Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 186: Chương 186: Gặp lại người quen( hai )




Lan Lăng Vương chỉ bế một đứa bé hai ba tuổi, vốn có thể chạy, nhưng hắn lại không thể. Trương Khởi vẫn còn ở sau lưng, nếu hắn chạy nhanh, nàng theo không kịp.

Mà đứa bé trong tay này, chết cũng đã chết rồi, nhưng vì Trương Khởi lại không thể quăng đi.

Nàng kéo Trương Nhân một lúc lâu, nhưng lại không nhúc nhích chút nào, nguyên do là Trương Khởi quá yếu không đủ sức để kéo.

Lúc này cặp mắt lại đột nhiên sáng rỡ, Trương Nhân đang muốn mở miệng xin Lan Lăng Vương đi trước thì lúc này lại thấy hắn đi tới trước một xe ngựa, hắn cầm lấy dây cương khẽ bóp, trầm giọng nói: "Lão trượng, cho mượn xe ngựa của ông dùng một chút, qua hai khắc liền trả lại!".

Hắn vừa nói xong, một bàn tay mập mạp liền vén rèm xe lên, hét to với Lan Lăng Vương đang đội mũ sa: "Khốn kiếp, ngươi nói cái gì? Xe của ta muốn mượn liền mượn sao?". Sau đó lão ta liếc mắt nhìn Trương Khởi đang vội vàng chạy tới, tư thái tuyệt vời đến nỗi khiến miệng lão há hốc, cặp mắt sáng lên, đưa tay chỉ vào nàng nói: "Đưa phụ nhân này cho lão đây chơi một ngày, lão liền cho ngươi mượn ngựa......."

Chữ "Xe" kia còn chưa kịp nói ra, đột nhiên, đã thấy bông tuyết rơi đầy trời, một đạo ánh lạnh thoáng qua, lưỡi kiếm lạnh lẽo sắc bén đã đặt lên trên cổ họng của lão già mập mạp!

Biến cố lần này, thật sự là nhanh như tia chớp. Sắc mặt của lão mập kia liền trắng bệch, Lan Lăng Vương đã tiến lên hai bước, vèo một tiếng tra kiếm vào vỏ, sau đó, tay phải đưa ra ném một cái, lão mập mạp kia đã bị ném ra giữa ngã tư đường.

Sau đó, hắn liền ra lệnh cho hai người Trương Khởi: "Lên xe."

"Vâng." Trương Khởi vội vàng dắt Trương Nhân lên xe ngựa.

Lan Lăng Vương quay đầu lại, thấy xa phu kia đang quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin hắn tha thứ. Lan Lăng Vương nhíu mày lại, hắn tiến lên hai bước, lật người nhảy lên đầu xe, hét một tiếng, xua ngựa chạy nhanh ra ngoài.

Các động tác liên tục nối tiếp nhau, vô cùng nhanh chóng, lão mập kia từ trên mặt đất bò dậy. Bị Lan Lăng Vương ném ra xa, xem ra vừa hung mãnh, nhưng lại không quá mức. Lão ta được ném vào trong tuyết dầy, cho nên ngay cả da lông cũng không hề bị thương tổn.

Ngơ ngác nhìn xe ngựa của mình nghênh ngang rời đi, lão mập kia không tự chủ được mà sờ sờ cổ họng, hôi tưởng lại lưỡi kiếm kia. Sát ý khiến cho lòng người lạnh lẽo run sợ, không khỏi lại ngồi bệt xuống.

Một lát sau lão ta hoảng hốt bò dậy, oa oa kêu lên: "Nhanh, đỡ ta trở về, mau lên!".

Lúc này xa phu mới chạy đến đỡ lão ta lên, run giọng hỏi: "Lang quân, xe ngựa kia?".

"Đừng nhắc tới xe ngựa nữa. Cái gì cũng đừng nói.". Lão ta xuất thân từ dòng dõi thế gia, nhãn lực ít nhiều vẫn phải có. Cái người nam tử đội đấu lạp che mặt này vừa cao quý lại uy nghiêm, bình sinh lần đầu tiên được tiếp cận gần đến thế. Người như vậy, bọn họ không chọc nổi. Nghĩ tới đây, lão mập run rẩy nói tiếp: "Chúng ta đi mau, đi mau!".

