Dù dọc theo đường đi mệt chết năm con ngựa, Lan Lăng Vương chạy về Tấn Dương cũng mất hai ngày.
Hỏa hoạn đã sớm dập tắt, nam viện toàn là hỗn độn.
Nhìn thấy hắn không nhúc nhích đứng ở nam niện, chúng hộ vệ phịch phịch quỳ đầy đất.
Qua hồi lâu, âm thanh khàn khàn chầm chậm của Lan Lăng Vương mới vang nhỏ: "Tìm được cái gì?"
Thống lĩnh hộ vệ đi lên trước, cúi đầu nói ra: "Từ trong kim ốc đã mang ra hai thi thể nữ"
Lan Lăng Vương cười một tiếng, âm thanh lại thê lương như khóc, "Ở nơi nào?"
"Quận Vương theo tiểu nhân."
Mới vừa đến gần, một mùi cháy khét kèm theo xác thối liền xông vào mũi.
Thật may là đây là mùa đông, nếu là mùa hè, chỉ sợ đã rửa nát.
Thủ lĩnh hộ vệ đi ở phía trước, vừa muốn vào cửa, thân thể lại bị người ta đẩy mạnh, là Lan Lăng Vương vọt vào.
Mới vừa xông vào bên trong cửa, bước chân hắn đột nhiên ngừng lại. Thủ
lĩnh hộ vệ nghe Lan Lăng Vương nhỏ giọng dịu dàng như nước nói: "A Khởi, ta biết rõ nàng không có chết. . . . Nàng thông minh quật cường như
vậy, sao lại chịu chết?" Âm thanh của hắn rất dịu dàng rất dịu dàng, quả thực là nỉ non, hợp với hai thi thể thiêu cháy trong phòng, thật làm
cho người ta rợn cả tóc gáy.
Lan Lăng Vương bước nhanh đến phía trước, mạnh mẽ vén tấm vải trắng đắp trên thi thể luôn.
Thi thể đã cháy sạch không còn hình dạng rồi, chỉ có thể loáng thoáng
nhìn ra là hai thi thể nữ. Trong đó có một thi thể nhỏ nhắn, dung nhan
tứ chi bị thiêu hủy y hệt than củi, sao có thể nhìn ra cái gì?
Lan Lăng Vương kinh ngạc nhìn nhìn thi thể nữ kia, khẽ mỉm cười, nhỏ
giọng nỉ non nói: "Nàng rất thích đẹp, sao có thể bị chết xấu như vậy? A Khởi, nàng nói đúng không?"
Nói tới đây, hắn lảo đảo xoay người, lảo đảo chạy ra.
Đi tới trước mặt thủ lĩnh hộ vệ, hắn đột nhiên níu lấy vạt áo của hắn
ta: "Đó không phải là A Khởi, ta biết rõ không phải nàng." Không đợi thủ lĩnh hộ vệ kia phản bác, hắn lại mất tất cả hơi sức, lui về phía sau
một bước.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn nhìn thủ lĩnh hộ vệ kia, hắn tối nghĩa
nói: "Nói việc đã qua một lần." Đó không phải là A Khởi, đó tuyệt đối
không phải là A Khởi, hắn biết.
"Hôm đó sau hoàng hôn, cơ liền vào kim ốc, đầu tiên là ôm hầu gái A Lục
không nhúc nhích, sau lại mơ hồ nghe được nàng ấy đang khóc sụt sùi. Lúc ấy, chúng ta đều canh ở ngoài cửa. Đến khuya, chúng ta phân tán ra,
chúng tỳ nữ cũng vào phòng bên ngủ. . . . Cho đến vào lúc canh ba, một
tỳ nữ thức tỉnh, mới phát hiện kim ốc đã bốc cháy, lúc ấy thế lửa quá
gấp, bọn ta cứu không được."
Thấy ánh mắt Lan Lăng Vương trống rỗng nhìn phía sau mình, không mở
miệng hỏi thăm, cũng không hỏi tới, thủ lĩnh hộ vệ kia nuốt nước miếng
một cái xong, tiếp tục nói: "Lửa cháy lên, chúng ta dập nửa ngày, gần
đến buổi trưa mới dập tắt lửa. Lúc ấy, chỉ phát hiện hai thi thể bị cháy torng kim ốc."
