Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 127: Chương 127: Gan lớn






Đứng ở lầu năm Đồng Tước uyển xem nước sông Chương, chỉ cảm thấy nước sông cuồn cuộn, vẩn đục mà rộng lớn, khí thế kia bức người mà đến.

Trương Khởi chống tay lên lan can, áo dài đen bay phấp phới trong gió. Ngọn gió kia làm mái tóc của nàng cuồn cuộn nổi lên, khiến áo ngoài cộc tay màu tím đậm cũng bay lên, giống như một giây kế tiếp, cả người của nàng cũng sẽ bị gió cuốn vào trong sông, Lan Lăng Vương liếc nàng một cái, đột nhiên đưa tay đỡ eo thon của nàng.

Cảm nhận được sự ấm áp từ thân thể hắn, Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng với hắn, tiếp tục chuyên chú nhìn nước sông chảy cuồn cuộn phía dưới.

"Nàng đang nhìn cái gì? Sao lại chuyên chú như thế?"

"Không có gì." khóe môi Trương Khởi tạo nên một nụ cười, lười biếng thu hồi ánh mắt, "Trường Cung, chúng ta trở về thôi."

Lan Lăng Vương nhìn nàng thật sâu, hắn phát hiện mình trở nên rất là vô căn cứ, còn muốn biết từng ý định mà nàng chưa nói ra.

Một lát sau, hắn nói: "Uh đi thôi."

"Vâng."

Khi hai người đứng trân đài Băng Phượng, xem xong cảnh sắc chung quanh, đang chuẩn bị trở về. Thì nghe được một hồi tiếng cười nói từ phía dưới truyền đến, trong nháy mắt, đoàn người xuất hiện tại trước mặt bọn họ.

Đây là một đám quý nữ, đi tuốt ở đàng trước, là Thu công chúa, Lý Ánh, họ đang cười nói với đồng bạn sau lưng. Thấy Lan Lăng Vương và Trương Khởi, họ đồng thời dừng bước.

Đang lúc này, một tiếng kêu dịu dàng truyền đến, "A Thu, A Ánh"

Trong tiếng kêu gọi, Trịnh Du nâng váy, gương mặt đỏ ửng vì chạy, cùng một thanh niên anh tuấn, đồng thời xuất hiện giữa giữa cầu thang.

Thanh niên này phong thái tốt đẹp, dung mạo cử chỉ tuấn tú, khi giơ tay nhấc chân cũng tao nhã, nghiễm nhiên là bộ dáng của quý công tử.

Thanh niên này tên Dương Tĩnh, là con thứ của tể tướng Dương Âm vừa mới chết. Dương Âm đã đứng sai đội trong cuộc tranh giành Hồ Hán của Lý thái hậu và Lâu thái hậu, mặc dù chấp chính nhiều năm, được khen ngợi trên triều đình, nhưng rồi cũng bị giết.

Chỉ là, Dương Âm chết rồi, người nhà cũng không bị tội, hiện tại Hoàng đế Cao Diễn kế vị lại là một người khoan dung độ lượng có chí lớn, liền trọng dụng Dương Tĩnh bất luận là bề ngoài hay danh vọng tài học, đều giỏi như cha hắn.

Bởi vì gia thế liên lụy, hôn sự trước kia của Dương Tĩnh đã bị từ chối. Hiện tại đã 18, nhưng chưa có thành thân. Mà giờ khắc này, hắn nhắm mắt theo đuôi Trịnh Du, nghiễm nhiên là si mê nàng.

Trịnh Du đi tới bên cạnh chúng quý nữ, mới nhìn đến Lan Lăng Vương và Trương Khởi, ánh mắt nàng liền cứng đờ, đảo mắt nàng rũ hai mắt xuống, không tiếng động khẽ chào Lan Lăng Vương, rồi an tĩnh lui qua một bên nhìn hắn đi tới.

Thấy vẻ mặt nàng phiền muộn, Dương Tĩnh ở đằng sau dịu dàng kêu: "A Du." Hắn vội bước lên trước, đứng ở trước mặt nàng, ân cần hỏi "Làm sao thế?"

Trịnh Du không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn. Dương Tĩnh theo ánh mắt của nàng nhìn qua thì rốt cuộc gặp được Lan Lăng Vương, cùng với Trương Khởi.

