Vũ Văn Ung là
một người cực kỳ gò bó, cực kỳ nhẫn nhịn, hắn không háo sắc, cũng không xa hoa trụy lạc. Đối với hắn mà nói, nếu quan hệ cùng Vũ Văn Hộ xử lý
không tốt, nói không chừng lúc nào cũng có thể bị Vũ Văn Hộ lấy tính
mạng giống như giết hai vị huynh trưởng của hắn trước đây vậy. Cho nên,
hiện tại với hắn mà nói, mỹ nhân gì gì đó, còn lâu mới quan trọng hơn
tính mạng.
Sau khi nghe được lời kia của Trương Khởi, hắn chỉ cười cười rồi xoay người rời đi.
Những ngày kế tiếp, hai người bình an vô sự như cũ. Vũ Văn Ung cả ngày lẫn
đêm sống ở trong nhà gỗ, mỗi lần muốn kín đáo lật xem tấu chương do tay
chân thân tín lặng lẽ đưa tới thì hắn lại gọi Trương Khởi qua. Để cho
nàng ngồi ở một bên, hoặc đánh đàn hoặc ca múa, mà chính hắn, dưới sự
che chở đó của nàng chuyên tâm xem tấu chương, âm thầm bình luận thành
bại nhân vật lịch sử. Thỉnh thoảng kích động hắn cũng sẽ nói với Trương
Khởi vài lời, còn Trương Khởi vẫn luôn an tĩnh ngồi nghe.
Cuộc sống thản nhiên này cứ thế trôi qua, chớp mắt một cái, đã đến tháng Hai.
Gió xuân tháng hai, thiên địa phồn hoa tựa như gấm.
Nhìn Trương Khởi lẳng lặng thêu bên cạnh, Vũ Văn Ung đột nhiên cười nói: "Lý cơ rất được lòng ta, có muốn thưởng gì không?"
"Thưởng?"
Trương Khởi liền ngoái đầu nhìn lại.
Nàng chống lại ánh mắt cười nhẹ nhàng của Vũ Văn Ung, cũng hiểu được, nhất
định là do bản thân mình có thành tựu, để cho hắn cảm thấy hết sức thư
thái nên mới có câu nói vừa rồi.
Lập tức, Trương Khởi nghiêng đầu suy nghĩ .
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng liền mềm mại nói: "Bệ hạ cái gì cũng thưởng cho ta sao?"
Vũ Văn Ung cười ha hả, nói: "Nói đi, ngươi muốn cái gì."
Trương Khởi trừng mắt nhìn, tự nhiên mà nói ra: "Ta à, ta muốn ỷ sủng mà kiêu!"
Vũ Văn Ung đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt hắn lại cất tiếng cười to lên. Vừa cười • hắn vừa vỗ tay nói: "Được, liền cho ngươi ỷ sủng mà kiêu!"
Vũ Văn Hộ có rất nhiều khuyết điểm, hắn không làm được việc lớn, để mặc
cho người khác lộng quyền, không có thực quyền. Nhưng hắn cũng có một ưu điểm, đó chính là tính tình khoan dung.
Nói cách khác, thật ra
thì hắn không phải một người tính toán chi li, càng không phải là một
người nóng nảy, trời sinh tính đa nghi, hắn chỉ là người rất ưa thích
nắm quyền mà thôi.
Một thời gian rất lâu, ở trước mặt Vũ Văn Hộ
hắn luôn rất cẩn thận, vì đề phòng những người khác ở trước mặt hắn ta
nói hắn không cam lòng muốn hư danh, sẽ làm nên chuyện gì đó.
Một người như vậy, dễ dàng tha thứ một phụ nhân vô tri ỷ sủng mà kiêu, vẫn có thể được.
Huống chi, bên cạnh tiểu hoàng đế vô năng ngu ngốc, có một mỹ nhân ỷ sủng mà
kiêu, chẳng phải vừa vặn phù hợp với thân phận Hoàng đế hơn? Nàng chỉ
muốn khống chế tốt cục diện này, không nói đến bản thân nàng mà ngay cả
chính Vũ Văn Hộ cũng cầu còn không được. Mà Vũ Văn Hộ lại là một người
thực tế, việc này cũng ý nghĩa với việc bảo đảm cho chính tính mạng của
hắn.
