Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 2: Chương 2




Tân Đế gia tăng âm thanh ở hai chữ "hiến thê".

Không ngoài dự đoán, mọi người trong đại điện đồng thời cười ầm.

Làm như không biết mọi người đang cười cái gì, phu quân của nàng cũng cười theo, nụ cười kia rất rực rỡ.

Tân Đế thấy hắn lơ đễnh, liền gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ái khanh thật có lòng, trẫm rất hài lòng. Như vậy đi, trẫm thăng ngươi thành Quang Lộc đại phu!"

Cư nhiên tăng lên cấp ba! Từ một Tư Mã lục phẩm thăng làm quan to tam phẩm, trở thành trọng thần một nước!

Phu quân của nàng, rốt cuộc một bước lên trời!

Trong ánh mắt hâm mộ đố kỵ của các đại thần, phu quân mừng rỡ, hắn cúi đầu thật sâu, run giọng kêu lên: "Thần tạ long ân của bệ hạ!" lúc ngẩng đầu, vẻ mặt hắn sáng lạn, nhìn quanh phòng với vẻ đắc chí vừa lòng.

Trương Khởi đảo tròng mắt, khóe môi xinh xắn lộ ra nụ cười quyến rũ: quả nhiên bán được giá cao!

Tân Đế cười ha ha lần nữa, trong tiếng cười, hắn cúi đầu nhìn về phía Trương Khởi trong ngực, cái tay lạnh lẽo như rắn, nhẹ nhàng xoa cổ của Trương Khởi. Tay kia vuốt vuốt, liền từ từ trượt vào dưới cổ áo. Từ từ, bàn tay giống như con rắn kia đưa vào bên trong cái yếm của nàng, sau đó, hắn xòe tay lớn, nắm lấy bầu vú không thể che hết bằng một bàn tay.

Tân Đế xoa xoa bầu vú phải mềm mại của Trương Khởi, bởi vì động tác của hắn hơi lớn, áo ngoài và cái yếm từ từ lộ ra một góc trong khi tân đế xoa nắn, lộ ra da thịt sáng bóng như ngọc bên trong vì sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ từng gặp ánh mặt trời.

Tiếng cười trong điện dừng lại lần nữa, chúng nam nhân đồng thời nhìn tới phương hướng này. Từng đôi mắt như sói như hổ, tiếng nuốt nước miếng thỉnh thoảng vang lên trong điện.

Hoàng đế trẻ thích nhất thấy một màn này.

Vì vậy, động tác của hắn lại càng liên hồi mấy phần.

Trương Khởi nở nụ cười, càng thêm quyến rũ: cuối cùng không kềm chế được, đùa giỡn dâm dục trước mặt mọi người rồi à?

Sóng mắt của nàng lưu chuyển, liếc về phía nam nhân đứng ở trong điện.

Nam nhân kia cũng mỉm cười nhìn một màn này, nhưng mà nụ cười trên mặt hắn hơi cứng ngắc, ánh mắt kia, mơ hồ mang theo vẻ khó chịu, và chút khổ sở.

Trương Khởi càng cười sáng lạn hơn.

Từ từ, nàng nghiêng về phía sau, thân thể mềm mại như rắn ngã vào trong ngực Tân Đế. Sau đó, nàng đưa môi anh đào tới bên ta Tân Đế, thở ra một hơi, âm thanh có phần thở gấp, "Bệ hạ!"

Hoàng đế trẻ bị nàng nghênh hợp như thế, đã là lòng tràn đầy vui mừng, hắn cười hỏi: "Ái phi muốn nói cái gì?"

Sóng mắt Trương Khởi lưu chuyển, cười duyên nói: "Thiếp muốn nói một câu với đại phu mới của ngài." Nàng thẻ lưỡi nhọn ra, lè cái lưỡi như rắn liếm liếm bên trong lỗ tai hoàng đế. Sau khi kích thích hô hấp của hắn gấp rút, ánh mắt chuyển đậm thì Trương Khởi cười khanh khách, dùng một tư thế uyển chuyển vô cùng từ trên đầu gối của hắn đi xuống.

Nàng kéo kéo vạc áo xốc xếch, cất bước đi vào trong điện.