Khi xe ngựa cấp tốc chạy đi, Trương Nhân mới từ từ quay đầu, nàng ta nhìn Trương Khởi, kinh ngạc kêu: "Ngươi là....... A Khởi?", nữ nhi có thân phận còn hèn mọn hơn so với nàng ta?

Trương Khởi nghiêng đầu, lấy mũ sa xuống, đỏ mắt gật đầu đáp: "A Nhân. Ta là A Khởi."

Giống như bị nàng làm cho kinh động, phải qua một lúc lâu Trương Nhân mới tỉnh táo lại, nàng ta thì thào nói: "Ngươi là A Khởi? Ta thế mà lại gặp được A Khởi?".

Nói tới đây, cũng không biết nàng ta nhớ tới cái gì, chắc hẳn là đang đau buồn. Không khỏi đưa tay lên bụm mặt, nức nức nở nở khóc òa lên.

Trong thời gian Trương Nhân khóc lóc nháy mắt xe ngựa đã chạy tới tửu lâu nơi bọn họ ở. Sau khi gọi mấy hộ vệ đến, bảo bọn họ đi mời đại phu đến, Lan Lăng Vương liền đưa cho nàng ta mấy tờ ngân phiếu, rồi nói với tiểu nhị: "An bài cho vị phu nhân này một chút!".

"Vâng."

Lan Lăng Vương lại quay sang nói với hai hộ vệ khác: "Bọn họ ngấm lạnh thành bệnh. Cái này là sở trường của các ngươi, mau đi hỗ trợ xử lý".

"Vâng."

Chỉ trong chốc lát đại phu đã được mời tới, còn vừa mời chỉ biết cá. Bệnh tình của nữ hài kia cũng không nặng, chỉ bị rét mà đông lạnh hơn nữa còn bị đói, thể chất lại yếu ớt không chống chọi được mới xuất hiện tình trạng này.

Lúc này, đám hộ vệ có kinh nghiệm chống lạnh phong phú đã sớm giúp cho tiểu cô nương kia thoát khỏi trạng thái đông cứng. Khi đại phu tới, cũng đã nói chỉ cần uống thuốc một thời gian, thì tính mạng cũng không có gì lo ngại.

Trương Khởi nghỉ ngơi một lát, tính toán thời gian, thấy hiện tại Trương Nhân cũng đã hồi hồn rồi nên liền ngồi dậy. Trương Khởi nói với Lan Lăng Vương một tiếng, rồi đi tới gian phòng của người kia.

Trong phòng, Trương Nhân đang ngơ ngác nhìn nữ nhi nằm trên sàng tháp. Nghe được tiếng bước chân, nàng ta vội vàng quay đầu lại.

Lúc này Trương Nhân, đã sớm rửa mặt thay đổi y phục mới hoàn toàn, cả người cũng đã được nghỉ ngơi qua, nên có tinh thần hơn nhiều. Nhưng vết sẹo dài kia nổi bật trên gương mặt thanh tú nhìn hơi ghê một chút.

Thấy Trương Khởi đến, Trương Nhân nhanh chóng từ trên sàng tháp đứng lên, sau khi cúi chào liền nghẹn ngào hỏi: "Ơn cứu sống của muội, cả đời này của tỷ, chỉ sợ là không báo đáp được rồi".

Trương Khởi lắc đầu, nàng đi tới trước sập, nhìn nữ hài đang nằm ngủ ở trong chăn, khuôn mặt nhỏ gầy tím bầm khắp nơi, bất tri bất giác, hốc mắt lại đỏ lên.

Lặng lẽ quay đầu, mở to mắt để cho gió thổi khô, Trương Khởi mới quay đầu lại.

Nàng đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Trương Nhân.

Trong ánh mắt của nàng ta, có hâm mộ, có cảm kích, cũng có cả trống rỗng. Giống như đang hãm sâu vào quá khứ.

Một hồi lâu, Trương Nhân mới nhỏ giọng hỏi: "A Khởi, đó là phu quân của muội sao?" Nói đến hai chữ "Phu quân", nàng ta khẽ nở nụ cười, vừa cười, vừa phủi tay áo suy nghĩ, sau đó lại thì thào nói: "Thì ra trên cõi đời này cũng có trượng phu để ý tới thê thiếp của mình như vậy !".