Nhìn thấy Trương Khởi khuynh thành tuyệt sắc, nhưng Dương Tĩnh cả lông mày cũng không nhíu lại. Hắn chỉ gật đầu với Lan Lăng Vương một cái, ung dung cười nói: "Trường Cung thật có nhã hứng."

Nói tới đây, hắn lại chuyển hướng qua Trịnh Du, vẻ mặt và thần thái đều là dịu dàng si mê, chỉ thấy hắn tự tay dắt tay Trịnh Du, "A Du, chúng ta đến bên kia xem đi."

Trịnh Du không trả lời, nàng chỉ nắm tay của hắn, đi theo Dương Tĩnh qua một bên. Khi đi ngang qua Lan Lăng Vương thì không ai chú ý tới, tròng mắt nàng chuyển một cái, lặng lẽ nhìn Lan Lăng Vương.

. . . . . Nhưng khác với sự chờ mong của nàng, Lan Lăng Vương thấy nàng và Dương Tĩnh nắm tay nhau, vẻ mặt vẫn không thay đổi. . . . Hắn nhàn nhạt liếc Dương Tĩnh một cái, hơi gật đầu với Trịnh Du xong, liền ôm Trương Khởi, lướt qua chúng quý nữ, đi xuống dưới lầu.

Hai người này là nhân vật tuyệt đại, đứng chung một chỗ khí thế kinh người. Theo bọn họ cất bước, chúng quý nữ không tự chủ được nhường ra một lối đi. Hai người xuống một tầng lầu xong, cũng không biết Trương thị nói cái gì, chọc cho hắn cười lên ha hả. Trong ánh mắt của mọi người, Trịnh Du thấy Lan Lăng Vương bế Trương thị lên, hai người âu yếm đi xuống đài Ngọc Phượng.

Trịnh Du mặt không thay đổi bỏ tay Dương Tĩnh ra, đi về phía một bên. Mà lúc này, Lý Ánh từ trong các quý nữ đi ra, tiến tới bên người nàng, lo lắng nói: "A Du, ta không biết sẽ như vậy. . . . . ."

Trịnh Du buồn bã cười một tiếng, nàng nói nhỏ: "Ta sớm biết vô dụng. . . . Huynh ấy là như thế, một khi bỏ qua, chính là bỏ hết, chưa bao giờ từng do dự. Dù là biết rõ ta có lợi cho tương lai của huynh ấy và rất nhiều nam nhân khác."

Dương Tĩnh này, vốn còn mang tội. Nếu muốn khôi phục lại vinh quang như khi còn phụ thân hắn, thì bám lấy mình vô cùng quan trọng. . . . . Những việc này cả người Nghiệp thành đều biết, cũng truyền khắp, trong gia tộc của mình, cũng tiết lộ ý kết thân với Dương Tĩnh. . . . . d❃đ☆L✣qღđ Nhưng huynh ấy thấy tận mắt, vẫn thờ ơ ơ hờ. Lý Ánh thấy nàng cười buồn bã, suy nghĩ một lát sau cuối cùng nói: "Trường Cung trầm mê sắc đẹp như thế, dù có tài lớn, cũng sẽ phế. A Du, ngươi bỏ hắn ta đi. Hắn ta không đáng giá ngươi làm như thế" nàng kiêu ngạo mà nói: "A Du của chúng ta, chỉ cần đại trượng phu"

Bỏ huynh ấy sao?

Trịnh Du nhìn bậc thang trước mặt, thật lâu không nói gì.

Hai người Lan Lăng Vương sau khi rời khỏi Du viên, liền về thẳng vương phủ.

Mới vừa về phủ, Phương lão quản sự liền vội vàng chạy tới. Cũng không biết ông ấy nói cái gì, Lan Lăng Vương liền dẫn theo mười hộ vệ, giục ngựa vội vã rời đi.

Một lúc lâu sau, đoàn người đi tới bên ngoài phủ Quận Vương.

Một nội thị đi ra đối diện Phương lão quản sự, lớn tiếng kêu: "Trương thị có đó không?"

Cố ý tìm đến Trương cơ hay sao?

Phương lão quản sự sững sờ, thi lễ một cái nói: "Có."

"Phụng ý chỉ của Thái hậu, gặp qua Trương thị."

