Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 211: Chương 211: Gặp lại Trịnh Du




Bầu không khí lâm vào trầm mặc, Thành Sử hắng giọng nói:"Quận Vương yên tâm, Thành huynh dẫu có chết, cũng sẽ bảo hộ phu nhân chu toàn". Tiếp đó, hắn ta lại cất nhỏ giọng hỏi: "Nhưng Quận Vương, phu nhân nguyện ý lưu lại sao?".

Lúc này Lan Lăng Vương đột nhiên ngẩn ra.

Hắn cúi đầu, ngón giữa như có như không gõ lên bàn vài lần. Trong tiếng "cộc cộc" thanh thúy, Lan Lăng Vương ra lệnh:"Gọi A Khởi đến đây!"

"Quận Vương, ngài muốn hỏi nàng?".

Lan Lăng Vương liếc mắt, lạnh nhạt nói:"Việc này trọng đại, ta có thể để cho nàng ấy thụ thai, không thể không lưu lại, cũng có thể dùng kế để cho nàng ấy lưu lại. Nhưng nàng ấy đã từng hận ta, nên không thể khiến cho nàng hận ta lần nữa!".

Chỉ trong chốc lát, một tràng tiếng bước chân uyển chuyển từ bên ngoài truyền đến, Lan Lăng Vương nghiêng đầu, vểnh tai lắng nghe, đột nhiên thầm nghĩ: Nước Tề cách nước Trần đâu chỉ ngàn dặm? Biệt ly như vậy, có khi cả đời này, cũng không được nhìn thấy dung nhan của nàng, không nghe được tiếng bước chân của nàng nữa rồi.

Chỉ mới tưởng tượng như vậy, ngực của hắn đã nghẹn đến đau nhức.

Trương Khởi đi tới, vừa liếc mắt liền thấy đám tỷ tướng tá úy đều tập trung ở chỗ này, tâm tình không khỏi thấp thỏm lo lắng.

Nàng mới vừa thi lễ với Lan Lăng Vương, liền nghe được giọng nói trầm thấp, dễ nghe truyền đến: "A Khởi, nàng có bằng lòng theo ta quay về Tề hay không?".

Trương Khởi liếc hắn một cái, đáp:"Lời này không phải Trường Cung đã hỏi rồi sao?".

Lan Lăng Vương yên lặng nhìn nàng chằm chằm, nhẹ giọng nói:"Cao Trạm, hắn, hoang đường tùy hứng......."

Không đợi hắn nói xong, Trương Khởi liền ngắt lời: "Thiếp biết". Nàng bình tĩnh đứng giữa đám nam nhân, khẽ nói:"Cao Trạm, hắn không chỉ hoang đường tùy hứng, hắn còn không xoi trọng luân lý đạo đức. Năm ngoái, không phải hắn đã xuống tay với Lý thái hậu rồi sao? Vì thế Văn Võ Bá Quan Nghiệp Thành, đều lưu truyền một câu nói: "Thà cưới ác phụ, không cưới mỹ thê".

Trương Khởi vừa nói xong, Lan Lăng Vương cùng với đám tỷ tướng, tất cả đều đồng loạt ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn nàng chằm chằm.

Lan Lăng Vương càng thêm tắc nghẹn, khó khăn hỏi: "A Khởi làm sao biết?". Những thư tín từ nước Tề truyền đến cho hắn không hề qua tay bất cứ người ngoài nào, cũng không để cho Trương Khởi xem. Nhưng sao nàng lại nắm rõ tình hình nước Tề đến thế?

Trương Khởi không đáp. Nàng mặc dù không trả lời, nhưng vào thời điểm này, ánh mắt chúng tướng nhìn về phía nàng cũng đã thay đổi, trong lòng đều muốn: Đây mới chình là lấy vợ cưới hiền, vị phu nhân này chẳng những cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa lại còn thông tuệ nhạy cảm. Liệu sự như thần, không hổ là người trăm năm xuất thân thế gia. Vương phi Trịnh thị so với nàng, vẫn thua kém một chút. Về sau Quận Vương thú nàng làm chính phi, cũng có thể yên tâm.

