Lau sạch nước? Ở chỗ này? Trước mặt hắn?
Hàm răng Trương Khởi va vào nhau cầm cập lần nữa.
Hàm răng của nàng run rất vui sướng. Mặt cũng rất đáng thương.
Tiêu Mạc chỉ nhìn nàng, một đôi mắt đen thẳng tắp nhìn nàng, không chút nào dao động.
Trương Khởi cúi đầu.
Không được, không thể tiếp tục như vậy, nàng sẽ thất thân.
Vì vậy, nàng cầm lấy khăn lông, che mình kỹ càng, nức nở nói: "Tiêu Lang, huynh đi ra ngoài."
Từng giọt nước mắt vươn trên lông mi dài của nàng, quả thật là hoa lê đẫm
mưa. Thấy Tiêu Mạc vẫn nhìn mình chằm chằm, nàng nghẹn ngào nói: "Huynh
đi ra ngoài ta mới thay." Vừa nói, vừa rùng mình mạnh.
Nàng đã quyết định, lần này dù khiến mình bị bệnh, cũng không thể để hắn ta nhìn nữa.
Tiêu Mạc cười nhẹ một tiếng, hắn vươn tay, dịu dàng vòng qua bả vai của
nàng. Làm sao biết, hắn mới vừa đụng phải nàng, Trương Khởi liền trượt
xuống dưới, tiếp, nàng đặt mông ngồi xuống đất, khóc lớn lên.
Vừa khóc nước mắt nước mũi vừa chảy dài, nàng rống to: "Ngươi đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài!"
Tiêu Mạc bỗng thức tỉnh, đúng rồi, hôm nay nàng ấy đã bị mình làm sợ. Vừa bị giật mình, vừa bị cảm lạnh thì rất dễ bệnh.
Hắn không dám ép buộc nữa, liền dịu dàng nói: "Được, được, ta đi ra ngoài, ta đi ra ngoài."
Bất đắc dĩ cười khổ, hắn từ từ lui ra khỏi động.
Đây là một núi giả, hắn đưa lưng về phía cửa động kêu lên: "Ta ra rồi, muội mau chóng thay quần áo, tránh cho cảm lạnh." Âm thanh thật dịu dàng vô
hạn.
Trương Khởi thút thít ngừng tiếng khóc, lặng lẽ liếc nhìn bên ngoài, thấy hắn đối mặt với bên ngoài, chưa từng nhìn lén.
Liền vội vàng dán vào ngóc ngách, nhanh chóng mặc trang phục vào, nhanh
chóng lau khô nước đọng trên người, sau đó thay y phục mà Tiêu Mạc đã
sớm chuẩn bị tốt.
Những y phục này hết sức vừa người, chẳng những vừa người còn thoải mái vô cùng, hiển nhiên vải vóc rất tốt. Nhưng cẩn
thận xem ra, y phục này mặc kệ là kiểu dáng hay chất vải, xem ra rõ ràng chính là loại mà các thứ nữ Trương thị hay mặc.
Trương Khởi rũ
mắt xuống, sau khi sửa sang lại thường dùng xong, lại cởi mái tóc ướt
đẫm ra, tỉ mỉ lau khô. Nàng cúi đầu, con ngươi chuyển chuyển nhìn mặt
đất, muốn tìm được một chút bụi đất gì bôi ở trên mặt, lại cảm thấy ở
trước mặt Tiêu Mạc, không cần làm vậy.
Khi nàng đang do dự, một
tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Tiếp, một bàn tay ấm áp lấy khăn
long trong tay nàng, chuyển tới sau lưng của nàng, hắn lau tóc ướt giùm
nàng.
Bàn tay phái nam ấm áp phất qua mái tóc, cổ của nàng, động
tác của hắn nhẹ như gió xuân, sức lực không nặng không nhẹ, thật khiến
người ta cảm thấy như được che chở.
Trương Khởi thõng mặt mày xuống.
Tiêu Mạc vừa cẩn thận giúp nàng lau nước, vừa hạ thấp âm thanh, mềm mại kêu: "A Khởi."
Trương Khởi không có trả lời hắn.
Tiêu Mạc nở nụ cười khổ, "Thật tức giận?" Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng ấn lên một
nụ hôn ở trên mái tóc của nàng, nhỏ giọng hỏi: "Chuẩn bị xong áo cưới
chưa?"
Áo cưới? Nàng có tư cách mặc áo cưới sao?
Trương Khởi muốn cười lạnh, cuối cùng, nhưng chỉ cúi đầu, không nhúc nhích đứng ở nơi đó.
Sau lưng, Tiêu Mạc vẫn còn vuốt tóc ướt của nàng, hắn trầm thấp nở nụ cười, giống như gió xuân, "Ngày mai ta sẽ cầu hôn với chủ mẫu của muội. A
Khởi, nếu họ nhất định không chịu, thì muội chạy trốn với ta, có được
hay không?"
Âm thanh của hắn thật thấp, tràn đầy hấp dẫn, hắn
vuốt tay của nàng, nương tựa thân thể của nàng, càng thêm không chỗ
không toả ra sức quyến rũ dày đặc của phái nam.