Tân Đế không ngăn nàng. Mười một tuổi hắn đã gần nữ nhân, đã quen với các loại sắc đẹp. Sự quyến rũ của Trương Khởi, cũng không khiến hắn bộc phát thú tính. Hắn khẽ ngửa ra sau, hài lòng nhìn chằm chằm mỹ nhân lắc lắc eo thon, càng ngày càng xa này, nghĩ ngợi: thật sự là một báu vật! Ta đã chơi hơn 3000 mỹ nhân, lại không có ai vượtq ua nàng. Có sắc đẹp như nàng, nhưng không có được vẻ quyến rũ như nàng!

Ở trong ánh mắt của Tân Đế, Trương Khởi đi từng bước từng bước về phía đại điện, đi từng bước từng bước về phía phu quân của nàng.

Nàng môi hồng da trắng, mắt như sóng xuân, cổ tay sáng bóng, cổ ngọc thon dài.

Đôi mắt đẹp của nàng nhìn quanh, nụ cười như hoa.

. . . . Thật mỹ lệ, cũng thật xinh đẹp, tựa như đêm tân hôn, khi hắn vạch trần khăn voan của nàng.

Phu quân của nàng kinh ngạc nhìn nhìn Trương Khởi càng ngày càng gần, môi mỏng há há, cuối cùng không có gọi ra tên của nàng.

Đi tới nơi chỉ cách phu quân có năm bước thì Trương Khởi dừng bước.

Nàng khẽ nghiêng đầu, sau đó ngoái đầu nhìn lại, một vài sợi tóc, chặn lại đôi mắt sáng của nàng, "Bệ hạ."

Nàng nhẹ nhàng hô.

Hoàng đế trẻ mới được người tuyệt sắc như thế, chính là lúc vui mừng nhất. Hắn cười lên tiếng: "Ái phi muốn cái gì?"

Trương Khởi lộ ra lúm đồng tiền như hoa, xinh đẹp cười nói: "Thiếp muốn cái đó!" Bàn tay trắng nõn của nàng chỉ hướng một thanh bảo kiếm giắt sau lưng Tân Đế!

Mọi người khẽ giật mình, Tân Đế nhíu mày hỏi: "Ái phi muốn kiếm làm gì?"

Giọng nói của Trương Khởi càng dịu dàng hơn, lớn tiếng nói: "Bệ hạ hỏi nhiều vậy làm gì? Thiếp muốn chứ sao!" Giọng nói mềm mại, kéo hai chữ chứ sao vừa giòn vừa dài, làm cho người ta mềm cả xương.

Hoàng đế trẻ cười ha hả, nói: "Được được, cho nàng cho nàng!" Cho nàng cây kiếm thì thế nào? Dù sao nàng cách mình khá xa, không có khả năng hành thích.

Hoàng đế vừa nói xong, một thái giám cao lớn liền vâng lời, cầm kiếm đi về phía Trương Khởi.

Hắn đi tới trước mặt Trương Khởi, đôi tay dâng lên, Trương Khởi lại vươn ngón trỏ trắng noãn ra chỉ, cười duyên nói: "Giúp ta rút kiếm ra, giết người nọ!"

Âm thanh vừa mềm vừa dịu, nhưng từ ngữ lại thật hung ác!

Trong điện nháy mắt yên tĩnh!

Soạt soạt soạt, vô số người đồng thời quay đầu, vô số đôi mắt, đồng thời nhìn về phía người Trương Khởi chỉ!

Người nọ, cô đơn đứng ở trong điện, chính là phu quân trước kia của Trương Khởi!

Tuyệt đối không ngờ rằng sẽ thế này, gương mặt tuấn tú của phu quân của nàng tuyết trắng, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Trương Khởi, rung giọng nói: "Nương nương, trò đùa này không buồn cười!"

Xem, thật trấn định, lúc này, cũng còn nhớ gọi nàng nương nương, mà không phải gọi là Khởi Nhi như nhiều năm qua!

Trong sự yên tĩnh, Trương Khởi cười khanh khách, ánh mắt quyến rũ như sóng của nàng liếc về phía Tân Đế, dịu dàng, chậm rãi nói: "Bệ hạ, người này hôm nay có thể bán thê cầu vinh, làm sao biết ngày khác không bán chủ cầu vinh? Ngài cho ta giết đi!" Chữ đi này bị nàng kéo thật dài, liên tục, nũng nịu động lòng người.

Tân Đế vẫn còn ở trong lúc tim đập mạnh và loạn nhịp.

