Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 55: Chương 55: Chọn người




Cùng hắn "sát cánh cùng bay, suốt đời không đổi"?

Vừa mới quen biết, lại mở miệng yêu cầu hắn chịu trách nhiệm với tình cảm của nàng ta sao?

Đưa mắt nhìn Vương Diễm, giọng nói êm tai của Quảng Lăng vương chậm rãi phiêu đãng trong điện, "Suy nghĩ của cô không liên quan tới ta." Sau khi hắn tuyệt tình nói ra mấy từ này, rồi nói thêm: "Quay về đi."

Sự cự tuyệt của hắn làm Vương Diễm sững sờ, nàng chậm rãi, từ từ cúi đầu xuống, lấy tay áo che mặt, cúi đầu mà khóc.

Lúc này đây, từng động tác của nàng, đều tuyệt đẹp như thể đã xếp đặt.....

Trong điện, tiếng tiếc hận nổi lên bốn phía, phần đông các lang quân thậm chí còn trợn mắt nhìn Quảng Lăng vương. Còn về Vương Diễm vừa mở miệng liền cầu xin Quảng Lăng vương, những lang quân phương Nam ở đó cũng nghe thấy, nhưng không có mấy người để ý: Nữ nhân không phải luôn thích đòi hỏi cái này cái nọ sao? Chẳng bao giờ biết đủ.

Như thể không nhận thấy ánh mắt của mọi người trong điện, Quảng Lăng vương vẫn ngồi vững vàng, dáng người như núi.

Trong tiếng xì xào và tiếng thở dài, giọng nói của Tân đế bỗng vang lên, "Vương thái phó."

Lang quân trung niên Vương thị đó đứng lên, chắp tay nói với bệ hạ: "Có thần."

Tân đế liếc về phía Vương Diễm, mỉm cười nói: "Trẫm thấy Vương thị A Diễm rất tốt…."

Hắn còn chưa nói hết.

Nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý của bệ hạ. Vương thái phó đứng dậy, cúi thấp người trước bệ hạ, cất cao giọng nói: "Thần tuân lệnh."

Dứt lời, ông ta nhìn về phía Vương Diễm, nói với giọng trầm thấp: "A Diễm, còn không tạ ơn?"

Vương Diễm như thể thức tỉnh, từ từ ngẩng đầu lên.

Nàng ngước đôi mắt rưng rưng đẫm lệ sững sờ nhìn Tân đế. Sau đó, nàng cúi đầu, bước đi vô cùng khó khăn đến trước bệ hạ, nhẹ nhàng cúi chào, vẻ mặt có phần trống rỗng, nghẹn ngào khẽ nói: "A Diễm tạ ơn long ân bệ hạ."

Tân đế cười ha ha, nói: "A Diễm không cần như thế, đứng lên đi." Theo ánh mắt của hắn, mấy tỳ nữ đi ra, cung kính đỡ Vương Diễm lên, đưa nàng ra theo cửa hông.

Trương Khởi thu hồi ánh mắt, giọng Trương Nhân khẽ vang bên tai, "Nghe nói Vương Diễm này cũng là con gái ngoài giá thú, mẹ đẻ là kỹ nữ. Trong những cô tử như chúng ta, địa vị của nàng ta là thấp nhất, không ngờ rằng lại một bước lên trời, trở thành hoàng phi." Giọng nói chứa đầy vẻ đố kỵ.

Trương Khởi vẫn không trả lời.

Vương Diễm vừa nhìn đã biết tâm cơ sâu thẳm, cô tử như vậy, hoàng cung mới là chốn thích hợp nhất với nàng.

Trương Khởi liếc nhìn Quảng Lăng vương, suy nghĩ: Đàn ông phương Nam đã quen với việc coi lời yêu cầu của nữ nhân như gió thoảng bên tai. Sao hắn phải để ý?

Nghĩ tới đây, Trương Khởi đột nhiên buồn bực. Lần trước, nàng nói rõ ràng cho hắn là nàng không muốn. Kết quả hắn không hề ngoảnh mặt làm ngơ như Tiêu Mạc? Tại sao hắn không hề quan tâm đến lời nàng nói vậy?

Sau chuyện Vương Diễm, lang quân trong điện sôi nổi hẳn lên.

Bệ hạ mỉm cười thưởng thức một hồi, quang sang nói với sứ giả Tề Chu: "Chư vị lang quân, trong điện này là những cô tử xinh đẹp cao quý nhất nước Trần ta. Không biết các lang quân để ý tới ai chưa?"

Hiển nhiên tâm trạng của hắn rất tốt, vung tay lên cười sang sảng, nói: "Nếu chư quân không muốn chọn lựa, trẫm chọn lựa giùm các vị nhé."

Nhạc chưa cất, rượu chưa dâng, Hoàng đế đã nhẹ nhàng nhắc tới vấn đề chính.

Các lang quân bắt đầu cười hì hì.

Đám sứ giả nhìn về phía này.

Mà các cô tử cũng như Trương Khởi, trái tim như muốn vọt tới cổ họng.

Hoàng đế đã mở miệng, Vệ Công Trực nước Chu liền đứng thẳng dậy. Vệ Công Trực này hiển nhiên là người ham vui thích cười, giờ phút này ánh mắt của hắn rạng rỡ hẳn lên, má trái có lúm đồng tiền hằn sâu, gương mặt tuấn tú trắng nõn phát sáng, mang vẻ ngây ngô của thiếu niên.