Nói tới đây, Trương Nhân không biết nghĩ tới điều gì, lại đưa tay lên sờ vết thương của mình.

Thấy vẻ mặt của nàng ta buồn bã trung mang theo tuyệt vọng, Trương Khởi giật giật khóe môi, nhất thời cũng không biết phải nói gì mới tốt.

Mãi sau, Trương Khởi mới nói: "Tỷ tỷ đừng đau lòng nữa, tất cả đều qua rồi".

"Đúng, đều qua cả rồi.", Trương Nhân cảm kích nhìn Trương Khởi, nàng ta thật không ngờ đời này của mình còn có thể gặp lại tộc muội này. Hơn nữa nhìn dáng vẻ kia thì cũng biết được muội ấy sống rất tốt.

Ở thời này, người trong gia tộc luôn đề phòng lẫn nhau, Trương Nhân gặp được một tộc muội nguyện ý giúp mình, thật hiếm có. Chuyện sau này, đã có Trương Khởi trợ giúp an bài, nàng ta cũng không cần phải lo âu nữa.

Nghĩ tới đây, Trương Nhân lại nhìn nữ nhi đang ngủ ngon lành trên sàng tháp, một dòng nước ấm khó nói lên lời chảy tràn vào tim, bản thân cũng tự giác mà buông lỏng.

Lúc này, nàng ta nghe được Trương Khởi nhẹ giọng hỏi: "Nhân tỷ tỷ, thê thiếp của lão nam nhân kia khi dễ ngươi sao?".

Trương Nhân liền gật đầu, vừa nhắc tới chuyện cũ, nước mắt của nàng ta ào ạt tuôn ra như suối, muốn ngăn cũng ngăn không được, dùng tay áo che mặt, nức nở nói: "Hắn ta rất háo sắc, trong phủ ước chừng có đến năm sáu chục thê thiếp, ta vừa tới Chu liền bị hắn ta ném sang một bên không để ý tới. Lúc sinh A Hương ngay cả nhìn một cái hắn ta cũng chưa từng, càng không cho A Hương vào trong tộc phổ. Tỷ tỷ mắt thấy không có cơm ăn áo mặc, muốn dùng việc thêu thùa đổi lấy chút bạc, ai ngờ việc này lại bị Ngũ phu nhân trong phủ nhìn trúng, bà ta bắt A Hương lại đánh cho thương tích đầy mình, muốn tỷ tỷ truyền lại kỹ thuật thêu thùa cho mình. Tỷ tỷ không làm sao được, liền dạy cho bà ta rồi. Ai ngờ vừa học được, liền tuyệt tình hủy luôn khuôn mặt của tỷ, đuổi tỷ và A Hương ra khỏi nhà. Bà ta nói, chỉ có bị hủy dung, cả đời làm ăn xin, thì tỷ mới vĩnh viễn không có cơ hội trả thù bà ta!"

Nghe đến đó, Trương Khởi liền cười lạnh nói: "Nam nhân kia họ gì? Ngũ phu nhân tên là gì ?".

Trương Nhân ngẩn ra, nàng ta nghe ra được, Trương Khởi muốn thay nàng ta báo thù.

Vì thế từ từ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìnTrương Khởi hồi lâu, Trương Nhân đột nhiên che miệng, nhào tới trước mặt ôm hông của nàng, lớn tiếng khóc nói: "Muội muội, làm sao ngươi tới trễ như thế ... ... Làm sao lại tới trễ như thế!".

Đang lúc ấy thì, cửa phòng được mở ra, lại nghe được giọng nói trầm thấp của Lan Lăng Vương truyền đến: "Đã xảy ra chuyện gì?".

Giọng nói của hắn vừa chững chạc lại thong thả. Thế nhưng trong này mới vừa cất tiếng khóc, hắn đã tới rồi !