Trương Khởi ngẩng đầu lên, nàng dịu dàng ngưng mắt nhìn Lan Lăng Vương, khẽ nói:"Trường Cung, chàng muốn để ta lại Trần sao? Nhưng Trường Cung, chàng đã nghĩ qua chưa, có lẽ vừa đi thì cả đời này cũng không có cơ hội trở lại Trần, chàng để ta ở lại chỗ này, có thể yên tâm sao? Ngày nào đó nếu không may mắn da ngựa bọc thây, chàng muốn cho A Khởi chỉ có thể thông qua chim bồ câu, nhận được tin chàng đã qua đời sao?"

Nàng đem chuyện sống và chết nói ra giống như bình thường đang ăn cơm vậy, những lời không may mắn này, khiến cho chúng tướng ai nấy cũng đều mở to mắt.

Trương Khởi cũng không thèm để ý tới bọn họ, nàng ngẩng đầu nhìn Lan Lăng Vương, rồi sau đó nhẹ nhàng cúi chào, lẳng lặng nói:"Trường Cung, A Khởi là người đã chết qua một lần. Nửa đời sau, chỉ mong cùng lang quân đồng sinh cộng tử!".

Vừa dứt tiếng, đám chúng tướng thầm than trong lòng, bọn họ ngẩn ngơ thi lễ với hai người một cái, rồi đồng thời lui ra bên ngoài.

Thành Sử đi ở phía sau cùng, lúc rời đi, hắn ta còn cẩn thận đóng cửa thư phòng lại.

Quả nhiên, bọn họ vừa đi, Lan Lăng Vương liền bước nhanh tới trước mặt Trương Khởi. Đưa tay đặt lên vai của nàng, hắn muốn nói gì đó, nhưng đôi môi lại cứ run rẩy, cuối cùng chỉ cúi đầu xuống, dán sát mặt mình lên mặt của nàng, khàn khàn giọng nói: "Nàng yên tâm, nếu Cao Trạm dám can đảm khinh thị ngươi, thì kể cả có gánh vác tội hành thích vua trên vai, ta cũng sẽ bảo hộ nàng chu toàn".

Công nguyên năm 563, sau khi Trần đế trải qua mấy phen thử dò xét thương lượng, xác nhận tâm ý của Lan Lăng Vương vẫn luôn hướng về nước Tề cũng dần dần phai nhạt ý định. Mà trong lúc này, người do Vũ Văn Liên và Lương Hiển nước Chu phái tới, dùng lời lẽ khiêm tốn cùng với lễ vật thật dày của mình khiến cho trên dưới nước Trần, dần dần bỏ đi ý định chinh phạt đất Chu.

Tháng năm âm lịch , dưới sự thúc giục lần nữa của Cao Trạm, đoàn người Lan Lăng Vương rời khỏi Hàng Châu, trải qua ba bốn tháng lặn lội đường xa, rốt cuộc đến tháng chín, tiết Trung thu cũng về tới bên ngoài Nghiệp thành.

Nhìn tường thành cao lớn dần dần hiện ra trước mắt, nơi mà nàng đã từng khát vọng muốn trốn thoát khỏi đó, trong lúc vô tình, Trương Khởi thẳng lưng, hai tay của nàng đặt ở trên váy đã xoắn thành một đoàn.

Lại trở về chiến trường này rồi, hai năm trước, trong ngày tuyết rơi tán loạn, nàng thất bại, vì vậy mà hoảng hốt bỏ chạy. Lại một lần nữa trở về đây, nhưng cảnh và người đều đã khác.

Nàng nghĩ, đây hẳn cũng là trận chiến cuối cùng trong sinh mệnh nàng. Nếu như còn xuất hiện ngày đông giá rét như hai năm trước, nàng sẽ không chạy trốn nữa, mà trực tiếp lựa chọn cái chết. Nếu như nàng thắng, thì ở đất nước hoang đường, nam nhân kia sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng, vĩnh viễn cũng không trở về mảnh đất Hàng Châu xinh đẹp đó, nếu như vậy thì còn có gì để nuối tiếc nữa?