Âm thanh trống rỗng của Lan Lăng Vương truyền đến, "Các ngươi vẫn canh ở ngoài cửa?"
"Vâng"
". . . . . Không nhìn thấy họ đi ra?"
Trong âm thanh của hắn có phần cấp bách và khát vọng. Thủ lĩnh hộ vệ
biết, quận vương mình rất muốn mình nói ra một chữ "có", môi của hắn ta
nhấp nhấp, cuối cùng nhỏ giọng lên tiếng: "Không có."
"Đến canh ba thì có bao nhiêu người canh giữ ở bên ngoài?"
"Bao gồm canh giữ ở bốn phía nam viện, tổng cộng có 20 hộ vệ, 13 tỳ nữ." Mấy từ này vừa ra, thân hình cao lớn của Lan Lăng Vương đột nhiên lắc
một cái.
Mở miệng nữa thì âm thanh của hắn nhỏ đến không nghe rõ: "Không có một ai thấy nàng ấy ra ngoài?"
"Vâng"
"Lửa từ kim ốc cháy lên hay sao?"
"Vâng"
Lan Lăng Vương đột nhiên xoay người, cũng không để ý tro bụi trong kim ốc vẫn còn nóng, hắn vọt vào.
Trong kim ốc, đã đen như mực, trên mặt đất cao thấp ngổn ngang, đạp lên
một lớp bụi thật dầy. Xây nam viện thì hắn đã bắt chước theo lầu các,
phía dưới để người ở, mặt trên còn có một tầng lầu các đỉnh nhọn cao gần hai mét, hình dáng hoa mỹ. . . . . Hôm nay, lầu các đỉnh nhọn xà nhà
gỗ, toàn bộ đều bị đốt thành tro chất đống trên mặt đất.
Ngẩng đầu, Lan Lăng Vương ra lệnh: "Quét sạch sẽ toàn bộ kim ốc."
"Vâng"
Mấy trăm người đồng thời làm việc, không quá một canh giờ, kim ốc đã được quét dọn hết sạch.
Lan Lăng Vương đi vào lần nữa.
Xà nhà sụp đỗ, vàng rớt khắp nơi, mặt đất loang lổ cũng không khác thường. . . . . .
Làm như hơi sức toàn thân đều bị rút hết, hai đầu gối Lan Lăng Vương đột nhiên mềm nhũn, té quỵ xuống đất.
Mấy hộ vệ đang muốn tiến lên vịn, hắn đã vươn đôi tay bụm mặt, cúi đầu xuống.
Một, hai, bảy canh giờ đã qua.
Một ngày lại một đêm, bầu trời đã chuyển thành bình minh.
Lan Lăng Vương vẫn duy trì tư thế này, hình như cả người đều hóa thành pho tượng.
Ở phía sau hắn, chúng hộ vệ cũng quỳ không nhúc nhích.
Rốt cuộc, một hộ vệ chạy theo Lan Lăng Vương từ Nghiệp thành tới tiến
đến phía trước, hắn ta khàn giọng nói: "Quận Vương. . . . . ."
Hắn mới mở miệng, Lan Lăng Vương lại cười nhỏ một tiếng.
Hắn rù rì nói: "Lương Thành, ta thật thích phụ nhân này, thật thích. . . . . ."
Cặp mắt hắn trống rỗng, chớp cũng không chớp chỉ nhìn tường đổ vách xiêu trong kim ốc, âm thanh xa xôi mà bi thương: "Ta chưa từng nghĩ tới ,
nàng ấy có thể rời đi ta."
Hắn nhắm hai mắt lại, thì thào nói ra: "Tay nàng ấy trói gà không chặt,
lại cách xa gia quốc, ngoại trừ ta ra, nàng ấy có thể phụ thuộc người
phương nào? Ta chưa bao giờ tin tưởng, có một ngày nàng ấy sẽ rời đi ta. . . . . ."
Đột nhiên, hắn nở nụ cười nhẹ.
Cười cười, tiếng cười kia đã càng ngày càng vang, đã thành cười điên cuồng.