Dù sao, Vũ Văn Hộ cũng muốn lau đi nội dung trên sách sử đã
viết rằng hắn ta : "Ba năm tàn sát ba vua" , cũng muốn cho người đời
biết hắn là người khoan dung, muốn cho người đời cảm thấy, hắn đối với
tiểu hoàng đế hiện tại này, vừa cung kính lại nhẫn nhịn .
Nghĩ
tới đây, Vũ Văn Ung nghiêng đầu tán thưởng nhìn về phía Trương Khởi,
không khỏi thầm nghĩ: nàng chẳng lẽ cũng muốn thông qua những thứ này để báo đáp ta?
Thật là một phụ nhân thông tuệ lại thân thiết!
Cảm thấy Vũ Văn Ung vui vẻ, Trương Khởi cũng thấy vui thích. Nàng nhìn
ánh nắng nơi chân trời, lẳng lặng thầm nghĩ: có như vậy, ta làm rất
nhiều việc cũng dễ dàng hơn. Nếu không được, ta cũng sẽ như một người
bình thường, giống như rất nhiều quý nữ khác, đường đường chính chính
sống một lần!
Đang trong lúc Trương Khởi suy nghĩ miên man thì nghe được Vũ Văn Ung nói: "Đi thôi.".
Trương Khởi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại.
Vũ Văn Ung cười nói: "Ngươi không phải muốn ỷ sủng mà kiêu sao? Nếu cứ
cùng trẫm ở trong nhà gỗ nhỏ này, nào có cái gì cưng chiều? Đi, chúng ta đến hoàng cung thôi.".
"Vâng.".
Hoàng cung nước Chu, được kế tục từ Tây Nguỵ. To lớn hoành tráng hơn Bắc Tề hoa lệ kia nhiều.
Thấy Hoàng đế cùng mỹ nhân trở về mà chúng thần đang tấp nập đi ở trên bậc
thềm bạch ngọc đều ngẩn người ra. Bọn họ đồng loạt cúi đầu hành lễ, hô:
"Gặp qua bệ hạ."
"Miễn miễn."
Vũ Văn Ung không chút để ý phất phất tay.
Nhìn Trương Khởi đi phía sau Vũ Văn Ung, ăn mặc cao quý, mỹ lệ không gì sánh được, chúng thần chỉ vội vàng thoáng nhìn, nào ai dám nhìn thẳng?
Đang lúc này, một đại thần ngước lên nhìn trộm, đi ngang qua một chỗ bậc
thang thì hoàng đế trẻ vươn tay, dịu dàng nâng đỡ mỹ nhân kia! Mà mỹ
nhân kia cũng ngẩng đầu lên, yêu kiều mà cười một tiếng với hoàng đế
trẻ. Hai người thân mật khắng khít như vậy, trong nháy mắt, khiến mắt
đại thần kia choáng váng.
Khi bóng dáng của bệ hạ rời đi, đại thần kia đi về phía một thái giám, nhỏ giọng hỏi "Vị nương nương này là ai?”.
Thái giám này chống lại ánh mắt của các vị đại thần bốn phía quăng tới, tim
đập mạnh loạn nhịp mà trả lời: "Nô tài cũng không biết, nô tài chỉ biết
là, trước đây không lâu nàng đột nhiên xuất hiện ở trong nhà gỗ của bệ
hạ, thời gian này vẫn cùng bệ hạ như hình với bóng.".
Đối với đáp án này, chúng thần cũng khá hài lòng, bọn họ vừa rời đi, vừa nhỏ giọng thương nghị.
Nói xong, một đại thần đột nhiên lên tiếng: "Vị nương nương này, hình như có chút quen mặt."
Trầm mặc một lát, một đại thần khác cũng gật đầu nói: "Quả thật quen mặt.".
Hai người này vừa mở miệng, những đại thần khác cũng thầm khẳng định như vậy.
Không tới xế chiều hôm đó, tất cả tài liệu về Trương Khởi, đã được đặt tới
trước mặt văn võ chúng thần nước Chu. Hướng về phía đại trủng tể lấy
được khẳng định bệ hạ mới có được mỹ nhân, chúng thần bắt đầu suy nghĩ,
muốn bày tỏ thân cận với nàng thế nào.
