Đang lúc Trương Khởi nghĩ như thế thì Tiêu Mạc bỗng ngước mắt lên, ánh mắt như tia chớp nhìn thoáng qua nàng.
Kế tiếp là một trận tiếng hoan hô kinh thiên động địa truyền đến.
Trương Khởi đứng ở cửa hông nhưng vị trí lệch về phía sau, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.
Phía trước cát bụi tung bay, có một đội ngũ càng lúc càng đi tới gần.
Đoàn người khí thế như thế, chẳng lẽ thật là Cao Trường Cung tới?
Vào lúc Trương Khởi đang suy nghĩ, một cô tử ở phía trước nàng kích động
nói: "Có phải Quảng Lăng Vương tới không? Là ngài ấy tới thật sao?"
Tiêu Mạc cười nhẹ giọng trả lời: "Hôm nay sợ là Cao Trường Cung không thể
tới được, người tới lúc này là Vệ Công Trực - Đại tướng của nước Chu."
Dừng một chút, hắn buồn cười nhìn vẻ mặt thất vọng của nhóm cô tử, bổ
sung thêm: "Vệ Công Trực này là cùng một mẹ sinh ra với Hoàng đế nước
Chu, cũng rất tuấn tú, là một trong ba đại mỹ nam ở đất Chu."
Quả nhiên, hắn vừa nói xong, hai mắt của nhóm cô tử ngay lập tức tỏa sáng.
Không ngờ lần này chẳng những có thể được trông thấy Quảng Lăng Vương mà còn có thể thấy thêm được một mỹ namkhác?
Hiển nhiên tâm tình
Tiêu Mạc rất tốt, hắn thong thả nói: "Phía trước không chỉ có Vệ Công
Trực, trong đám tùy tùng của hắn còn có Vũ Văn Thuần – Là người thuộc
quý tộc ở nước Chu. Hắn cũng là một trong ba đại mỹ nam ở đất Chu!"
Lần này, nhóm cô tử không chỉ có hai mắt tỏa sáng mà còn có mấy tiếng hoan
hô nho nhỏ. Nếu như không có Tiêu Mạc ở đây, có lẽ họ sẽ không khống chế nổi mà nhảy cẩng cả lên rồi.
Cái thời đại này, vẫn noi theo tập tục của Ngụy - Tấn sùng bái sắc đẹp. Nam tử đẹp sẽ làm người đời sùng bái nhất.
Đứng ở phía sau, Trương Khởi lại không có nhiều hứng thú với vị mỹ nam gì đì đó, cái nàng thích chỉ là bầu không khí này mà thôi. Đứng giữa đoàn
người vui mừng sôi nổi, nàng sẽ cảm thấy mình cũng có một phần ở trong
đó.
Tính cách của nàng lại trầm tĩnh, suốt mấy tháng liền bị cô lập bài xích ghét bỏ, thực sự là khiến người ta cảm thấy rất cô độc.
Ngước đầu cũng mong đợi nhìn như những cô tử khác, Trương Khởi đột nhiên liếc mắt nhìn qua, Tiêu Mạc cũng nhìn lại nàng rồi cất bước đi vào cửa.
Trương Khởi hơi giật mình thầm nghĩ: Cái nhìn đó rõ ràng là ý bảo ta đi theo hắn.
Chẳng lẽ, bức tranh kia của ta đã bán được rồi sao?
Nghĩ đến bức tranh đã bán đi rồi, Trương Khởi vô cùng kích động. Nhưng nàng
vẫn có chút do dự không dám cất bước: Mới vừa rồi số người nhìn thấyTiêu Mạc và Trương Cẩm gần gũi cũng không ít, nếu giờ có người nhìn thấy
mình và hắn đi cùng với nhau, không biết chừng lại có lời ra tiếng vào
gì nữa. . . . .
Cắn cắn môi xong, Trương Khởi nghĩ thầm: Ta cẩn thận chút là được.
Nghiêng đầu nhìn quan bốn phía một lượt, nhìn thấy mấy cô tử đang quấn lấy
Trương Cẩm theo dòng người đi về phía trước. Trương Cảm không ngừng quay đầu lại tìm Tiêu Mạc nhưng không thấy bóng dáng của hắn? Cho đến khi
Trương Cẩm không cam lòng biến mất theo dòng người Trương Khởi mới quay
đầu lại đi vào trong nhà.
Đi một hồi, nàng cuối cùng cũng thấy
được bóng lưng của Tiêu Mạc. Hắn đang ở giữa rừng vào thời kỳ mùa Xuân
cây lá mới đâm chồi, lưng eo thẳng tắp, trường bào mũ cao, bước đi nhẹ
nhàng, quả thật là ung dung phóng khoáng đến không nói được thành lời.
Trương Khởi đi nhanh vài bước, lại không nhịn được nhìn quanh bốn phía.
"Không có ai đâu." Tiêu Mạc cười nhẹ nói: "Không cần lo lắng như thế."
Trương Khởi xấu hổ cười cười, cúi đầu đi đến gần hắn. Cách hắn năm bước thì nàng dừng lại khẽ cúi chào.
Tiêu Mạc cúi đầu nhìn nàng, thấy đôi môi nàng mấp máy, nhưng không phát ra
tiếng, không khỏi cười mà nói: "Muội không có chuyện gì muốn nói với ta
sao?"
Trương Khởi chớp hàng lông mi thật dài, lại cúi người chào hắn lần nữa, ấp a ấp úng nói: "Tiêu Lang, không biết bức tranh kia?"
Giọng Tiêu Mạc khàn khàn như tiếng chuông buổi sáng tiếng trống hoàng hôn
rung động lòng người, "A Khởi chỉ muốn hỏi về bức tranh kia thôi sao?"