Trong tiếng cười điên dại, vẻ mặt của hắn lại trống rỗng, hắn nghẹn ngào nói: "Ta chưa bao giờ biết, A Khởi sẽ rời đi ta. . . . Có thể rời đi
ta, nàng ấy thật là ác độc thật là ác độc"
Tuy là nức nở nghẹn ngào, trên mặt của hắn lại không có nước mắt, hình như hắn đã chảy không ra lệ rồi.
Trong tiếng nghẹn ngào, Lan Lăng Vương từ từ cúi đầu.
Hắn mở hai tay ra, ánh mắt vô hồn nhìn tay mình.
Hắn vẫn cho là, nàng vĩnh viễn sẽ ở trong lòng bàn tay của hắn. Chỉ cần
hắn không đồng ý, thiên hạ tuy lớn, nàng có thể chạy trốn đi đâu?
Không ngờ, nàng vẫn chạy, nàng chạy. . . . Nàng liều mạng chết, cũng
muốn thoát khỏi hắn là bởi vì hắn thành thân sao? Là bởi vì trước khi
hắn thành thân, nàng một mực lừa hắn, nàng lừa hắn. . . . . .
Một ngày kia, nàng ngồi ở trong phòng chỉ ngồi ôm đầu gối, kinh ngạc
nhìn nhìn cây cối trụi lủi bên ngoài, còn hắn thì ở bên cạnh nàng.
. . . . . Thật ra thì hắn sớm nên nghĩ tới, trong một tháng này, nàng ấy
thật an tĩnh, quá an tĩnh. Dù rơi lệ, cũng chỉ có một mình yên tĩnh chảy nước mắt. Ánh mắt của nàng ấy trống rỗng, trong ánh mắt nàng nhìn hắn
không có tiêu cự.
Việc mình muốn thành thân, khiến nàng ấy tuyệt vọng rồi?
Nghĩ đến hai chữ “tuyệt vọng”, Lan Lăng Vương lại cúi đầu cười.
Là hắn sai lầm rồi, hắn không biết nàng sẽ cứng rắn như vậy, không tin
nàng tình nguyện chết, cũng không nguyện ý cùng Trịnh Du chung phu. . . . .Là hắn sai lầm rồi hắn nên phát hiện.
Lan Lăng Vương lại cúi đầu nở nụ cười.
Thủ lĩnh hộ vệ kia nghe tiếng cười của Quận Vương, trong lòng lại khó
chịu, hắn ta tình nguyện Quận Vương đánh mắng bọn họ một trận, dù giết
mấy người cũng tốt. Hắn ta thật sự không muốn nghe hắn cười như thế.
Tiếng cười kia thật là tuyệt vọng.
Cười cười, Lan Lăng Vương đưa tay che mặt của mình. Hắn nói nho nhỏ:” Lương Thành.”
Lương Thành mau chóng tới trước, kêu:” Quận Vương”.
Lan Lăng Vương lại tựa như không có kêu hắn ta, hắn chỉ cười, âm thanh từ sau bàn tay nhẹ nhàng truyền ra,” Ta lại một mình”.
Lời vừa nói ra, thủ lĩnh hộ vệ kia lập tức tiến lên, nghiêm túc khuyên
nhủ:” Uy danh của Quận Vương lan xa, lại là dòng họ hoàng thất, còn có
chúng ta ở bên, sao lại không có gì cả?”.
Lời của hắn ta, Lan Lăng Vương lại không nghe rõ gì cả.
Hắn chỉ liên tục cười nhẹ, lặp lại:” Nàng ấy đi rồi, cũng bỏ lại ta rồi. . . . Ta lại một mình.”
Hắn chỉ không ngừng kêu:” A Khởi, A Khởi, A Khởi. . . . .”
Trước kia nàng còn ở đây thì hắn thật phấn chấn, luôn cảm thấy mình sớm
muộn sẽ có được tất cả khát vọng, quyền thế, chiến công lưu danh sử
xanh, cùng với hiền thê mỹ thiếp, con cái thông minh tuấn tú, tất cả
những thứ đại biểu hạnh phúc mỹ mãn. . . . . Đến lúc này, hắn mới đột
nhiên phát hiện, thì ra là nàng đi rồi, hắn lại không có gì cả.