Xin ông trời cho phép nàng tùy hứng một nhất, cho phép nàng chém giết thêm một lần nữa.

"Tới rồi!". Đột nhiên, lại nghe thấy âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền đến: "Ah, là người của vương phủ chúng ta? Quận Vương, là Phương lão cùng với Vương phi", vừa nói đến đây, tiếng nói kia đột nhiên dừng lại, hắn ta quay đầu liếc nhìn Trương Khởi trong xe ngựa.

Trương Khởi cũng không nhìn về phía hắn, cũng không giống như lúc vừa tới Kiến Khang, vẫn làm bộ như cái gì cũng không để ý. Nàng vén rèm xe lên, sống lưng thẳng tắp, nở nụ cười tuyệt mỹ, lẳng lặng chờ Lan Lăng Vương phi trên danh nghĩa đến gần.

Năm trăm tinh binh cưỡi ngựa tiếp tục đến gần, thì ở bên ngoài Nghiệp thành, đội ngũ mấy trăm người kia cũng phi như bay đến.

Trong nháy mắt, đội ngũ kia đã vọt tới trước mặt bọn họ. Trong lúc Lan Lăng Vương tay giơ lên, ra hiệu cho 500 tinh binh đồng thời dừng bước thì Phương lão từ trên xe ngựa trèo xuống, lảo đảo chạy tới: "Trường Cung, người đã trở lại rồi?". Rõ ràng chỉ một câu đơn giản, nhưng lúc thốt ra khỏi miệng lại mang theo chút nghẹn ngào.

Lan Lăng Vương tung người xuống ngựa, hắn chậm rãi bước tới, rồi đỡ Phương lão lên. Cúi đầu nhìn mái tóc đã trắng hoàn toàn của lão, hốc mắt của Lan Lăng Vương cũng ươn ướt: "Ta chỉ mới rời khỏi một năm, Phương lão, sao ông lại không bảo vệ tốt thân thể chính mình?".

"Đứa nhỏ ngốc, Phương lão đã già rồi, người già thường sẽ như vậy". Nén lệ quan sát Lăng Lăng Vương từ trên xuống dưới một lần, Phương lão không nhịn được nâng ống tay áo lên lau khóe mắt.

Trong lúc chủ tớ hai người tâm sự với nhau thì Trương Khởi cùng với 500 tinh binh và đám người trong vương phủ cũng đến nơi.

Phương lão đang nhìn chằm chằm về phía trước, liền nghe được một giọng nữ mềm mại truyền đến: "Phương lão, Trường Cung một đường chạy băng băng, rất mệt mỏi!".

Nghe thấy thế, Phương lão cười ha ha, rời khỏi Lan Lăng Vương, lui về phía sau mấy bước. Lúc này, giọng nữ êm ái kia lại vang lên lần nữa, nhưng lần này, trong giọng nói lại mang chút bi thương: "Trường Cung......."

Chỉ một tiếng ngắn ngủi thôi lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng chua xót.

Lan Lăng Vương quay đầu lại.

Rèm trong cỗ xe ngựa kia liền được vén lên, nữ chủ nhân trong xe ngựa, từ từ gỡ mũ sa xuống, lộ ra gương mặt đã chỉnh trang tỉ mỉ, nhưng không còn lịch sự ưu nhã giống như trước kia mà âm trầm hơn rất nhiều. Người đó chính là Trịnh Du.

Trịnh Du bước xuống xe ngựa, rồi quay về phía Lan Lăng Vương thi lễ, rồi khẽ nói:"Trường Cung, hoan nghênh chàng về nhà!". Sau đó nàng ta ngẩng đầu lên, lần nữa yên lặng nhìn về phía Lan Lăng Vương.

Tựa như trước kia, trong ánh mắt chất chưa dịu dàng và thâm tình, nhưng nhiều hơn cả sự lạnh lẽo không thể nói rõ.

Nàng ta hẳn rất hận hắn? Rõ ràng lùi một bước đều sẽ giải thoát, lại cứ muốn ôm hận vào người, tự trói mình trong kén, một tầng lại một tầng, không biết quấn bao nhiêu vòng, cuối cũng cũng chẳng còn đường ra, không có chút ánh sáng.