Trương Khởi chu cái miệng nhỏ nhắn, cao giọng gắt giọng: "Bệ hạ, ngài theo thiếp đi, giết người này để thiếp vui vẻ đi mà!"

Âm thanh này, làm cho người ta mềm nhũn đến xương tủy!

Hoàng đế trẻ liền say, không để ý vỗ tay cười nói: "Nếu ái phi thích, vậy thì giết đi!"

Vậy thì giết đi!

Thật là nhẹ nhàng và dễ dàng!

Nam nhân mới thăng ba cấp, nhảy một bước lên quyền thần, trong nháy mắt mặt trắng như tờ giấy, hắn quát to một tiếng, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, đáng thương cầu xin: "Bệ hạ, tha mạng, bệ hạ, tha mạng!"

Hắn còn kêu tha mạng, cách năm bước, Trương Khởi đã trừng mắt thái giám này, ra lệnh!

Hiện tại nàng là người bệ hạ yêu quý, thái giám này rét run, nào dám chần chờ?

Lập tức, hắn sải bước đi qua. Trong tiếng cầu xin tha thứ liên tiếp của nam nhân, vèo một tiếng, hắn rút kiếm dài ra, ở trong ánh lạnh như tuyết, mũi kiếm đột nhiên rơi xuống, nặng nề chém xuống dưới!

Một tiếng "phập" khi vũ khí bén đâm vào thịt vang lên, âm thanh cầu xin tha thứ của nam nhân đột nhiên ngừng lại, cây kiếm dài đã đâm qua từ ngực đến lưng hắn!

Máu chảy đầm đìa, hợp thành dòng suối trong đại điện!

Tất cả âm thanh đều biến mất.

Trong sự yên tĩnh, cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được, khóe miệng Trương Khởi cười mỉm, đi về phía nam nhân lung la lung lay, còn chưa ngã lăn.

Nàng đi tới trước người của hắn.

Từ từ ngồi xổm xuống, tay trắng thuần như ngọc của Trương Khởi, mơn trớn khuôn mặt nam nhân như vuốt ve trân bảo, sau đó, khẽ nâng cằm của hắn lên.

Nàng cười duyên như hoa, nhìn thẳng đôi mắt phóng đại mang theo vẻ không cam lòng và không thể tin của nam nhân.

Môi đỏ mọng của nàng chậm rãi lại gần.

Tiến tới trên môi hắn, đôi môi ấm áp của nàng nhẹ nhàng chạm vào môi lạnh của hắn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó, môi đỏ mọng chuyển qua bên tai của hắn, hắn nghe được âm thanh dịu dàng mềm mại của nàng vang lên, "Phu quân."

Nàng nhẹ nhàng kêu: "Phu quân, thiếp không phải đã nói sao? Nguyện cùng phu quân cùng sinh cùng chết." Nàng cười nhẹ một tiếng, giống như đêm tân hôn, thật xinh đẹp, lại nói tiếp: "Thiếp biết, bây giờ phu quân còn chưa muốn chết. Nhưng, thiếp đã muốn chết rồi, tại sao có thể để mặc cho phu quân ở trên thế gian này vui vẻ thăng quan phát tài, có được kiều thê mỹ thiếp, tự ta lại cô đơn đi xuống hoàng tuyền một mình?"

Nói tới chỗ này, nàng lại cười khanh khách, sau đó, nàng đưa ra ngón trỏ trắng thuần, quệt lấy dòng máu tươi tràn ra khóe môi hắn, mỉm cười bỏ vào trong cái miệng nhỏ nhắn, mút mấy cái, từ từ nuốt vào.

Thấy một màn như vậy, Tân Đế nhăn đầu lông mày, hắn không nhịn được quát lên: "Ái phi, được rồi."

Trương Khởi không quay đầu lại.

Nàng cũng không có trả lời Hoàng đế.

Nàng chỉ cười duyên đứng lên, đi đến sau lưng nam nhân, hơi nghiêng về phía trước, tay phải duỗi một cái, sau đó, nàng cầm chuôi kiếm đột nhiên kéo ra ngoài!

Theo đó một cỗ máu tươi xì ra, tay phải của Trương Khởi cong lại, dứt khoát dùng mũi kiếm dính máu dầm dề, đâm vào lồng ngực của mình! Trong phút chốc ngã xuống đất, nàng vẫn nở nụ cười kiều diễm như hoa xuân, rực rỡ mà tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.