Phương lão quản sự căng thẳng trong lòng, lên tiếng: "Vâng"

Dẫn đám người kia trùng trùng điệp điệp đi tới chánh viện, gọi Trương Khởi ra xong, nội thị kia đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lát, đột nhiên ra lệnh: "Người tới, vả miệng phụ nhân này 15 cái."

Cái gì?

Phương lão kinh hoảng, hộ vệ, nha hoàn tỳ nữ thị vệ bốn phía phủ Quận Vương cũng ngẩn ra, thái giám này quái đản trừng mắt liếc, giọng the thé nói: "Thế nào? Thái hậu ra lệnh, các ngươi cũng dám không nghe?"

Kinh hãi một hồi, sớm có bầu ngực già cường tráng cao lớn, nghênh ngang đi ra, xông thẳng về phía Trương Khởi, bầu ngực già sắp đi tới trước mặt Trương Khởi, liền đưa tay kéo cánh tay Trương Khởi, chuẩn bị bắt lấy nàng. Đột nhiên Trương Khởi vẫn an tĩnh đứng ở nơi đó, nghe được mệnh lệnh vả miệng, cũng không kinh dị hốt hoảng chút nào, lại lẳng lặng mở miệng, "Lời của Quận Vương, các ngươi dám không nghe?"

Giọng nói giống y thái giám lúc này. . . . Không chỉ thong dong, mà quả thực là phách lối, người Trương Khởi ra lệnh, dĩ nhiên là hộ vệ phủ Quận Vương.

Chúng hộ vệ rét lạnh, đồng thời tỉnh táo lại từ uy thế của thái hậu. Đúng vậy, Quận Vương gia của bọn họ trị quân vô cùng nghiêm. Một khi làm trái mệnh lệnh của ngài, sợ là cách cái chết không xa, nghĩ tới đây, bọn họ đồng loạt tiến lên một bước, bốn phương tám hướng che chở Trương Khởi. Có hai hộ vệ càng thêm nặng nề ngăn tay của bầu ngực già này, còn đẩy bầu ngực già lảo đảo ra sau mới đứng ngay ngắn được, sắc mặt của thái giám lập tức trở nên xanh mét, càng thêm không dám tin, bén nhọn quát lên: "Các ngươi, các ngươi lại dám kháng chỉ?" Hắn ta lại chuyển về phía Trương Khởi, gay gắt kêu lên: "Trương thị, chớ đường sống không đi muốn đi đường chết" bây giờ mới chỉ vả miệng mười cái, đã dám cãi lời, vậy ngay cả mạng cũng không nhất định giữ được. Thái giám trước mặt rất là phẫn nộ về việc này, chúng hộ vệ cũng đồng loạt biến sắc, mà Phương lão bên cạnh, càng thêm sợ đến xanh mặt.

Đang lúc này, lại thấy Trương Khởi lẳng lặng phất phất tay, ý bảo bọn thị vệ đứng ở sau lưng nàng, nàng tiến lên một bước, yên lặng nhìn về phía những người từ trong cung tới.

Nhìn bọn họ, Trương Khởi nhún nhún, áo đen tung bay trong gió xuân: "Kính xin công công hồi bẩm Thái hậu. Nói Quận Vương nhà ta từng nói, ngài ấy thuộc dòng họ hoàng thất, hành quân đánh giặc cũng chỉ là sở thích. Có nó thì có thể dong ruỗi sa trường, thực hiện nguyện vọng lâu nay, không có nó, trong thiên hạ cũng không có ai dám cắt miếng ăn của ngài ấy."

Vượt qua, tự chủ trương thay thế Lan Lăng Vương nói tới đây, Trương Khởi lại nghiêm túc nói: d∞đ∞l∞q∞đ "Quận Vương nhà ta còn nói, từ xưa tới nay, quân thần khó dung hòa nhất. Ngài ấy tuy là thần của nước Tề, lại được Quân Vương ưu ái, lấy thê tử nhà cao cửa rộng có ích lợi gì?"