Những thứ hoa mỹ đó làm cho người ta khát vọng, nhưng không có nàng, có những thứ đó có ý nghĩa gì?
Lẩm bẩm hô, Lan Lăng Vương cứng đờ rút bội kiếm bên hông ra. Nhìn thấy
hắ đung đưa kiếm, vừa cười nhẹ vừa đâm về phía ngực mình. Chúng hộ vệ
kinh hãi. Lương Thành và thủ lĩnh hộ vệ kia đồng thời xông về phía
trước, hai người ôm chặt lấy Lan Lăng Vương, một người kéo cánh tay của
hắn, một người tách ngón tay của hắn ra để lấy kiếm, còn nức nở nói:”
Quận Vương, chỉ là một phụ nhân, người có thể nào coi thường mạng sống
của mình?”.
Một người khác thì nói:” Cao Trường Cung, ngươi có phải nam nhân hay
không? Đại trượng phu da ngựa bọc thây, ngươi chết ở chỗ này tính là anh hung gì chứ?”
Đối mặt sự hoảng hốt luống cuống của họ, Lan Lăng Vương chỉ vô tình
nói:” Các ngươi vội cái gì? Ta chỉ là thấy đau tim. . . . .Đâm một kiếm, có lẽ cơn đau liền chuyển tới trên vết thương rồi”.
Động tác cầm kiếm đâm ngực của hắn vừa rồi, làm sao chỉ là đâm một cái?
Chúng hộ vệ thấy nụ cười trên mặt hắn, trong bụng vừa sợ vừa loạn. Đang
muốn nói lại nghe được Lan Lăng Vương khẽ thở dài:” Các ngươi đừng lo
lắng, ta không sao. . . . Ta chính là quá đau lòng, có chút không thở
nổi”. Nói xong, một dòng máu tươi theo khóe môi hắn chậm rãi chảy xuống.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ môi , còn có đôi mắt vô lệ. Thủ lĩnh hộ vệ kia cắn rang một cái, dùng mắt ra hiệu
cho Lương Thành.
Lương Thành liền đột nhiên huơ tay phải ra, bổ mạnh một chưởng. Chỉ nghe một tiếng ‘Bốp’ , ngay giữa cổ Lan Lăng Vương, lập tức thân thể hắn mềm nhũn, bất tỉnh trê mặt đất.
Hoàng hôn ngày đó Trương Khởi mới vừa tiến vào kim ốc, liền rút lui bằng đường ngầm
Chuyện còn lại đều do Tiêu Mạc an bài, không cần nàng quan tâm.
Canh ba thì Tiêu Mạc đi tới bên cạnh nàng, cùng nàng ngẩng đầu, thưởng
thức ngọn lửa nở rộ:” Sắp cháy hết rồi, về sau, Lan Lăng Vương vĩnh viễn sẽ không biết muội còn sống trên đời”.
Nhìn gương mặt hờ hững của Trương Khởi, trong ánh lửa màu đỏ, Tiêu Mạc áo trắng nhẹ nhàng, nụ cười trên mặt hết sức sáng ngời.
Hắn dịu dàng nhìn nàng, nhẹ giọng nói ra:” A Khởi. . . . . “
Trương Khởi quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, ngũ quan tuyệt mỹ của nàng tỏa ra hào quang nhàn nhạt,
gần như vậy cũng xa thế kia. Loại chói lọi này, không giống với bất cứ
lúc nào trong quá khứ, lại giống như ngọn lửa thiêu đốt ngoài xa đã
thiêu cháy Trương Khởi trong quá khứ thành tro bụi. . . . .
Nàng nhìn Tiêu Mạc, lẳng lặng nói:” Cái chết của ta truyền ra, không nói Cao Trường Cung, dù là bệ hạ, trước tiên cũng sẽ hoài nghi đến trên
người của huynh. A Mạc, ngày mai đưa ta ra thành đi. Huynh an trí cho ta một căn nhà nhỏ ở ngoài thành hoặc là để cho ta vào tự miếu cũng được”. Nàng rũ mắt nhẹ nhàng quyến rũ nói:” Hãy để ta ở nơi chỉ có huynh biết.