Những người phương Bắc có thân hình cao lớn, Vệ Công Trực này cũng vậy. Chỉ nhìn thân hình của hắn, mọi người còn tưởng rằng hắn đã hai mươi mấy, bây giờ nhìn lại, mới phát hiện hắn vẫn là một thiếu niên chưa cập quan*. (* Chỉ nam tử tuổi tròn hai mươi đã trưởng thành. Năm tử cổ đại khi đến hai mươi tuổi sẽ cử hành quan lễ, đeo mũ của người trưởng thành)

Thản nhiên, Vệ Công Trực đi thẳng tới.

Hắn hướng chắp tay với Tân đế, cười sang sảng, nói: "Đa tạ ý tốt của bệ hạ. Phương Nam nhiều giai lệ, bọn ta đã đợi quá lâu rồi." Dứt lời, hắn quay về phía Quảng Lăng vương cách đó không xa, nhướng mày hỏi: "Cao Trường Cung, ngài có muốn chọn trước không?"

Quảng Lăng vương nhìn hắn, ánh mắt liếc tới Trương Khởi ăn vận cực kỳ bình thường, hờ hững nói: "Mời Vệ lang trước."

Nước Chu kề sát nước Trần, từ khi vào Kiến Khang, người nước Trần rõ ràng kính nể sứ giả nước Chu. Chuyện như vậy, theo như người nước Trần sắp xếp cũng là người nước Chu chọn trước. Quảng Lăng vương tất nhiên không cần thiết phải chém giết đoạt thứ tự.

"Vậy mỗ không khách khí nữa." Vệ Công Trực cười ha ha, bước tới.

Điều khiến mọi người bất ngờ chính là Vệ Công Trực này vô cùng tùy tiện. Hắn đi khắp đại điện, đánh giá kỹ lưỡng từng cô tử.

Ngồi ở đây đều là người gia thế lớn, hắn ta khinh bạc như vậy, sắc mặt mọi người đều trầm xuống.

Vệ Công Trực vẫn hoàn toàn không nhận ra, hắn nhìn kỹ từng cô tỷ, đưa tay chỉ năm người. Những cô tử hắn chọn cũng không phải những người xinh đẹp nhất trong tâm niệm người phương Nam, mà là những cô tử mày rậm mắt to, tươi đẹp nhất.

Thấy hắn lựa chọn, tiếng xì xào của người phương Nam cũng ngớt dần: Thì ra sở thích khác nhau, cho hắn chọn trước cũng không sao.

Theo tiếng của hắn, mười mấy cung tỳ đi ra, đi tới trước mặt các cô tử, đỡ các nàng ra ngoài điện.

Trương Nhân ở bên thấy các cô tử được đưa đi thì cắn chặt môi. Chậm rãi, nàng cúi đầu, khẽ nói với Trương Khởi: "A Khởi, ta sợ lắm."

Ba lang quân tuấn tú, đã có một người tuyển chọn cô tử, cũng không biết hai người sau có chọn nàng không? Trương Nhân thật sự không muốn gả cho những kẻ to béo thô lỗ ở đất Bắc man di.

Trương Khởi vẫn không trả lời.

Sau khi Vệ Công Trực ngồi vào chỗ, cười hì hì nói với Vũ Văn Thuần: "Vũ Văn Thuần, các cô tử đều tề tụ ở đây, ngươi cũng chọn một người đi?"

Vũ Văn Thuần mỉm cười.

Vũ Văn Thuần này hơi gầy, mặt vuông chữ điền, ánh mắt cực kỳ thâm thúy, cùng với khuôn mặt trắng nõn nổi bật, mang vẻ hết sức trầm ổn.

Hắn từ từ đứng lên.

Chắp tay với Tân đế, ánh mắt hắn liếc nhìn các cô tử trong điện.

Theo ánh mắt của hắn, Trương Khởi cảm giác được, Trương Nhân bên cạnh đang run rẩy, căng thẳng đến độ sắp khóc.

Vào lúc đó, Vũ Văn Thuần lên tiếng, "Mấy người này." Hắn chỉ bốn người.

Trong bốn người này, vẫn không có Trương Nhân.

Mặt Trương Nhân trắng bệch. Trương Khởi lo lắng nhìn nàng, nghĩ ngợi: Nếu Quảng Lăng vương không chọn nàng, chắc nàng ta lăn ra ngất mất.

Lúc này, Hoàng đế cất tiếng cười sang sảng, "Hai sứ giả nước Chu cũng đã chọn người rồi, Quảng Lăng vương, nhiều cô tử như vậy, ngài có vừa ý ai không?"

Tiếng vừa cất lên, cả người Trương Khởi cứng đờ.

Nàng vẫn luôn chờ đợi động tác tiếp theo của Tiêu Mạc.

Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy gì.

Nàng không tin vào số mệnh, nhưng bây giờ nhìn lại, dù có sống lại, nàng không vẫn không thể so được với kiếp trước. Kiếp trước, nàng còn là chính thê, còn có được cuộc sống an nhàn giàu có mấy năm.

Nàng thật sự không muốn phải làm cơ thiếp cho người khác một lần nữa, sẽ phải hao tổn bao nhiêu công sức để leo cao.....Nghĩ tới đây, Trương Khởi ngẩn ra, sao mình lại nói làm một lần nữa? Chẳng lẽ ở kiếp trước nàng chính là là mcơ thiếp cho người khác trước, rồi mới trở thành chính thất của nam nhân kia?

Nghe thấy câu hỏi của bệ hạ, Quảng Lăng vương ngẩng đầu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.