Nói thẳng như vậy vì để biểu lộ sự trung thành, vì tỏ sự tận trung với hoàng đế, nguyện ý làm một cô thần, một cô thần toàn tâm toàn ý nhờ cậy hoàng đế, lúc này khi thái hậu ra lệnh vả miệng nàng, nàng lại không nói chánh sự, mà còn bất ngờ tự chủ trương thay Lan Lăng Vương nói chuyện, trongánh mắt kinh ngạc của Phương lão, thái giám này trừng lớn mắt. Một hồi lâu, hắn mới the thé nói: "Tiện tỳ này, thật là to gan"

Hắn chỉ phụng lệnh đến tát Trương Khởi mười cái, nhưng không ngờ Trương Khởi được người khác che chở, không tát được cái nào. Hôm nay, Trương Khởi lại không giải thích được nói ra chuyện này, vậy là tình huống gì?

Nghe được thái giám quát lớn, Trương Khởi chỉ nhẹ nhàng khẽ chào, "Không dám" nàng mềm mại nói: "Cũng chỉ là thay Quận Vương nói ra thôi."

Thấy thái giám kia chần chờ, như vẫn còn do dự, là nên hồi cung truyền lời, hay là tiếp tục thi hành lệnh của thái hậu, Trương Khởi bèn tốt bụng nhắc nhở: "Công công, thiếp ở nơi này. . . . sao công công không bẩm với Thái hậu rồi nói?"

Thái giám này nhìn nàng chằm chằm, suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy có lý, lập tức hắn bén nhọn quát lên: "Tạm thời tha ngươi, chờ ta hồi bẩm Thái hậu xong, sẽ chủ trương tiếp. Chúng ta đi ——"

Một đoàn người trùng trùng điệp điệp mà đến, rồi đầy hoài nghi mà đi.

Nhìn bóng lưng của bọn họ, Phương lão liền đi về phía Trương Khởi. Mới vừa đi tới trước mặt nàng, Trương Khởi liền quay đầu lại nhìn.

Đối diện ánh mắt sáng rỡ như nước của nàng, Phương lão có lời đầy bụng, lại nhịn lại: hay là chờ Quận Vương trở lại rồi hãy nói.

Thái giám này vội vàng hồi cung.

Vừa đến cửa cung, hắn liền gặp được Thu công chúa, Trịnh Du mấy vị quý nữ từ trong cung ra ngoài.

Thấy thái giám này, cặp mắt Thu công chúa sáng lên, nàng ta vội vã bảo xe ngựa đến gần, hỏi "Lúc nãy đến phủ Lan Lăng vương tuyên chỉ rồi hả ?"

Thấy Thu công chúa lên tiếng, thái giám này lập tức cung kính trả lời: "Hồi công chúa, đúng vậy."

Cặp mắt Thu công chúa sáng lên, nàng ta vội vàng nói: "Có tát tiện phụ kia mười lăm cái chưa?" Âm thanh của nàng ta rất vui mừng, "Có đánh rụng mấy cái răng của ả ta không?"

Nàng ta chuyển sang Trịnh Du, cười hì hì nói: "A Du, muội nói cõi đời này, tuyệt đại giai nhân thiếu mấy cái răng còn mỹ lệ không?"

Lời vừa nói ra, một hồi tiếng cười khẽ truyền đến.

Cũng không đợi Trịnh Du trả lời, Thu công chúa lại qua sang thái giám kia oán giận nói: "Động tác của các ngươi cũng quá nhanh, không đợi chúng ta. . . . . Thiệt là, chuyện hay vậy, tại sao có thể khiến chúng ta bỏ qua đây?"

Thật ra thì, Trịnh Du trái kéo bên phải kéo, mới khiến họ bị muộn. . . . Trịnh Du cũng không muốn lúc Trương Khởi bị đánh có mình ở hiện trường, như vậy, dù có mười cái miệng, cả đời này của nàng ta chỉ sợ cũng sẽ không được Lan Lăng Vương tha thứ. Mà Thu công chúa dĩ nhiên sẽ không hiểu, nàng cũng không cần thiết nói rõ với nàng ta.

Trong sự chờ mong của mọi người, thái giám này lại lộ vẻ mặt đau khổ, hắn lắp bắp nói: "Bẩm công chúa, đã gặp, nhưng không có, không có đánh được."

"Cái gì?"

Thu công chúa giận dữ, nàng thét to: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Thái giám này lau mồ hôi trên trán, kể việc đã qua lần nữa di♡ễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đô♡n.

Chờ hắn nói xong, Thu công chúa lập tức cười lạnh nói: "Ả ta thật đúng là dám nói. . . . . Nhanh đi nhanh đi, mau chóng truyền lời này cho Thái hậu, ả ta cho rằng ả ta là ai, lại dám lướt qua Trường Cung làm chủ?"