Giọng hắn tựa như hữu tình lại như vô tình, êm tai như thế khiến cho lòng người mềm nhũn. . . . . .
Trương Khởi ngẩng đầu lên.
Mắt của nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng sững sờ nhìn hắn.
Đón nhận ánh mắt trong suốt của nàng có chút thẩn thờ, lại có vẻ mong đợi
khó hiểu, Tiêu Mạc không nhịn được bật tiếng cười khổ, hắn đưa tay tự vỗ lên trán mình lầm bầm nói: "Mị nhãn quyến rũ vứt cho người mù xem rồi."
Giọng hắn mơ hồ không rõ, nhìn thấy Trương Khởi vẫn còn đang ngẩn ngơ vô cùng hồn nhiên nhìn mình, hắn ho khan một cái rồi lấy từ trong ngực ra một
món đồ thật mỏng, đặt món vật được dùng lụa vải bọc lại vào trong tay
Trương Khởi.
Thấy vẻ mặt nàng vẫn không hiểu, Tiêu Mạc nói: "Cái
này là tiền bán được từ bức tranh thêu kia, tổng cộng được tám mươi
lượng vàng. Ta nghĩ một cô tử như muội mà cầm nhiều hoàng kim như vậy
thế nào cũng dẫn đến sự chú ý của người khác. Liền giúp muội mua mười
mẫu đất và một hai tiểu viện ở bên ngoài. Trong này chính là khế đất của tiểu viện kia cùng mẩu đất đai."
Thấy Trương Khởi chớp mắt, hắn cười như gió xuân ấm áp nói không nên lời, "Muội không thích?"
Nàng dĩ nhiên thích!
Nàng nghĩ rằng, bức họa đó giỏi lắm cũng không đáng tám mươi lượng vàng. Lần này nếu không phải Tiêu Mạc ra tay mà là chính nàng và A Lục đi, có thể bán được một phần ba đã là rất giỏi rồi.
Huống chi, nếu nàng đã có vàng rồi, muốn mua gì ở nơi chưa quen thuộc với cuộc sống này cũng là rất khó.
Hiện tại Tiêu Mạc đã giải quyết tất cả hộ mình.
Thời đại này mặc dù hỗn loạn nhưng Kiến Khang vẫn luôn yên bình. Bởi vì yên
bình, giá đất và giá nhà cũng rất cao, tám mươi lượng có thể mua được
mười mẫu đất cùng một tiểu viện, cũng là nhờ Tiêu Mạc ra sức.
Nàng nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng không có cách nào dùng lời nói để hình dung sự cảm kích của mình.
Qua một hồi lâu, nàng khẽ cúi người chào, xúc động nói: "Ân đức của Tiêu Lang, A Khởi suốt đời không quên."
Tiêu Mạc khẽ nói: "Sau này muội có thể có được một cuộc sống thoải mái hơn
chút rồi." Liếc mắt nhìn thấy bóng người dần dần xuất hiện từ xa, hắn
vội xoay người bỏ đi. Đi mười mấy bước, giọng nói trầm ấm của hắn lại
nhỏ nhẹ văng vẳng vang lên, "Về sau Trương Cẩm còn bắt nạt muội nữa thì
hãy nói cho ta biết. . . . . ."
Tiêu Mạc cứ thế ung dung bước đi.
Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Trương Khởi cũng vội vàng quay trở về. Đi được một đoạn nàng đã bắt đầu chạy bước nhỏ.
Nàng không thể che giấu được sự vui sướng của mình.
Nàng muốn lập tức trở về phòng, nhìn xem bên trong khế đất cùng khế ước mua bán nhà!
Xông vào phòng, A Lục vẫn chưa về, Trương Khởi đóng cửa phòng lại rồi mở bao gấm ra.
Bên trong quả nhiên là khế đất và khế ước mua bán nhà. Trên mặt hai tờ văn
khế, tên của Trương Khởi được viết rất rõ ràng lên trên đó.
Trương Khởi cầm một tờ văn khế giơ lên để đối diện với ánh mặt trời chiếu
xuống, soi tới soi lui một hồi, bất tri bất giác lệ lại rơi đầy mặt.
Nàng có nhà rồi!
Rốt cuộc nàng cũng có nhà rồi!
Không ngờ nàng lại có một cái viện nhỏ, còn có mười mẫu đất ở một nơi phong lưu như Kiến Khang này.
Về sau, dù cho có bị vứt bỏ hay bị đuổi ra khỏi gia tộc, nàng cũng sẽ không lo mình bị chết đói!
Nàng không còn là hai bàn tay trắng nữa rồi!
Vươn tay bịt lấy miệng, Trương Khởi lẽ lặng khóc lại không nhịn được bật cười.
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, có lẽ là vì đám cô tử đều cùng lúc hò hét vui mừng, âm thanh ấy vô
cùng vang dội.
Trương Khởi phục hồi lại tinh thần, nàng lấy ra
hộp gỗ đã chuẩn bị từ trước, sau khi cất kỹ văn khế xong lại tìm đến cái hố đã sớm đào sẵn chôn nó xuống.
Làm xong tất cả, Trương Khởi
quay trở lại ngồi ở trên giường, cảm thấy trái tim cuối cùng cũng có thể yên ổn rồi. Rúc vào trong sập, nàng ngây ngốc thích thú cười một trận.
Lúc này, bên ngoài cửa phòng bị gõ “rầm rầm rầm” vô cùng ầm ĩ, kế tiếp là
giọng nói vui vẻ đầy kích động của A Lục vang lên, "A Khởi, ban ngày ban mặt ngươi đóng chặt cửa như vậy làm gì hả? Mau mở cửa ra."