Hiện nay, bệ hạ vẫn chưa
cập quán, vẫn chưa sắc lập hoàng hậu, trong hậu cung, chúng nữ tương
đương đều không có tác dụng. Cái sủng cơ vô cùng được cưng chiều này
nguyên thuộc về Lan Lăng Vương đất Tề, đối với đám chúng thần cố ý gả
con gái vào trong cung mà nói, không phải tin tức tốt. Chỉ là, muốn phá
cũng không đi tới đâu.
Dù sao, bệ hạ vẫn chỉ là một hoàng đế bị
đại trủng tể giật dây. Đem nữ nhi của mình gả vào ở bên trong, nói không chừng liền thành cái đinh trong mắt đại trủng tể.
Tiếp đến,
chúng thần còn nhận được tin tức, ngày đầu tiên bệ hạ trở lại trong
cung, liền xuống thánh chỉ, phong cho mỹ nhân Lý thị tước vị Hiền phi,
sau đó liên tiếp thưởng ba bốn mươi vạn hoàng kim đồ đạc quý giá, tơ lụa cho Hiền phi.
Bọn họ còn nhận được tin tức, nói bệ hạ sau khi có được mỹ nhân này, liền sớm chiều không rời, ngay cả thói quen thích
nhất đọc sách cũng để qua một bên rồi. Quan trọng hơn là, có một lần nội thị ngầm trộm nghe được Lý phi yêu cầu, nói muốn bệ hạ lập nàng làm
hậu, mà bệ hạ cư nhiên cũng không có bác bỏ, ngược lại còn dịu dàng dụ
dỗ.
Sau khi biết được tin tức này, chúng thần rối rít lệnh cho
phu nhân mình vào cung, dâng lên quà tặng trân quý tỏ vẻ lấy lòng, mà Lý cơ này cho dù là ai đến cũng không hề cự tuyệt.
Ngay cả chúng
thần thân cận Vũ Văn Hộ, cũng giống như được ngầm cho phép, thông qua
phu nhân của mình đưa những đồ quý giá để lấy lòng vị Lý nương nương bệ
hạ mới nạp này.
Vị Lý phi bệ hạ tân sủng này chẳng những thích
tiền tài, còn rất thích dược thảo, liên tiếp triệu kiến thái y hỏi thăm
tình huống tương quan. Mọi người sau khi hỏi thăm, liền biết được đều là những dược thảo làm đẹp dưỡng nhan thì chỉ cười một tiếng.
Trương Khởi đúng là đang cầu xin dược thảo, chỉ là không phải để dưỡng nhan mà là thuốc để dịch dung. Để cho nàng thất vọng chính là khi nàng nói bóng gió ra, thái y giỏi cũng đều trả lời cõi đời này, không hề có thuốc
dịch dung, những thứ kia, cũng chỉ là thảo dược thay đổi một chút màu
da mà thôi. Hơn nữa đại đa số thảo dược đều có tác dụng phụ nghiêm
trọng.
Trong lúc Trương Khởi thất vọng, chỉ có thể thông qua Thái Y Viện chuẩn bị nhiều dược liệu hơn một chút những loại thuốc mà phụ
nhân do Tiêu Mạc phái đến khi còn ở Bắc Sóc Châu. Cũng không biết có
phải là Tiêu Mạc đề phòng nàng hay là thuốc kia cũng chỉ có nhiều như
vậy. Khi nàng trộm những thứ kia, dùng hai lần liền hết sạch, đến thành
Trường An lại không mua được, cho đến khi thông qua những thái y này mới lấy được một chút.
Trên thực tế, những thuốc bột kia, cũng hết
sức không lý tưởng, bởi vì khi nó gặp không phải nước, cho dù là rơi
xuống vài giọt thôi thì lớp bên trên sẽ bị hỏng, không thể dùng được
nữa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Nhìn tường thành cao lớn dần dần xuất hiện trong tầm mắt, đoàn người liền siết chặt dây cương ngừng ngựa lại.
Một hộ vệ thấy thủ lĩnh nhìn về phía trước suy nghĩ mất hồn, giục ngựa tiến lên, hỏi: "Quận Vương, có muốn chờ đoàn người đến đông đủ rồi cùng nhau vào thành hay không?"
Lan Lăng Vương toàn thân màu đen, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân bởi vì tiều tụy càng lộ vẻ cương nghị liền lắc lắc
đầu. Hắn khàn giọng nói: "Toàn bộ đổi thường phục, triệt hồi dấu hiệu
lập tức vào thành.".