"A Khởi, ta nhất
định sẽ tốt với muội, sẽ rất tốt rất tốt với muội, tốt hơn ai khác. Muội ở trong viện ta chuẩn bị trước, chờ sinh hài nhi, ván đã đóng thuyền,
sẽ nghênh muội vào trong phủ, để cho hài nhi của chúng ta có họ."
Hắn vươn tay từ phía sau lưng ôm nàng, thật nhỏ, lã lướt nói: "A Khởi, nữ
nhi của ta và muội, nhất định rất đẹp, rất đẹp. Đẹp hơn tất cả quý nữ,
nếu là đứa con trai, nhất định cũng vô cùng thông minh vô cùng đáng yêu, làm cho người ta yêu thích tựa như A Khởi."
Âm thanh thật như xuân gió, thổi trúng người rung động rung động.
Trương Khởi mờ mịt nhìn về phía trước, nghĩ đến: phụ thân năm đó, cũng lừa gạt mẫu thân như vậy chứ? Lừa gạt nàng vui thích với hắn, lừa gạt nàng mang thai hài nhi. . . . Lừa gạt nàng mất đi thanh xuân, mất đi tánh mạng!
Nàng rũ mắt xuống.
Thấy nàng cúi đầu không nói, Tiêu Mạc cười nhẹ một tiếng, xoay ngược nàng
lại ôm vào trong ngực. Ôm thật chặt nàng, hắn hạnh phúc thở dài một
tiếng.
Lại qua một hồi, hắn dịu dàng cười hỏi "A Khởi, muội vẫn không trả lời ta có được hay không đây?"
Trương Khởi từ từ ngẩng đầu.
Con ngươi của nàng trong suốt, nhìn hắn, hai giọt nước mắt y hệt trân châu
lăn xuống gò má. Nhanh chóng cúi đầu, Trương Khởi dùng sức lau đi nước
mắt trên mặt, khàn khàn, lại lạnh lẽo nói: "A Khởi chính là con gái
riêng!"
Tiêu Mạc ngẩn ra.
Trương Khởi từ từ, lại kiên định có lực đẩy tay hắn ra, lướt qua hắn, nàng đi ra ngoài.
"A Khởi!"
Tiêu Mạc bắt được cánh tay của nàng.
Trương Khởi không quay đầu lại, chỉ thì thào nói nói: "Mẫu thân ta năm đó chính là như vậy, Tiêu Lang không biết sao?"
Nàng hất tay của hắn ra, đi thẳng ra ngoài. Đi tới cửa động thì một luồng
ánh mặt trời chiếu sáng trên gương mặt thanh tú trắng sáng kinh người,
mà một giọt lại một giọt nước mắt, đang theo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng chậm rãi chảy xuống đầy đất.
Hắn tổn thương nàng rồi!
Tiêu Mạc liền vội vàng tiến lên một bước, hắn nắm thật chặt tay của nàng,
nhỏ giọng nói: "A Khởi, ta" âm thanh của hắn hơi nghẹn, "Ta không phải
cố ý."
Nói tới chỗ này, hắn mím mồi thành một đường, có chút lo âu hướng nhìn chủ viện Tiêu phủ.
Một hồi lâu, hắn kiên định nói: "Hôm nay ta phải đi cầu hôn tỷ tỷ của ngươi."
Trương Khởi không nói được, cũng không có nói không được. Nàng chỉ cúi đầu đi
ra ngoài. Đi tới, Tiêu Mạc kéo nàng, một tay nắm chặt lấy cằm của nàng,
một tay kia thoa gì đó lên.
Sau đó, hắn nhỏ giọng dịu dàng nói: "Được rồi, mau trở về bôi thuốc lên mặt đi." Hắn buông tay nàng ra.
Trương Khởi cúi đầu, cúi chào hắn, chậm rãi lui về phía sau. Thấy nàng muốn đi, hắn đột nhiên đưa tay nắm tay của nàng.
Trương Khởi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Tiêu Mạc lại từ từ buông lỏng tay ra, "Đi đi."
Lần này Trương Khởi tăng nhanh bước chân, rất nhanh liền biến mất ở trước mắt của hắn.
Đi một hồi, Trương Khởi quay đầu lại tìm hiểu xem. Thì ra là chỗ Tiêu Mạc ôm nàng đến, còn là Tây viện Tiêu phủ.
Quẹo đông rẽ tây vòng vo một hồi, Trương Khởi rốt cuộc đi ra khỏi Tây viện.
Nàng trở về phòng thì Trương Cẩm vẫn chưa về. Cho lui chúng tỳ nữ, sau khi
giả trang mình thành bộ dáng lúc trước, Trương Khởi nằm ở trên bàn con,
phờ phạc mà nhìn bầu trời bên ngoài.
Như Tiêu Mạc hoài nghi, nàng cũng hoài nghi hắn trúng ma chướng của nàng. Rõ ràng tất cả đều chấm
dứt , nhưng sao lại càng dính dấp sâu hơn?