Dù là Lý Ánh, lúc này cũng lắc đầu nói: "Trương thị này thật đúng là có tư tưởng xấu, ả ta vì độc chiếm Trường Cung, lại dám bịa ra chuyện hoang đường này"

Trong sự châm chọc của hai nàng, Trịnh Du chỉ nhếch khóe miệng, nàng ta nhẹ giọng nói: "Lá gan của nàng ta không nhỏ."

Mấy quý nữ khác, càng lớn tiếng châm biếm. Một quý nữ kêu lên: "Đúng là gan quá lớn rồi, xem lần này Cao Trường Cung có sảng khoái giết con ả được hắn sủng ái đến mức leo lên đầu hắn không."

"Đúng là thế."

"Thật buồn cười"

Trong tiếng cười cợt, châm biếm này, không có một quý nữ tin tưởng, Lan Lăng Vương thật rất có tài quân sự, ngày sau hắn sẽ không nhờ vào bất kỳ ai giúp đỡ, chỉ dựa vào chiến công cao liền ổn định chân trong triều đình.

Càng không có ai tin tưởng, Lan Lăng Vương vô cùng tin tưởng tài hoa của mình, họ cũng giống tất cả người thời nay, cho rằng Lan Lăng Vương thiếu niên đắc chí, chỉ may mắn thắng một hai trận.

Có công trận này, lại lợi dụng thích đáng, hắn có thể dẫn Hắc Giáp Vệ, thống lĩnh tư binh uy phong cả đời, nhưng điều kiện trước hết là nhất định phải lợi dụng thích đáng, nếu có một nhạc gia tốt, có một bầy phụ tá đồng bạn am hiểu tạo thế cho hắn, giúp hắn duy trì thanh danh. Chúng nữ nói xong, cũng có chút không thể chờ đợi. Thu công chúa càng thêm hưng phấn nói: "Mau vào đi mau vào đi, nhớ phải nói lại với Thái hậu không sót một chữ." Mẫu hậu của nàng, rất thương yêu Cao Trường Cung, cứ xem bà cả năm hay nhắc tới hắn là biết.

Mẫu hậu thương yêu Lan Lăng Vương, lại luôn luôn lo nghĩ cho con cháu, nhất định không cách nào dễ dàng tha thứ cho tiện tỳ ti tiện kia cắt đứt đường lui của Trường Cung, đáng đời tiện phụ kia tìm chết, đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là, sau khi Cao Trường Cung biết, nên thất vọng dường nào, vì cắt đứt đường lui như thế là chuyện chỉ có kẻ thù mới làm. Nghĩ đến, sau chuyện này dù Cao Trường Cung nhất thời mê sắc đẹp, còn không cách nào tỉnh táo, thì những lời nói linh tinh, châm chọc chế giễu, cũng sẽ giúp hắn tỉnh hồn lại suy nghĩ, chúng nữ lại càng không thể chờ đợi.

Dưới sự thúc giục của Thu công chúa và chúng nữ, thái giám vội vàng xông vào trong cung.

Trong hoàng cung, Thái hậu và bệ hạ đang ở chung nói chuyện phiếm. Nghe được thái giám này trở lại, Thái hậu liền mỉm cười nói với Hoàng đếi: "Hoàng nhi, mẫu thân đã nghe được chuyện về Trương thị tối qua, ta không thích loại phụ nhân kiêu căng này." Nhớ ngày đó, chính bà vì thành tựu công lao sự nghiệp của phu quân, đã nhưng từng chủ động nhường vị trí chánh thê cho người ta!

Cái gì?

Sắc mặt hoàng đế biến hóa, hắn lo lắng hỏi "Mẫu hậu. . . . làm gì nàng ấy?"

Thái hậu híp mắt, nghiêng mắt nhìn hắn một cái xong, nhấp một ngụm trà chậm rãi nói: "Cũng không có gì, cũng chỉ tát mười cái, đánh rụng mấy cái răng."

Cái gì? ๖ۣۜdien♥dan☀lequyd☺n♥c☺m

Tay nắm bàn của hoàng đế run lên, không tự chủ được nghĩ đến mỹ nhân tuyệt sắc mặc bộ áo đen, kiêu ngạo lành lạnh kia. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy trong miệng đắng không thể tả. Mất hồn một hồi, hắn đối diện ánh mắt nhìn chằm chằm của mẫu hậu, vội vàng cúi đầu uống rượu vào.