"Vâng."
Dừng lại một lúc, đội ngũ lại lần nữa lên đường, hai ba mươi người, xen lẫn trong trong dòng người tấp nập, tiến vào Trường An.
Thấy Quận Vương vẫn tâm sự nặng nề, chúng hộ vệ liền không nói gì, chỉ an tĩnh đi theo phía sau hắn.
Đi một hồi, Lan Lăng Vương đè cái mũ ở trên đầu, nói: "Đi tìm một tửu lâu thu xếp ở lại.".
"Vâng.".
Chỉ chốc lát liền đi tìm được tửu lâu, dưới sự dẫn dắt của hộ vệ, Lan Lăng Vương liền bước lên lầu các.
Đoàn người lặn lội đường xa, bây giờ vừa mệt vừa đói, dưới sự thúc giục của
đám hộ vệ, không bao lâu, ba mâm rượu cùng thức ăn liền được dọn lên.
Nhìn qua thức ăn phong phú ở trước mắt, Lan Lăng Vương dùng đũa gắp mấy miếng, ăn nhạt như nước ốc.
Ăn lưng lửng dạ, hắn phất tay gọi tiểu nhị, ném ra một ít đĩnh vàng, hỏi:
"Dạo này thành Trường An có chuyện gì mới mẻ, nói nghe một chút?"
Tiểu nhị lấy được một khối vàng như vậy mừng đến giọng nói cũng run
run: "Được rồi! Thưa khách quan, thời gian này chuyện mới mẻ có rất
nhiều. Thứ nhất là chuyện hai nữ nhi của đại trủng tể được sắc phong làm công chúa.".
Tiểu nhị kia dừng một chút, thấy Lan Lăng Vương
nghiêng tai lắng nghe, lại nói tiếp: "Đúng rồi, còn có một đại hỷ sự, bệ hạ của chúng tôi mới lấy được một vị Lý nương nương. Bệ hạ vô cùng cưng chiều người này, quả thực là hứng như hứng hoa, đặt ở trong tay liền sợ bể. Khách quan người không phải không biết, bệ hạ của chúng tôi vẫn là
người không ham nữ sắc. Lại nói, Lý nương nương này thật là đẹp, chậc
chậc, thật quá đẹp."
Nghe đến đó, một tên hộ vệ bên cạnh bất thình lình hỏi một câu: "Ngươi gặp qua?".
Tiểu nhị kia ngẩn ra, hơi ngượng ngùng cười ha ha nói: "Tiểu nhân cũng chỉ nghe người khác nói .".
"Được rồi." Lan Lăng Vương liền cắt đứt lời của hắn, trực tiếp hỏi: "Ngươi đã nghe qua cái tên Tô Uy chưa?"
"Tô Uy?" Tiểu nhị kia suy nghĩ một hồi, lắc đầu đáp: "Chưa từng nghe qua.".
Hộ vệ bên cạnh lại bổ sung: "Nghe nói là người ước định với nữ nhi nhà đại trủng tể ."
Tiểu nhị kia suy nghĩ một hồi, cau mày lắc đầu đáp: "Thật không có nghe qua."
"Được rồi, đi xuống đi.".
Đuổi tiểu nhị kia đi, hộ vệ kia hướng Lan Lăng Vương nhỏ giọng nói: "Quận Vương, có thể là không đến Trường An hay không?"
"Không thể nào." Một hộ vệ khác liền chen lời: "Căn cứ vào tin tức nghe được
trên đoạn đường này, rõ ràng là đến Trường An." Đảo mắt, hộ vệ này lại
nói: "Tô Uy là người thế gia, chuyện về hắn, hỏi tiểu nhị cũng vô dụng.
Quận Vương, có muốn tiểu nhân tra hỏi hay không?"
Lan Lăng Vương gật đầu một cái, nhỏ giọng ra lệnh: "Tối nay, đến phủ Vũ Văn Hộ bắt một người hỏi một chút là được."
"Vâng."
Lúc này Lan Lăng Vương không tài nào ăn được nữa, hắn để đũa xuống, chắp
tay đi ra, dựa vào lan can, nhìn dòng xe ngựa phía dưới, cực kỳ lâu,
cũng không nhúc nhích.