Suy nghĩ lung tung một hồi, Trương Khởi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nàng bị A Lục lay tỉnh lại. Đối diện đôi mắt mở to mơ hồ của Trương Khởi, A Lục liền nói: "A Khởi, Cẩm cô tử bảo ngươi qua."
"Oh." Trương Khởi trả lời, nàng tùy ý sờ mấy tóc, "Ta liền đi."
Đi tới phòng của Trương Cẩm thì Trương Cẩm cũng đang ngơ ngác ngồi ở trước bàn con, nhìn mình trong gương đồng, trong miệng còn nói lẩm bẩm.
Nhìn bộ dáng lúc vui lúc hờn của nàng, Trương Khởi lắng nghe một hồi, cũng không có nghe rõ nàng rốt cuộc nói gì.
Liếc mắt nhìn A Lam bên cạnh, Trương Khởi hạ thấp giọng, cười hỏi "A Lam, Cẩm tỷ tỷ làm sao thế?"
A Lam liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Không biết."
Bị liếc một cái, Trương Khởi cười cười, cúi đầu.
Lúc này, Trương Cẩm quay đầu lại.
Nàng nhìn thấy Trương Khởi, cặp mắt sáng lên, hưng phấn nói: "A Khởi, Tiêu
Lang mới cầu hơn với mẫu thân. Huynh ấy muốn lấy ta rồi !"
Trương Cẩm đáng thương, loại vui sướng vô thượng này, nàng trừ chia sẻ cùng Trương Khởi đã không tìm được người thứ hai.
Nàng đứng lên, vọt tới bên cạnh Trương Khởi, nắm tay của nàng nói: "Huynh ấy đến cầu hôn, ngươi có nghe hay không? A Mạc xin cưới! Huynh ấy muốn lấy ta làm vợ!"
Thấy Trương Khởi ngây ngô dại dột, nàng liền cười,
vỗ vỗ bả vai của nàng, dịu dàng nói: "Ngươi yên tâm, ta gả ra cũng sẽ
dẫn ngươi qua. Nếu như ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ nâng ngươi làm thiếp."
Trong giọng nói, tràn đầy bố thí trên cao nhìn xuống.
Trương Khởi rũ mắt xuống, nàng không cảm ơn, càng không có lộ ra nét mặt cảm động đến rơi nước mắt.
Trương Cẩm đang mừng như điên, cũng không chú ý tới sự vô lễ của nàng. Ngược
lại A Lam bên cạnh thấy thế liền nhìn Trương Khởi thêm mấy lần.
Trương Cẩm buông Trương Khởi ra, đưa tay che hai gò má đỏ, thì thào mà nói ra: "Tiêu Lang xin cưới, hắn muốn lấy ta rồi !"
Lúc này, người thiếu nữ này rất sung sướng, đó là một loại vui vẻ như hận
không thể cho khắp thiên hạ đều biết, hận không thể ca hát cuồng nhiệt.
Trương Khởi nhìn nàng một hồi, đột nhiên tò mò hỏi: "Cẩm tỷ tỷ, mẫu thân trả lời như thế nào? Ngài đồng ý chưa?"
Một câu nói, kéo Trương Cẩm từ trời về nhân gian.
Trương Cẩm quay đầu lại.
Nhìn Trương Khởi một cái, nàng lắc đầu nói: "Ta không biết, mẫu thân không
cho ta nghe, đuổi ta đi ra." Không chỉ như vậy, nàng nhớ lúc ấy câu nói
đầu tiên của mẫu thân là: "Việc lớn như thế, tại sao là ngươi mình mở
miệng? Cha mẹ ngươi có biết? Người làm mai ở chỗ nào?"
Nàng nghe được, giọng nói của mẫu thân không vui, nét mặt kia, càng thêm nghiêm nghị hiếm thấy!
Ngớ ngẩn, Trương Cẩm phát hiện nỗi niềm mừng rỡ trong lòng mau chóng tan
biến, thay vào đó là một loại sầu lo và lo lắng khó có thể hình dung.
Cắn môi, nàng đột nhiên nói: "Ta đến chỗ mẫu thân xem." Dứt lời, nàng đã vọt ra khỏi phòng như một trận gió.
Trương Cẩm vừa đi, A Lam cũng đuổi theo. Trương Khởi vội vàng đi theo ra ngoài.
Khi hai nàng xông về viện Trương Tiêu thị thì Trương Khởi đi về phòng của mình.
Đi tới đi lui, nàng ngừng bước chân lại một chút, sắc mặt biến hóa!
Y phục ẩm ướt và mấy cái khăn tay của nàng, đều ở trong sơn động kia rồi. Nàng biết, dựa vào năng lực của Tiêu Mạc, những thứ đó hắn nhất định sẽ xử lý thích đáng. Nhưng vấn đề là, nơi đó có khăn tay nàng tỉ mỉ thêu
một thắng, nàng còn trông cậy vào đổi một ít vàng bạc!
Ngừng một lát, Trương Khởi lộ vẻ mặt đau khổ, phờ phạc mà trở lại trong sân.