nhưng một gia tộc,
trong mấy chục năm không có một con cháu nổi bật, thì dù bọn họ không
thừa nhận, việc xuống dốc cũng không thể tránh khỏi.
Như hai nhà
Vương Tạ, mặc dù tự xưng là thế gia cao nhất, mặc dù bọn họ giao du
trong hôn nhân, vẫn cao không thể chạm, nhưng bọn họ đã xuống dốc cũng
là sự thật.
Dưới tình huống này, Tiêu Sách này, là một người duy
nhất có thể ra mặt, có thể ở trên triều đình làm chút chuyện. Trong tình huống không người nào của thế gia có thể dùng, thì Tiêu Sách được giao
cho trách nhiệm nặng nề, hoàng thất cũng thông qua trọng dụng hắn, tôn
trọng hắn để lôi kéo các đại thế gia.
Cũng vì vậy, Tiêu Sách này khó tránh khỏi ngang ngược kiêu ngạo không ai bì nổi.
Thiếu niên mặc áo đen đứng bình tĩnh ở trong gió đêm.
Thông qua ánh sáng từ một ngọn đèn lồng, ánh mắt của hắn lẳng lặng quét qua mọi người.
Mọi người ở đây cho rằng hắn sẽ không mở miệng thì âm thanh trơn mượt ưu
nhã, mang theo vài phần ý lạnh của thiếu niên chậm rãi vang lên, "Tiêu
quân thịnh mời Trường Cung đến. . . . nên Trường Cung tới. Về phần những chuyện khác, Tiêu quân không cảm thấy mình yêu cầu quá mức sao?"
Âm thanh của thiếu niên rất là êm tai, nghe cảm động vô cùng, lộ ra mấy phần từ tính.
Hắn vừa nói những lời này, mọi nơi liền ông ông thanh mãnh liệt. Đám cô tử
hưng phấn chen về phía trước đi, tiếng nói nho nhỏ thỉnh thoảng bay vào
trong tai Trương Khởi, "Âmthanh của Quảng Lăng vương thật là dễ nghe."
"Đúng vậy đúng vậy." "Nghe âm thanh, nhất định là người cực kỳ tuấn tú."
Trong tiếng vui mừng, Tiêu Sách cười.
Bởi vì bất mãn, tiếng cười của hắn có chút bén nhọn, "Quảng Lăng Vương thật là danh bất hư truyền! Rất kiêu ngạo rất khí phách" Giễu cợt nói tới
chỗ này, Tiêu Sách vung tay phải lên, kêu: "Ra đi!"
Tay phải rủ
xuống, tiếng khèn liền ngưng, mười thị thiếp lúc nãy còn ca múa, lắc lắc mông đi về phía trước. Không bao lâu, họ liền tới một bên.
Tiêu
Sách chỉ vào thị thiếp bên cạnh, gương mặt mập mạp cười tít mắt, hắn
nhìn chằm chằm Quảng Lăng vương, chầm chập nói: "Ta có vài thị thiếp,
mọi người đều là mỹ nhân tuyệt sắc, chẳng những tinh thông cầm kỳ thư
họa, còn hiểu chuyện khuê phòng, vượt xa mỹ nhân phương bắc. . . . Sau
khi họ biết được danh tiếng của Quảng Lăng vương, sinh lòng ái mộ, xin
ta gặp Vương Gia một lần."
Dừng một lát, hắn cười híp mắt nói:
"Nếu Quảng Lăng Vương có thể lấy xuống cái mũ của ngươi, cho Tiêu mỗ xem hình dáng, thì mấy thị thiếp của ta, liền tặng cho Quảng Lăng vương
được chứ?"
Tặng mỹ nhân à?
Đang ở trên đường, mang theo
nhiều quyền quý chận hắn, thậm chí không chờ hắn ngồi vào vị trí, giọng
nói càng thêm nửa âm nửa dương —— rõ ràng là bắt buộc tháo mũ xuống! Rõ
ràng là hạ uy phong của đối phương, đón nhận thì phải làm việc theo ý
của Tiêu Sách. Không chấp nhận, thì chánh sứ nước Tề đường xa mà đến,
chỉ có thể chạy trối chết, uy phong mất hết, mất mặt mũi bổn quốc không
nói, nói không chừng sẽ bị quốc quân Tề quốc vốn không chào đón hắn
trừng trị!
Tiếng nói của Tiêu Sách vừa ngưng, tiếng cười cợt của
chúng thiếu niên nổ lớn. Tiếng cười cợt này thật vui vẻ, vô cùng không
thể chờ đợi —— nói thật, kể từ khi Quảng Lăng vương tới Kiến Khang, đã
có vô số con cháu nhà quan muốn làm hắn mất mặt rồi!