Trương Nhân vội vàng lau nước mắt, vội vã đứng lên chào Lan Lăng Vương, rồi thầm nghĩ: muội muội thật là có phúc lớn, nàng ta thấy được sự dè chừng trong mắt người kia. Nhưng đảo mắt nàng ta lại nghĩ: A Khởi đẹp như thế, với vẻ thùy mị của muội ấy, có làm hoàng phi cũng còn được, mỹ nhân như thế, chỉ sợ bất kỳ nam nhân nào có được, cũng đều sẽ dè chừng.

Sau khi cúi chào xong, Trương Nhân nhanh chóng ngẩng đầu lên, nàng không dám tin nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn, khẽ nói: "Ngài...ngài là Lan Lăng Vương!".

Nàng ta quay đầu, kinh ngạc nhìn Trương Khởi, cả kinh nói: "A Khởi, phu quân của muội là Lan Lăng Vương?".

Nhớ ngày đó, Lan Lăng Vương vừa tới Kiến Khang thì đã có bao nhiêu cô tử đứng chặn ở đó vây xem? Mỗi cô tử dù nằm mộng cũng đều mơ ước có một ngày có thể lọt được vào mắt của mỹ nam tử tuyệt thế này, trở thành người trong lòng của hắn.

Họ nhất định không ngờ, A Khởi với thân phận thấp nhất đã làm được. Nàng đã thành người trong tim của mỹ nam tuyệt thế này!

Đối với câu hỏi này của Trương Nhân, Trương Khởi thật không biết trả lời như thế nào cho phải, liền quyết không trả lời. Nàng đành hỏi ngược lại: "A nhân, Phu gia kia tên gọi là gì, còn cả Ngũ phu nhân kia nữa?".

Trương Nhân nghĩ, muội ấy đây là muốn mình nói cho Lan Lăng Vương nghe, lập tức cúi người hành lễ với hai người, sau khi lặng lẽ lau nước mắt, mới nhỏ giọng mà nói: "Hắn ta họ Vu, gọi là Vu Năng, là Lại bộ Thượng Thư, chức quan tam phẩm, Ngũ phu nhân là Tiền Thị".

Trương Khởi ừ một tiếng, vừa định cất tiếng hỏi, lại thấy nữ hài trên sàng tháp yếu ớt gọi "Mẫu thân", liền giao phó mấy câu rồi cùng Lan Lăng Vương đi ra khỏi gian phòng .

Bước đi trên tuyết, tạo thành những tiếng vang lạo xạo. Trầm mặc một hồi lâu, Trương Khởi xoay người lại, nàng cúi người nhỏ giọng nói với Lan Lăng Vương: "Trường Cung, ngươi cho ta mượn mấy người dùng một chút, có được không?".

"Nàng muốn giúp tộc tỷ của mìnhbáo thù?"

Trương Khởi tròn mắt đáp: "Vâng."

"Được, muốn bao nhiêu?"

"Hai mươi người."

"Có thể."

"Người sẽ do ta chọn."

"Được."

Bản thân hắn vừa dứt tiếng, Trương Khởi liền vội vàng xoay người, thấy thế Lan Lăng Vương đột nhiên gọi: "A Khởi."

Trương Khởi dừng bước lại.

Nhìn bóng dáng của nàng, Lan Lăng Vương nghĩ tới việc mình ném túi vàng bạc cho nàng, nhưng lại bị vất y nguyên không đọng vào, hắn chắp hai tay, chậm rãi nói: "Ta đã đoạt mất trong sạch của nàng, còn làm nàng mất đi hài nhi, cho dù có cho nàng một vạn hoàng Kim cũng không quá đáng. Những thứ kia, nàng tùy ý sử dụng".

Lý do để nàng cầm túi đồ kia thật sự khác biệt, cũng có thể để cho tộc tỷ của nàng cả đời cơm áo vô ưu....... Hắn biết nàng không cách nào cự tuyệt.

Trương Khởi cứng đờ người, một hồi lâu, nàng mới cúi đầu, không tiếng động mà hành lễ với hắn.

Thấy nàng lại muốn đi, Lan Lăng Vương chậm rãi nói: "Loại người dơ bẩn đó, sẽ làm bẩn tay của nàng, giao cho ta thôi."

Đã nhận ân tình lần thứ nhất, thêm một lần nữa cũng không tính là gì. Trầm mặc một hồi, Trương Khởi lại cúi người hành lễ với hắn lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.