Lan Lăng Vương thầm than một tiếng, gật đầu nhìn Trịnh Du, nhàn nhạt nói:"A Du cũng tới?". Rồi hắn quay về hướng xe ngựa của Trương Khởi vẫy vẫy, gọi:"A Khởi, Phương lão cùng với A Du đều đã tới, nàng mau xuống gặp qua bọn họ đi".

Vừa dứt tiếng, màn xe phía sau liền được vén lên, một thiếu nữ thướt tha duyên dáng đi ra.

Cơ hồ là khi người thiếu nữ này vừa xuất hiện, Trịnh Du lại cảm thấy hào quang tỏa sáng trước mắt, chói mắt như thế, đâm thẳng vào mắt khiến nàng ta theo bản năng đóng chặt mắt lại. Nhưng rất nhanh, Trịnh Du liền mở mắt ra, nàng mở mắt thật to, không hề chớp nhìn mỹ nhân tuyệt sắc đang nhẹ nhàng đi tới.

... ... Đẹp hơn rồi, so với hai năm trước, càng thêm đẹp không gì sánh nổi

Ông trời sao mà khéo bất công

Khóe môi Trịnh Du khẽ nhếch lên, nàng ta nhìn chằm chằm Trương Khởi, chờ nàng tiến lên, chờ nàng hành lễ.

Trương Khởi vừa tiến lên hai bước, liền bị Lan Lăng Vương cầm tay, dắt nàng đi tới trước mặt Phương lão, nhẹ giọng nói:"Phương lão, ta đã mang A Khởi trở về".

Hẳn là khi nàng lướt qua, bắp thịt trên mặt Trịnh Du đột nhiên giật lên mấy cái, sau đó, nàng ta lại muốn cười lạnh.

Nhưng nàng ta lại không làm thế, Trịnh Du cô độc đứng ở nơi đó, bận rộn suy nghĩ : Nếu như Thu công chúa không gả cho người Đột Quyết xa xôi, nếu không xa lánh đám người Lý Ánh thì tốt biết mấy.... Đáng tiếc bọn họ đều đã rời đi, khiến cho giờ phút này nàng ta thật cô đơn, căn bản không có cơ để áp chế tiện nhân kia

Phương lão nhìn Trương Khởi uyển Chuyển đi tới , trong mắt cười đến rưng rưng, lão luôn miệng nói:"Đứa bé ngoan, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi".

Sau khi chào hỏi qua Phương lão, Lan Lăng Vương liền nhìn về phía Trịnh Du.

Theo ánh mắt này của hắn, bất tri bất giác, mọi nơi đều an tĩnh lại. Tất cả mọi nơi cũng ngưng huyên náo ồn ào.

Bọn họ ở đều đang đợi ,... ...

Lan Lăng Vương nhìn Trịnh Du, rồi quay sang nói với Trương Khởi:"A Khởi, nàng ấy là A Du, khi còn bé rất thân thiết, ở trong lòng ta, nàng ấy luôn là muội muội ruột thịt. Chờ ta cùng với nàng hòa ly xong, hai người đều có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, qua lại như bằng hữu với nhau".

Lời này của Lan Lăng Vương vừa bình tĩnh lại tự nhiên, bóng dáng giống như ngọn núi sừng sững, toát lên khí khái thong dong, cùng với an tĩnh không cách nào diễn tả. Giống như, những lời này, vốn là thiên kinh địa nghĩa, giống như, hẳn chỉ đang tường thuật một sự thật.

Sắc mặt Trịnh Du quả nhiên xanh mét.

Nàng thật là không ngờ, vừa mới gặp mặt, Cao Trường Cung liền nhắc đến chuyện này. Hơn nữa, còn dùng giọng điệu khẳng định như vậy.

Hắn tại sao lại cho là nàng ta sẽ cùng hắn hòa ly chứ? Cuộc hôn nhân này hắn muốn kết liền kết, muốn ly liền ly sao? Hắn coi nàng ta là người nào chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.