Nhưng trong quá trình uống rượu, ly rượu kia cũng hơi rung động.

Bệ hạ đang cúi đầu, lại nghe được Thái hậu nói: "Cho hắn đi vào."

"Vâng"

Không bao lâu, một tiếng bước chân truyền đến.

Sau lễ ra mắt, Thái hậu ôn hòa nói: "Nói đi."

"Vâng"

Thái giám này cất giọng the thé, kể lại chuyện xảy ra ở phủ Lan Lăng Vương thật tỉ mỉ từ đầu đến cuối, khi nghe Trương Khởi lại dám ra lệnh thị vệ ngăn cản thì hai hàng lông mày của Thái hậu dựng lên, mà Hoàng đế lại nhanh chóng ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn thái giám này.

Thái giám này cúi đầu, tất nhiên không biết biểu tình biến hóa của hai cấp trên, hắn vẫn tiếp tục nói, khi hắn nói rõ ngọn nguồn câu chuyện, thì đại điện hoàn toàn an tĩnh lại.

Một hồi lâu, âm thanh của Thái hậu truyền đến, âm thanh này, không có chút tức giận, "Đi xuống đi."

Vẫy lui thái giám này, Lâu Thái hậu chuyển sang Hoàng đế, cười nói: "Con ta, Trường Cung đứa bé này, có thể trọng dụng" lúc nãy còn giận tím mặt, nhưng bây giờ chỉ còn vui mừng khi phát hiện trung thần lương Tướng. Lâu Thái hậu nói cho cùng, chỉ là một mẫu thân toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho nghiệp lớn của nhi tử.

Thấy Hoàng đế cau mày không nói, Lâu Thái hậu cho rằng hắn không tin, thở dài một tiếng rồi nói ra: "Hoàng nhi, thế gian này người thông minh luôn quá nhiều, mà những người thông minh kia, luôn ngại núi dựa chưa đủ nhiều, thế lực không đủ lớn. Như Trường Cung, rất rõ ràng chỉ muốn làm một cô thần, cả triều không có mấy người đâu."

Lâu Thái hậu nói tới chỗ này, từ đáy lòng cười nói: "Trường Cung đứa bé kia, từ nhỏ liền trung hậu, bây giờ nhìn lại, chữ trung này của nó, quả theo thói người hiền."

Thấy Hoàng đế vẫn trầm tư không nói, Thái hậu hiền lành nói: "Hoàng nhi, phụ nhân kia. . . . . Trường Cung yêu thích, liền mặc hắc đi." Bà mặc dù không thích phụ nhân kia, nhưng Trường Cung trung quân lại thích. Nếu phụ nhân kia không gây loạn gì, liền mặc cho Trường Cung cưng chiều đi. Mình chỉ cần quan tâmgiang sơn nghiệp lớn của hoàng nhi là có thể.

Hoàng đế ngẩng đầu lên.

Khác với thái hậu tin tưởng Lan Lăng Vương trung hậu, lúc này hắn nghĩ tới: lời này, quả nhiên là Trường Cung nói, mà không phải phụ nhân kia tự chủ trương?

Nghĩ đến, đại đa số người nghe lời này, cũng sẽ không cảm thấy, một cơ thiếp nho nhỏ dám thay thế phu chủ mình nói lời như vậy. Cho nên lời này nhất định là ý nguyện của Lan Lăng Vương. Nhưng Hoàng đế thì khác, hắn từng gặp Trương Khởi mấy lần, cảm giác, phụ nhân kia rất khác, rất khác. . . . .

Tuy là nghĩ như thế, hắn vẫn gật đầu nói: "Nghe mẫu hậu."

Không chỉ vì Thái hậu mở miệng, cũng bởi vì, hắn mới vừa rồi thật bị sợ hãi. . . . Hắn không muốn phụ nhân kia gặp chuyện không may, theo mẫu hậu chính là an toàn nhất.

"Trung thần như thế, hoàng nhi sao không yên tâm sử dụng?"

Đây là muốn hắn trả quyền rồi. Hoàng đế suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Hài nhi liền hạ chỉ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.